Dịch: LÃo Mạc

***

Thật ra luyện Khí Kỳ là dùng nhục thân hấp thu thiên địa linh khí, dùng linh khí khai mở kinh mạc cùng khiếu huyệt, sau cùng hình thành một Tiểu chu thiên, cũng chẳng khác gì đem thiên địa linh khí biến thành linh khí của mình sau đó dung nạp vào đan điền, cũng đồng thời nuôi dưỡng đan điền.

Đợi đến khi lượng linh khí tích trữ trong đan điền đủ nhiều, thì có thể xem là Luyện Khí viên mãn.

Còn huyết mạch của Từ Triết hấp thu Long huyết, cơ thể còn được nuôi dưỡng vạn năm, kinh mạch cùng khiếu huyệt đã sớm được khai thông, được rèn luyện khỏe mạnh cứng cáp, linh khí khi đi vào cơ thể còn thuận lợi hoàn thành một Tiểu Chu Thiên, nên cũng không tính là chuyện kỳ lạ gì.

Ở Thương Thiên vực không thiếu những thiên tài có thể chất Đạo Thai Linh Thể, trời sinh kinh mạch cùng khiếu huyệt không bị tắt nghẽn.

Nhưng Từ Triết cũng hiểu rõ, kiếp trước mình ở Thương Thiên vực cũng được coi là thiên tài, lần đầu tiên tu luyện hắn hấp thu không ít linh khí, nhưng vẫn còn xa xa không giống như hiện tại.

Nếu như đem lượng linh khí hắn hấp thụ sau lần đầu tu luyện ở kiếp trước, cũng chỉ là một dòng suối nhỏ, nhưng lúc này lượng linh khí hắn hấp thụ lại giống như biển rộng bao la.

Chênh lệch quá lớn.

Nghĩ đến điểm này, thần thức của Từ Triết cũng giao động, sau đó tiếp tục lần mò trong cơ thể.

Kinh mạch không có vấn đề, với ngoại trừ đan điền khổng lồ ra, giống như không còn gì khác…

Hả?

Không đúng.

Nếu như đến Luyện Khí kỳ viên mãn, thì lượng linh khí trong đan điền ít nhất cũng phải đạt chín phần, mà tại sao linh khí trong đan điền lại chưa đến một phần?

- ----

Cho nên bây giờ cảnh giới không phải là Luyện Khí viên mãn, nhưng lượng linh khí lại có thể so sánh với luyện khí viêm mãn bình thường.

Nhưng vì cái gì mà linh khí vẫn còn từ từ giảm sút?

Cm!!

Chẳng lẽ có người trộm linh khí của mình? Cổ nhân quả thực nói không sai, trên người mình quả thật có Kim Thủ Chỉ lão gia đi theo!

Xem lão tử có tìm ra ngươi hay không….

Thần thức lao ầm ầm về phía linh khí biến mất, sau khi Từ Triết điều tra rõ ràng, thì phát hiện linh khí chảy xuôi theo một ít nhánh kinh mạch nhỏ, sau đó lập tức hoà vào huyết nhục của hắn.

Thì ra lượng linh khí kia của mình bị cơ thể 'Trộm' mất.

Nói đúng ra là bị cơ thể hấp thu.

Giống như là hiệu quả sau khi tu luyện «Chính Khí Phong Ma Kinh», lúc nào nó cũng đều tôi luyện cơ thể.

Ai, xém chút nữa quên mất «Chính Khí Phong Ma Kinh» cũng tu luyện nhục thân.

Trong lúc đang suy nghĩ, thần thức của Từ Triết vẫn dạo quanh trong cơ thể.

Đột nhiên một tia ánh sáng nhàn nhạt hiện ra thu hút sự chú ý của hắn.

"Linh căn? Kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ… ngũ linh căn?"

Từ Triết có chút kinh ngạc.

Khó trách những tên kia nói linh cân của mình pha tạp, vì ngũ linh căn thì ai chịu nổi.

Tu sĩ bình thường cơ bản đều là một linh căn, cũng có ít người có hai linh căn.

Mà chỉ cần chất lượng linh căn cao một chút, thì nhất định là thiên tài trăm năm khó gặp.

Nếu như là ba linh căn, thậm chí là nhiều hơn ba linh căn, thì mặc kệ chất lượng linh căn có tốt bao nhiêu, thì không phải là một chuyện tốt.

Bởi vì nếu so sánh ở trong tình huống pháp quyết tu luyện giống nhau, người có song linh căn tu luyện sẽ tốn gấp đôi thời gian so với người có một linh căn, cùng với đó lượng linh đan diệu dược cũng tốn hơn rất nhiều.

Coi như đại đa số mọi người đều có thể chấp nhận, dù sao song linh khi lớn lên thì thực lực cũng mạnh hơn người có một linh căn, ít nhất là lượng linh khí dự trữ cũng gấp đôi so với một linh căn.

Nhưng ba linh căn, bốn linh căn thậm chí là năm linh căn, thì có chút không hợp lẽ thường.

Dù sao nó cũng mang rất nhiều ý nghĩa, nhất là về khoảng thời gian tu luyện, hay lượng linh đan diệu dược tiêu hao, đều nhiều hơn gấp ba gấp bốn thậm chí là gấp năm lần so với người có một linh căn!

Khi cảnh giới còn thấp chênh lệch có lẽ cũng không quá lớn.

Cho đến những cảnh giới về sau, thì chênh lệch sẽ càng ngày càng rõ ràng.

Bởi vì người có một linh căn chỉ cần năm trăm năm là có thể bước vào Nguyên Anh, còn người có năm linh căn chỉ sợ cần 2500 năm mới có thể đạt cảnh giới Nguyên Anh, nào có ai mà sở hữu tuổi thọ dài như vậy.

Nhưng Từ Triết lại không giống như tình huống trên.

"Ta hiểu rồi, một tiểu chu thiên của «Chính Khí Phong Ma Kinh» có thể vận dùng cùng lúc năm linh căn, có thể hấp thụ lượng linh khí gấp năm lần bình thường, không, chỉ sợ không chỉ gấp năm lần, mà trong đó còn có nguyên lý ngũ hành tương sinh tương khắc, khiến cho lượng linh khí hút vào có thể trở nên lớn hơn."

Từ Triết bừng tỉnh đại ngộ.

Nhục thân mỗi người mỗi khác nhau, lượng linh khí có thể được hấp thụ cũng có giới hạn.

Nhưng «Chính Khí Phong Ma Kinh» đã phá vỡ giới hạn này, nó không chỉ dùng một một thông đạo để hút linh khí, mà hiệu quả lại giống như ngàn vạn thông đạo, không những thế còn moi ra trò giống như rồng hút nước.

Quá tuyệt!

Ta thích rồi nha!

"Khó trách phương pháp tu luyện pháp quyết này lại cần tuổi càng lớn càng tốt, người bình thường sao có thể chịu được lượng linh khí lớn như vậy trùng kích? Nếu như không phải cơ thể mình được Long huyết cùng tinh hoa của thiên địa dưỡng dục vạn năm, thì lúc nãy đã bị linh khí trùng kích bạo thể mà chết."

Thần thức của Từ Triết rút khỏi cơ thể, rồi ngồi trở lại ghế salon, mặt còn có chút cảm khái.

Mình quá mạnh!

Tình huống trước mắt đã rất rõ ràng, nhục thân của hắn cộng thêm năm cái linh căn, thì việc lựa chọn «Chính Khí Phong Ma Kinh» là hoàn toàn chính xác.

Hơn nữa là đan điền của hắn vô cùng lớn, làm cho chính hắn không có khả năng tu luyện đến Luyện Khí viên mãn trong thời gian ngắn.

Đương nhiên, một khi đã viên mãn thì sức mạnh cũng có chút dọa người.

Chỉ bằng lượng linh khí trong đan điền cũng gấp mười lần người bình thường.

Nếu như tính thêm cả ngũ hành linh căn, thì thực lực do ngũ hành bù đắp thêm, có thể so với 50 tu sĩ luyện khí kỳ bình thường.

"Nói cách khác, dù cho hắn không dùng bất kỳ kỹ xảo gì, chỉ nói về mảng sức mạnh thì có thể một mình đánh 50 tu sĩ luyện khí kỳ."

Trên mặt Từ Triết nở ra một nụ cười hài lòng.

Đúng là mạnh hơn rất nhiều so với tu luyện Tiên Đế pháp quyết.

Việc vui như vậy, đáng ra phải chúc mừng bằng một lon cola nhãn hiệu Vĩnh sinh mới được.

Từ Triết đứng lên mới phát hiện trời lúc này đã tối.

Cả căn phòng lúc này chìm trong tăm tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt của mặt trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào.

Xung quanh đều yên ắng, không chỉ có mỗi căn phòng của hắn, mà là cả tòa Thiên Kiêu lâu đều yên ắng, thậm chí bên ngoài cổ thành cũng hoàn toàn chìm vào tĩnh mịch.

Hắn đi về phía cửa sổ liếc mắt nhìn ra bên ngoài.

Cả thiên hà thành đều chìm trong bóng đêm, không có nổi một ánh đèn.

Trên đường phố không có một ai, bốn phía im ắng lạ thường.

"Người của Thiên Hà Thành làm việc với đi ngủ nhanh vậy, mới bây giờ đã đi ngủ rồi?"

Từ Triết nhướng mày, thần thức tản ra bao trùm phạm vi vài trăm mét, sau đó hắn biến sắc.

Hắn vậy mà lại không cảm nhận được một luồng khí tức nào.

Trong phạm vi vài trăm mét, ngoài trừ hắn ra thì không có một người nào!

Việc này quả thật không đơn giản.

Lúc này Từ Triết mở cửa phòng bước ra ngoài.

Bên trong Thiên Kiêu Lâu, tất cả các cửa phòng hắn đều mở ra, nhưng bên trong đều trống rỗng không một bóng người.

Hắn đi xuống lầu, đi đến trước cửa phòng của Chương Thường, khi mở cửa ra bên trong phòng ngoại trừ sạch sẽ ra thì không có một chút dấu vết nào, giống như căn phòng này chưa từng có người ở.

"Có phải là mình chạm phải quỷ rồi không, hay là gặp tà mị gì rồi hả? Hay đây là Schrödinger mèo, chỉ khi mình tận mắt nhìn thấy quỷ, hoặc là ngay lúc này tìm ra 'Tà' thì mọi chuyện mới chấm dứt."

Từ Triết quay người đi ra khỏi Thiên Kiêu Lâu.

Đường phố lúc này chìm trong một làn sương trắng mỏng manh, lướt qua cơ thể của Từ Triết, làn sương trắng bị gió thổi qua cuộn lại với nhau.

Hắn đi qua mấy con phố lớn cùng nhớ nhỏ, thần thức bao trùm phạm vi vài trăm mét, dò xét hết mấy khu vực.

Nhưng kết quả tất cả mọi nơi đều giống nhau không có lấy một bóng người.

"Thú vị nha, Cổ Thành hoá Không Thành."

Từ Triết chỉ biết nhìn bốn phía rồi lắc đầu.

Hân có thể chắc chắn rằng mình không có đi vào huyễn trận.

Thiên Hà Thành lúc này vẫn là Thiên Hà Thành kia, nhưng chỉ có điều là tất cả người bên trong đều biến mất.

Vậy đây là cái tìm huống mô chi gì?

Hắn chỉ mới tu luyện có một tí, từ lúc mặt trời vừa lặn cho đến lúc tối, chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi mà tất cả người trong Thiên Hà Thành đều biến mất không dấu vết.

Nếu như có người muốn giết hắn, thì cũng đâu cần phải làm mấy chuyện phiền phức như vậy.

Hắn lúc này trầm tư một chút, sau đó lại cất bước men theo con đường đi tới nơi khác.

Vừa rồi cùng lắm thì hắn cũng chỉ tìm ở phía Đông của Thiên Hà Thành, bây giờ đi về phía Nam nhìn một chút.

Hắn đi qua mấy con đường, lúc này ở bên cạnh một con hẻm nhỏ có một lò rèn, bên trên miếng đe có một khối sắt vừa mới được nung đỏ bừng đang nguội dần, nhưng lò lửa lúc này đã tắt ngóm.

Từ Triết đi tới đưa tay vào bên trong cảm nhận, nhưng trong bếp lò hoàn toàn lạnh tanh.

Hắn lại đi về một quán ven đường.

Trong bếp lò không có lấy một ngọn lửa, nhưng thức ăn trong nồi lại bốc khói nghi ngút, trên bàn còn có mấy tô mì nước ăn lở dở, hắn đưa tay chạm vào còn cảm nhận được hơi ấm.

"Đúng là dọa người, nhưng cũng không có lý do gì chứng minh là quỷ làm…"

"Theo lý mà nói, mình tu luyện «Chính Khí Phong Ma Kinh», mà tên gọi tắt của pháp quyết này là «Đứng đắn», người tu luyện của nó cũng đứng đắn, mà người đứng đắn làm sao có thể gặp quỷ được?"

Miệng Từ Triết vẫn nói thầm, nhưng chân thì vẫn đi về phía trước.

Cho đến khi hắn đi ngang một căn nhà rất lớn mới đột ngột dừng lại.

Quay đầu nhìn lại, chủ của căn nhà này ắt hẳn là một người giàu có, bởi vì căn nhà lớn lại rất ngăn nắp, còn có tiền viện cửa chính còn treo hai cái lồng đèn, ánh sáng hồng chiếu vào bảng hiệu trên cửa, nên có thể thấy rõ hai chữ "Tiền Phủ" to tổ chảng.

Tiền phủ, quả nhiên là người có tiền!

Cả toà thành đều chìm trong bóng tối, đến một chút ánh sáng cũng không có, tại sao chỉ có mỗi nhà các ngươi là ở trước cửa vẫn còn lồng đèn sáng rực.

Thần thức của Từ Triết lập tức quét ngang qua, trong nhà vẫn giống như những nơi khác không có bất cứ người nào.

Không đơn giản chút nào nha, nhưng tổng thể lại có cảm giác giống như ai đó đang cố ý dụ dỗ mình đi vào bên trong tìm kiếm đáp án.

Nhưng người đứng đắn sẽ không gõ cửa nhà người khác vào lúc nửa đêm.

Thôi ta cũng mệt rồi, về Thiên Kiêu Lâu ngủ một giấc đã.

Từ Triết không do dự quay người đi về.

"Vù~"

Lúc này một luồng yêu phong chợt thổi đến.

Chỉ nghe sau lưng kêu một tiếng "Két.." Cửa lớn của căn nhà chợt mở ra.

____________

Hơi bận nên không dịch được nên mọi người thông cảm hehe

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play