Minh Đô
Tại một gian phòng, Đường Long ngồi ở trên ghế mà trước mặt cậu là ba thiếu nữ.
- Đúng là làm người ta bớt lo. Ba người các ngươi đi ra ngoài không mang theo hộ vệ hoặc cao thủ à?
- Chúng ta không muốn phiền phức.(Hứa Cửu Cửu)
- Phiền phức? Các ngươi chỉ là Hồn Vương mà thân phận mẫn cảm, đi ra ngoài nếu để hữu tâm nhân biết chẳng phải phiền đến Sử Lai Khắc Học viện và Tinh La Hoàng Thất cùng Thiên Hồn Hoàng Thất sao?
- Cửu Cửu, ngươi bình thường rất thông minh vì sao lại hành động nông nổi như vậy?
- Ta…(Hứa Cửu Cửu)
Hứa Cửu Cửu nói không nên lời đành phải ngậm miệng cúi đầu, Trương Nhạc Huyên và Duy Na đều trầm mặc không nói.
- Haiz, ta cũng không có ý tránh các ngươi. Lần sau, ra ngoài mang vài hộ vệ trong bóng tối bảo hộ.
- Ta phải trở về Học viện để tọa trấn, hai ngày sau đích thân đưa các ngươi về thế lực của mình.
Đường Long đứng dậy rời đi mà Duy Na xuất thần nhìn bóng lưng rời đi.
- Uy, người đã đi. Không cần nhìn xuất thần như vậy.(Trương Nhạc Huyên)
Duy Na sắc mặt đỏ bừng khi nghe những lời của Trương Nhạc Huyên.
- Nè, hai người nói xem. Thân phận của hắn là gì?(Duy Na)
- Hắn là lão công của ta.(Hứa Cửu Cửu)
- Ta nghe trong Học viện mấy vị túc lão nói qua. Hắn là vạn năm trước Sử Lai Khắc Thất Quái đời đầu đứng hàng đệ nhị. Với lại, thực lực càng là lực áp thế hệ tuổi trẻ Hồn Sư năm đó.(Trương Nhạc Huyên)
- Dù là năm đó Võ Hồn Điện Hoàng Kim Một Đời cũng không phải đối thủ.(Trương Nhạc Huyên)
- Hứa Cửu Cửu, ngươi cùng với Đường trưởng lão phát sinh quan hệ khi nào? Ta vì sao không nhận ra tin tức gì?(Duy Na)
- Ta cũng không có hướng bên ngoài nói mình sẽ kết hôn, chẳng qua là cùng hắn phát sinh quan hệ thôi.(Hứa Cửu Cửu)
Ba nữ nhân thành cái chợ, Trương Nhạc Huyên cùng Duy Na và Hứa Cửu Cửu bàn tán về Đường Long.
Nhật Nguyệt Hoàng gia Hồn Đạo Sư Học viện
Đường Long trở về Học viện sau đó hướng thẳng ký túc xá của Hoắc Vũ Hạo rảo bước, vừa mới hắn nhận được Phàm Vũ truyền tin là Hoắc Vũ Hạo từ độ sâu minh tưởng đã tỉnh lại được 4 ngày rồi nên tới thăm. Khi Đường Long tới nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo cùng một nam tử gằng co với nhau.
- Quý Tuyệt Trần?(Hoắc Vũ Hạo)
Quý Tuyệt Trần vẫn như lúc trước khi đối đầu với Hoắc Vũ Hạo, cầm trong tay màu đen Thiên Ngoại Vẫn Thiết Kiếm đứng dối diện với Hoắc Vũ Hạo, hắn như cũ là kia phó lạnh lùng bộ dạng, cùng nửa năm trước so sánh với, cả người hơi thở tựa hồ cũng trở nên càng thêm phong duệ.
- Ngươi làm sao nhận ra được ta ở phụ cận?(Quý Tuyệt Trần)
- Trên người ngươi kiếm ý là độc nhất vô nhị.(Hoắc Vũ Hạo)
- Cảm ơn ngươi.(Quý Tuyệt Trần)
- Cảm ơn ta làm gì?(Hoắc Vũ Hạo)
- Kia hôm sau, trở lại ta hãy tiến vào độ sâu minh tưởng. Để cho ta đối với kiếm hiểu càng thêm xâm nhập, cho nên muốn cám ơn ngươi.(Quý Tuyệt Trần)
- Ngươi cũng tiến vào độ sâu minh tưởng? Kia thật muốn chúc mừng ngươi. Bất quá ngươi cũng không cần cám ơn ta, ta cũng vậy mới từ độ sâu minh tưởng tỉnh lại không lâu. Nói về, chúng ta cũng coi như hữu duyên, trận chiến ấy cũng là thu hoạch rất nhiều.(Hoắc Vũ Hạo)
- Của ta độ sâu minh tưởng chẳng qua là kéo dài một tháng mà ngươi cũng là nửa năm. Ta hôm nay, là muốn nhìn một chút, nửa năm sau ngươi đến tột cùng tăng lên bao nhiêu.(Quý Tuyệt Trần)
- Tốt.(Hoắc Vũ Hạo)
Hoắc Vũ Hạo không có từ chối cũng không có hỏi nhiều. Đối với Quý Tuyệt Trần người như thế, nói nói nhảm là không có bất kỳ ý nghĩa. Hơn nữa nhìn Quý Tuyệt Trần đã sửa thành hai tay cầm kiếm bộ dạng, căn bản là sẽ không so đo Hoắc Vũ Hạo có đồng ý hay không đề nghị của hắn. Hoắc Vũ Hạo không có làm bất kỳ chuẩn bị động tác mà là ánh mắt sáng quắc ngưng mắt nhìn Quý Tuyệt Trần, hơn nữa từng bước hướng hắn đi tới.
Một màn kỳ dị xuất hiện, mỗi khi Hoắc Vũ Hạo bán ra một bước thời điểm, trên người của hắn sẽ nhiều hơn một tầng màu vàng, trong hai tròng mắt màu vàng càng thịnh. Ngay cả hắn đi qua địa phương, tựa hồ cũng có lưu lại một màu vàng dấu chân dường như.
Quý Tuyệt Trần quả thật cùng nửa năm trước bất đồng, hắn Kiếm Ý đã không còn là phô thiên cái địa, mà là chỉ có một đạo, một đạo so sánh với trước kia muốn bén nhọn mấy lần, tựa như Thương Long một loại cường đại Kiếm Ý.
Có điều, cổ Kiếm Ý đụng vào Hoắc Vũ Hạo trên người lại không có thể ngăn cản hắn nửa phần, chỉ có nghiền nát.
Mãi cho đến Hoắc Vũ Hạo đi tới Quý Tuyệt Trần trước mặt, Quý Tuyệt Trần một kiếm này cũng không có đâm ra. Làm hai người khoảng cách chỉ có hai thước thời điểm. Hoắc Vũ Hạo ngừng lại, mà lúc này cả người hắn đã hoàn toàn biến thành màu vàng nhưng quỷ dị chính là ở trên người hắn, ngoại giới là không có nửa phần khí thế cảm ứng. Chỉ sợ có người tựu đứng ở bên cạnh hắn cũng sẽ không cảm nhận được nửa phần uy áp.
- Ngươi đường đi xuống, nhất định sẽ đạt được khó có thể tưởng tượng thành công. Ở chuyên chú phương diện, ta thậm chí không bằng ngươi nhưng là ở thiên phú cùng phúc duyên phương diện, xin lỗi, ta chiếm quá lớn ưu thế. Ta có một vị vĩ đại lão sư. Nghĩ thắng ta, ngươi sợ rằng muốn truy đuổi cả đời.(Hoắc Vũ Hạo)
- Không tệ chút nào đâu, Vũ Hạo. Xem ra, độ sâu minh tưởng nửa năm đối với ngươi thay đổi rất nhiều.
- Lão sư.(Hoắc Vũ Hạo)
- Ngươi cũng rất tuyệt, Kiếm Ý gần đạt đến Nhân Kiếm Hợp Nhất cảnh giới, nếu ngươi đạt đến trình độ đó thì có cơ hội đột phá bước vào Cực Hạn Đấu La.
- Từ xưa đến nay, chưa có bất kỳ Kiếm Si nào có thể đạt đến Cực Hạn Đấu La tầng thứ. Bản Công pháp tặng cho ngươi xem như người hữu duyên đi.
Đường Long đưa tới một quyển sách trước mặt Quý Tuyệt Trần. Quý Tuyệt Trần đưa tay tiếp nhận mà ngẩng đầu nhìn Đường Long.
- Ngài trên người cũng có Kiếm Ý.(Quý Tuyệt Trần)
- Ồ, làm sao phát hiện ra được?
- Không biết, có điều thân là Kiếm Si nên mơ hồ cảm nhận được.(Quý Tuyệt Trần)
Đường Long mỉm cười nhìn Quý Tuyệt Trần.
- Đưa kiếm cho ta, ta trình diễn cho ngươi thấy.
Quý Tuyệt Trần không có do dự mà đưa Thiên Ngoại Vẫn Thiết Kiếm cho Đường Long. Đường Long cầm lấy Thiên Ngoại Vẫn Thiết Kiếm không có cảm giác nặng chút nào, cậu đi ra giữa sân.