Nháo kịch tại Tiêu gia cũng là trôi qua, ai cũng là về vị trí của mình nhưng mọi người vẫn là bàn tán về việc Nạp Lan Yêu Nhiên và Tiêu Viêm ước định ba năm cùng với Tộc trưởng của mình bị người phế đi mà lý do rất buồn cười chính là hắn sai xử con của mình nửa đêm tới gian phòng của một cô gái.
- Hừ, Tiêu Chiến như vậy cũng là đáng đời.

Có điều phế hắn một cánh tay cũng là tiện nghi cho hắn quá rồi.(Dược Linh)
- Làm người cũng không nên tuyệt tình như vậy.

Hắn thân là Tộc trưởng Tiêu gia nên gánh vác trên vai rất nhiều trách nhiệm hơn nữa hắn cũng là chiến lực mạnh nhất của Tiêu gia.
- Hai gia tộc còn lại tại Ô Thản Thành thực lực không bằng Tiêu gia là vì Tiêu Chiến bản thân là một vị Ngũ tinh Đại Đấu Sư nhưng hắn bị cắt mất một tay cũng coi như là chiến lực giảm phân nửa.
- Anh đến Tiêu gia không chỉ có nhiêu đó thôi đâu nhỉ?(Hỏa Trĩ)
- Ở Tiêu gia có vài món đồ vật mà ta muốn lấy mà Ô Thản Thành có mỹ nữ chờ ta đi cưu nàng đâu.
- Nhắc đến mỹ nữ mới nhớ, Đường Long ca ca khai thật đi.

Anh có bao nhiêu nữ nhân.(Cổ Huân Nhi)
Cổ Huân Nhi giọng đầy u oán nói chuyện với Đường Long, nàng nếu không phải để cho Huyết mạch Đấu Đế của mình tăng lên đến Cửu phẩm Huyết mạch thì nàng sớm tại Cổ tộc đã trao thân cho Đường Long rồi.
- Tính cả Dược Linh với Hỏa Trĩ là 11 người.
Cổ Huân Nhi chỉ là tùy tiện hỏi nhưng không ngờ Đường Long lại khai thật ra, nàng sắc mặt thoáng trầm xuống sau đó thân thủ bóp lấy thịt mềm của Đường Long, nơi hiểm yếu bị tập kích khiến cho Đường Long hít vào ngụm khí lạnh.
- Huân Nhi, nỡ lòng nào đau ta sao?
- Hừ.(Cổ Huân Nhi)
Cổ Huân Nhi cũng không có giận thật mà chỉ là không cao hứng mà thôi.
- Đúng rồi, anh nói là đến Tiêu gia lấy mấy thứ là gì vậy?(Cổ Huân Nhi)
- Dị Hỏa – Cốt Linh Lãnh Hỏa.
- Không thể nào, ở nơi hẻo lánh này mà có Dị Hỏa – Cốt Linh Lãnh Hỏa xếp hạng mười một trên Dị Hỏa Bảng?(Hỏa Trĩ)
- Ừ, nói hiện tại tạm thời nằm trên người Tiêu Viêm.
- Hắn phế vật, biến thái đó?(Dược Linh)
- Không, nói chính xác hơn là ở bên trong hắc giới chỉ trên tay của hắn.
Nghe Đường Long nói vậy thì tam nữ cũng nhớ tới trên tay Tiêu Viêm có một hắc giới chỉ.
- Đó là giới chỉ của Dược Tôn giả mà tên thật nói ra thì mọi người hẵn sẽ ngạc nhiên.

Dược Tôn giả - Dược Trần.
Dược Linh khi nghe xong danh tự mà Đường Long nêu ra cũng giật mình không thôi, nàng ở trong Dược tộc cũng nghe qua năm xưa Dược Trần vì vài nguyên nhân mà bị gạch tên ra khỏi gia phả.
- Chả lẽ, Dược Trần chết rồi?(Dược Linh)
- Hắn đích xác là chết rồi, bị chính đệ tử của mình ám sát.

Hắn khi rời khỏi Dược tộc cũng đi chu du khắp nơi thu một tên gọi là Hàn Phong làm đệ tử, về sau Hàn Phong vì tham muốn một cuốn Công pháp mà bị người Hồn Điện lợi dụng giết chết Dược Trần.
- Có điều Hàn Phong lẫn Hồn Điện người cũng quá xem thường thủ đoạn của Dược Trần nên để cho linh hồn Dược Trần trốn thoát.
- Các em về trước đi, anh đi lấy Dị Hỏa – Cốt Linh Lãnh Hỏa.
- Đúng rồi, Huân Nhi.

Dị Hỏa Tháp này đưa cho muội đấy, Dị Hỏa Tháp phiên bản mini, nó bên trong là chứa đựng toàn bộ Dị Hỏa Tháp mà huynh có được cất trong đó.

- Muội tranh thủ luyện hóa hết Dị Hỏa bên trong đề thăng thực lực lên.
Cổ Huân Nhi cũng đưa tay đón nhận, Dị Hỏa Tháp hóa thành tia sáng bắn về phía mi tâm của nàng.

Cổ Huân Nhi cảm ứng được Dị Hỏa Tháp có thể công có thể thủ cực kì tiện lợi.
- Các nàng dùng phương thức của mình truyền về Trung Châu thông báo bất kì ai đưa cho ta Ma thạch – Thiên Hạt Độc Long Thú cùng Bồ Đề Hóa Thể Tiên thì ta nợ hắn một món nợ ân tình.
Cổ Huân Nhi, Dược Linh cùng Hỏa Trĩ cũng không có hỏi thăm Đường Long cần Ma thạch – Thiên Hạt Độc Long Thú cùng Bồ Đề Hóa Thể Tiên làm gì mà dùng phương thức của mình truyền về trong Gia tộc.

Tiêu Y Tiên đi theo bên cạnh khi nghe được Đường Long nhờ người tìm Ma thạch – Thiên Hạt Độc Long Thú cùng Bồ Đề Hóa Thể Tiên cũng biết hắn làm vậy là vì mình, nàng tâm lý rất là cảm động.
Đường Long cũng là hướng Tiêu gia hậu sơn bước đi, Tiểu Y Tiên và Thanh Lân cũng đi theo cậu, các nàng trên danh nghĩa là thị nữ của Đường Long nên một tấc của không rời.
Tiêu Viêm sắc mặt có chút trắng xám cùng xa sút, hắn như là thói quen thường ngày đi tới Tiêu gia hậu sơn.

Tiêu Viêm nghĩ tới tình cảnh diễn ra ở trong Nghị Sự Đường cũng là tức giận dùng tay nện bên cạnh góc cây.
- Nạp Lan Yêu Nhiên, ngươi ức hiếp người quá đáng.

Ngày khác, ta nhất định giết lên Vân Lam Tông cùng Nạp Lan gia tộc đánh bại các ngươi.(Tiêu Viêm)
- Đường Long có một ngày ta Tiêu Viêm sẽ đưa ngươi chém thành muôn mảnh.(Tiêu Viêm)
Tiêu Viêm cũng là oán hận mà chủi rủa, hắn cũng là bất đắc dĩ rồi thở dài.
- Thế giới này, không có thực lực thì ngay cả một cục cứt chó cũng không bằng, ít nhất cứt chó cũng không ai dám dẵm lên.(Tiêu Viêm)
Mười ngón tay cắm vào một đầu tóc đen, Tiêu Viêm gắt gao cắn môi, tùy ý để máu trào ra khóe môi, mặc dù ở đại sảnh hắn cũng không biểu hiện cảm xúc không ổn, nhưng mỗi cau nói của Nạp Lan Yên Nhiên đều như một lưỡi dao cắt tại trong lòng cộng thêm bị đánh cho căn cơ bất ổn cùng với phụ thân bị phế đi một cánh tay.
- Hắc hắc, tiểu oa tử, xem ra ngươi cần giúp một tay.(Dược Trần)
Tiêu Viêm đang vò đầu bứt tai thì một đạo già nua quái dị tiếng cười bỗng nhiên truyền vào tai.

Sắc mặt biến đổi, Tiêu Viêm xoay người ánh mắt lợi hại như ưng quét tại phía sau nhưng không phát hiện ai cả.
- Không cần tìm, ta ở trên tay của ngươi.(Dược Trần)
Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn về phía tay phải nơi ngón tay đeo một hắc giới chỉ.
- Là ngươi đang nói chuyện?(Tiêu Viêm)
- Định lực cũng không tệ, thế mà không bị hù dọa.(Dược Trần)
- Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong giới chỉ của ta? Ngươi muốn làm gì?(Tiêu Viêm)
- Ta là ai ngươi bây giờ không cần biết, dù sao ta cũng không hại ngươi.

Haiz, nhiều năm như vậy rốt cuộc gặp được một người có linh hồn cường độ đạt tiêu chuẩn, thật là may mắn.

Hắc hắc, bất quá cũng phải cảm ơn ba năm cung phụng của tiểu oa oa ngươi, nếu không chỉ sợ ta vẫn còn đang ngủ say.(Dược Trần)
- Đấu Khí trong cơ thể biến mất khó hiểu là do ngươi giở trò quỷ?(Tiêu Viêm)
- Ta cũng không muốn, tiểu oa oa cũng đừng trách ta.(Dược Trần)
- Móa, đừng trách ngươi? Nếu không phải vì ngươi thì ta cũng không chịu sự sỉ nhục nhiều năm như vậy và cũng không chịu ủy khuất của việc từ hôn.(Tiêu Viêm)
Luôn tự xưng là trầm ổn bình tĩnh Tiêu Viêm, giờ phút này giống như một tên điên quát lớn lên, khuôn mặt tràn đầy dữ tợn cũng không quản đây là di vật mẫu thân lưu lại cho mình, đem giới chỉ kéo ra khỏi tay sau đó ra sức ném đi.

Giới chỉ vừa mới ra khỏi tay, trong lòng Tiêu Viêm kêu lớn một tiếng, vội vàng bắt lại nhưng chiếc nhẫn đã lập tức rơi xuống vách núi.

Tiêu Viêm thấy vậy cũng là ảo não không thôi, khi hắn định rời đi thì kinh hãi phát hiện hắc sắc giới chỉ ban nãy mình ném đi hiện tại huyền phù trước mặt mình.
- Hắc hắc, tiểu oa oa, không cần nổi giận như vậy chứ? Cũng chỉ là hấp thu ba năm Đấu Khí mà thôi.(Dược Trần)
- Lão gia hỏa, ngươi ở bên trong giới chỉ, vậy cũng có thể biết vì ngươi hấp thu đấu khí của ta, làm ta phải chịu bao nhiêu nhục nhã đi?(Tiêu Viêm)
- Nhưng trong ba năm nhục nhã này, ngươi đã trưởng thành đúng không? Ngươi cho rằng ba năm trước ngươi có được cách ẩn nhẫn cùng tâm trí như bây giờ sao?(Dược Trần)
Tiêu Viêm bình phục tâm tình của mình, một khi biết được Đấu Khí vì sao biến mất thì đại biểu hắn có thể bằng vào thiên phú của mình tu luyện lại từ đầu.

Chỉ cần tưởng tượng có thể bỏ đi danh hiệu phế vật, thân thể Tiêu Viêm giờ phút này như được sống lại, cảm giác cực kỳ thư giãn.

Lão đầu đáng giận trước mặt, nhìn kỹ lại cũng không quá mức đáng ghét.
- Tiểu oa oa, ta biết hiện tại ngươi rất muốn gấp rút khôi phục tu vi cùng với thoát khỏi danh hiệu phế vật của mình nhưng mà lần trước tên kia đánh ngươi trực tiếp hủy đi một nửa căn cơ của ngươi nên là ngươi thiên phú sẽ giảm xuống.(Dược Trần)
- Cái gì?(Tiêu Viêm)
Tiêu Viêm cũng là kinh hãi khi được Dược Trần, hắn cũng là mới biết được.
- Tuy không biết ngươi là ai, bất quá ta muốn hỏi một việc, ngươi sau này còn muốn hấp thụ Đấu Khí của ta nữa hay không? Nếu muốn thì ta khuyên ngươi nên đi tìm một chủ nhân khác, ta nuôi không nổi ngươi.(Tiêu Viêm)
- Hắc hắc, người khác cũng không có linh hồn cảm giác lực mạnh mẽ như ngươi.

Một khi ta đã lựa chọn hiện thân, vậy sau này không được ngươi đồng ý thì ta sẽ không hấp thu Đấu Khí của ngươi nữa.(Dược Trần)
- Tiểu oa oa, muốn mạnh lên không? Muốn được người khác tôn sùng không?(Dược Trần)
- Nói nhảm, điều đó ta mà không muốn đâu.

Bất quá đã biết vì sao Đấu Khí lại biến mất, bằng thiên phú của ta, mạnh lên còn cần nhờ ngươi sao?(Tiêu Viêm)
- Tiểu oa oa, thiên phú của ngươi tự nhiên rất tốt có điều căn cơ bị tổn thương cộng thêm ngươi bây giờ đã 15 tuổi mà Đấu Khí của ngươi mới có Nhất đoạn Đấu Khí, ta hình như nghe qua năm sau ngươi sẽ tiến hành trưởng thành nghi thức đi? Ngươi cho rằng, ngươi có thể trong một năm chỉ dựa vào chăm chỉ tu luyện mà có thể đột phá lên Thất đoạn Đấu Khí?(Dược Trần)
- Hơn nữa, nữ oa oa kia thiên phú càng mạnh hơn ngươi cũng có rất nhiều tài nguyên tu luyện, ngươi nghĩ vượt qua nàng? Đâu có dễ như vậy.(Dược Trần)
- Ngươi có biện pháp?(Tiêu Viêm)
- Có lẽ vậy.(Dược Trần)
- Ngươi trợ giúp ta trong một năm tu luyện đến Thất đoạn Đấu Khí, vậy việc ngươi hấp thu Đấu Khí của ta ba năm coi như xóa bỏ, thế nào?(Tiêu Viêm)
- Tính toán rất tốt nhưng tiểu oa oa nghĩ ta là ai?(Dược Trần)
- Ồ, rửa tay mà nghe.(Tiêu Viêm)
Dược Trần cũng là mở miệng kể lại sự tích huy hoàng của mình, Tiêu Viêm càng nghe càng chấn kinh, hắn dùng ánh mắt quái dị nhìn Dược Trần.
- Ngoài việc để ngươi trên con đường tu luyện tiến xa hơn thì ngươi có nguyện ý hay không trở thành Luyện Dược Sư?(Dược Trần)
- Nghĩ ta tiếp tục cung phụng ngươi? Như vậy, ngươi cần lấy ra thành ý mới được.(Tiêu Viêm)
- Ngươi một chút cũng không giống một cái mười lăm tuổi thiếu niên, xem ra ba năm này, ngươi đã trưởng thành rất nhiều, việc này xem như ta tự ăn ác quả sao?(Dược Trần)
- Ban nãy, ngươi hỏi ta có muốn thành Luyện Dược Sư hay không? Nói vậy, ta đạt yêu cầu?(Tiêu Viêm)
- Tuy miễn cưỡng coi như có tư cách.(Dược Trần)
- Cho dù ta đạt tới điều kiện nhưng Luyện Dược Sư bình thường đều do lão sư tự tay dạy, ngươi, chẳng lẽ cũng là một vị Luyện Dược Sư?(Tiêu Viêm)
- Nói nhiều như vậy làm gì? Cuối cùng, ngươi có muốn học hay không?(Dược Trần)
- Đương nhiên là muốn học rồi.(Tiêu Viêm)
- Hắc hắc, nguyện ý? Nguyện ý thì mau bái sư đi.(Dược Trần)

- Còn cần phải bái sư?(Tiêu Viêm)
- Nói nhảm, nếu không bái sư thì ta còn muốn dạy ngươi Luyện Dược?(Dược Trần)
- Ta tên Dược Lão, về phần lai lịch thì bây giờ còn chưa nên nói cho ngươi, tránh làm ngươi phân tâm, ngươi chỉ cần biết ta mạnh hơn tên Luyện Dược Sư của Vân Lam Tông là được.(Dược Trần)
Dược Trần cũng là nói dối để lừa Tiêu Viêm, kỳ thật hắn cũng không biết Sư công mà Nạp Lan Yên Nhiên nói là bao nhiêu phẩm Luyện Dược Sư.
- Tiểu hữu đứng xem lâu như vậy không ra gặp mặt sau?(Dược Trần)
Dược Trần liếc mắt nhìn trong một góc khuất của rừng trúc, bằng vào cảnh giác linh hồn của một vị Thất phẩm Luyện Dược Sư thì có người trốn gần đây cũng không thoát được khỏi cảm giác của hắn.
Đường Long cũng không có ẩn thân mà đi ra ngoài, Tiêu Y Tiên với Thanh Lân theo sát phía sau.
- Ngươi nói là ngươi mạnh hơn tên Luyện Dược Sư của Vân Lam Tông thì có hơi cường điệu đấy.

Nếu là so sánh với Đan Vương Cổ Hà thì ta đồng ý nhưng nếu là so sánh với ta thì ngươi kém xa.
Đường Long thả tự thân Linh hồn của mình, Dược Trần liền biến sắc, hắn không ngờ người trẻ tuổi trước mắt Linh Hồn Cảnh giới đã đạt đến Đế Cảnh.

Dược Trần thân là một vị Luyện Dược Sư có Linh Hồn Cảnh giới Thiên Cảnh nên cũng biết được tăng lên tới Đế Cảnh khó cỡ nào.
- Là ngươi?(Tiêu Viêm)
Tiêu Viêm nhìn thấy Đường Long giống như là cừu nhân gặp nhau vậy, hắn hiện tại hận không thể nhào tới giết chết Đường Long nhưng hắn biết bằng vào thực lực hiện tại là chưa đủ.
- Ồ, không ngờ tiểu hữu lại có được hai vị sở hữu thể chất đặc biệt.

Bích Xà Tam Hoa Đồng cùng Ách Nan Độc Thể.(Dược Trần)
Dược Trần ánh mắt rất độc vừa nhìn về phía Thanh Lân với Tiểu Y Tiên cũng nhận ra các nàng sở hữu thể chất Bích Xà Tam Hoa Đồng và thể chất Ách Nan Độc Thể.
- Tiểu hữu tới đây là có gì chỉ giáo?(Dược Trần)
- Dược Trần, chúng ta làm người ngay thẳng cũng là nói chuyện trực tiếp đi.

Trên người của ngươi có thứ ngươi cần, chỉ cần ngươi chịu lấy ra trao đổi thì về sau ngươi thiếu ta một cái nhân tình.
Dược Trần giật mình khi mà Đường Long biết được thân phận chân thật của mình, điều này chứng tỏ thanh niên trước mặt tới từ Trung Châu hơn nữa cũng là một vị Luyện Dược Sư.
- Không biết tiểu hữu là mấy phẩm Luyện Dược Sư?(Dược Trần)
Đường Long không có trả lời mà ném về phía Dược Trần một huy chương.

Dược Trần dùng ý niệm của mính khống chế huy chương đang bay về phía mình, khi hắn nhìn huy chương phía trên khắc họa đồ án tòa tháp cùng với tám ngôi sao thì đôi mắt co rụt lại.
- Đan Tháp chứng nhận Bát phẩm Luyện Dược Sư?(Dược Trần)
- Không biết tiểu hữu cần gì trên người ta?(Dược Trần)
- Ta cần trên người ngươi Dị Hỏa – Cốt Linh Lãnh Hỏa bản nguyên.
Dược Trần khi nghe được Đường Long muốn trên người mình Dị Hỏa – Cốt Linh Lãnh Hỏa bản nguyên liền chấn kinh, việc hắn có được Dị Hỏa – Cốt Linh Lãnh Hỏa không có tiết lộ với ai đến cả Phong Tôn Giả - Phong Nhàn Các chủ Tinh Vẫn Các bạn thân của hắn cũng không biết mình đã có được Dị Hỏa – Cốt Linh Lãnh Hỏa mà thiếu niên trước mắt lại biết.
- Dược Trần, ngươi cũng không cần phái trói bỏ đâu.
Đường Long cũng gọi ra Dị Hỏa Tháp sau đó một cổ hỏa nhiệt đập vào mặt Dược Trần, Dược Trần cũng là động dung vì hắn cảm nhận được Dị Hỏa – Cốt Linh Lãnh Hỏa bị áp chế khi mà Dị Hỏa Tháp xuất hiện đồng thời Dị Hỏa – Cốt Linh Lãnh Hỏa cũng là tao động mãnh liệt.
- Ta chỉ muốn hỏi khi lấy Dị Hỏa – Cốt Linh Lãnh Hỏa bản nguyên có ảnh hưởng gì hay không?(Dược Trần)
- Nếu như ngươi chống cự trong quá trình rút bản Nguyên thì tu vi của ngươi sẽ bị hao đi.
Dược Trần nghe xong cũng là trầm mặc, hắn đánh suy tư việc đánh giá giữa lợi và hại.

Cuối cùng Dược Trần cũng là gật đầu đồng ý, Đường Long cũng là thôi động Dị Hỏa Tháp bay tới phía trên đầu Dược Trần bắt đầu rút đi Dị Hỏa – Cốt Linh Lãnh Hỏa bản nguyên.
Tiêu Viêm thấy vậy cũng là máu liều xông lên não, hắn phi thân lên hướng Dị Hỏa Tháp chộp tới, hắn là muốn cướp lấy Dị Hỏa Tháp.

Tuy là hắn không biết Dị Hỏa là gì nhưng bản năng cho hắn biết Dị Hỏa Tháp này là món bảo vật.
- Tiểu oa oa đừng manh động.(Dược Trần)
Dược Trần cũng là kinh hãi không thôi, mở miệng khuynh can Tiêu Viêm nhưng đã quá muộn.

Tiêu Viêm ngón tay khi sắp đụng vào Dị Hỏa Tháp thì một bóng người lóe lên nhất chưởng đập vào ngực của hắn đem hắn đánh bay ra ngoài.

- Muốn cướp bảo vật của thiếu gia? Ngươi cũng là chán sống rồi.(Thanh Lân)
Thanh Lân đôi mắt hóa thành Bích Xà Tam Hoa Đồng sau đó nàng sau lưng có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chăm chú lấy Tiêu Viêm chờ đợi mệnh lệnh.

Đường Long vì Thanh Lân xây dựng một không gian nơi để những Xà tộc ở bên trong được Bích Xà Tam Hoa Đồng của nàng khống chế.
- Thanh Lân dừng tay.
- Tiêu Viêm, ngươi tốt nhất là nên đừng vọng động.

Ta sợ thất thủ đánh chết ngươi.
Đường Long đôi mắt rét lạnh nhìn lấy Tiêu Viêm, Tiêu Viêm cũng là rùng mình không thôi.

Vừa rồi hắn cũng là máu liều nhiều hơn máu não mới đi cướp bảo vật rồi bị Thanh Lan đả thương.

Đường Long cũng không quan tâm đến Tiêu Viêm nữa mà toàn lực thôi động Dị Hỏa Tháp, qua một lúc thì từ trong cơ thể Dược Trần bay ra một quang đoàn dung nhập vào trong Dị Hỏa Tháp.
Dị Hỏa Tháp tầng thứ mười một cũng sáng lên đại biểu cho Dị Hỏa – Cốt Linh Lãnh Hỏa đã tới tay.
- Ta biết ngươi cũng là vì thu hoạch dược thảo luyện chế Sinh Sinh Tạo Hóa Đan, về sau nếu thiếu dược thảo nào có thể cùng ta đề ra, hoàn thành xong thì hai tay coi như nhân tình trả hết.
- Được.(Dược Trần)
Đường Long cũng gật đầu dẫn Thanh Lân với Tiểu Y Tiên rời đi, Tiêu Viêm cũng là đi tới bên cạnh Dược Trần.
- Lão sư, người vì sao phải để cho hắn rút Dị Hỏa bản nguyên?(Tiêu Viêm)
- Ta thực lực khi còn sống là Đấu Tôn nhưng vì bị ám toán cùng với trốn thoát thời gian dài như vậy nên thực lực chỉ phát huy ra Đấu Hoàng thực lực mà hắn là Đấu Tông.(Dược Trần)
Tiêu Viêm nghe Dược Trần nói Đường Long Đấu Tông liền ngu ngơ, Dược Trần thấy vậy cũng là phổ cập kiến thức cho Tiêu Viêm.
- Tại Gia Mã Đế Quốc thì Đấu Hoàng xem như mạnh nhất nhưng nếu tới Trung Châu thì chỉ xứng làm tay sai mà thôi.(Dược Trần)
- Đấu Khí Đại Lục hệ thống tu luyện: Đấu Khí => Đấu Giả => Đấu Sư => Đại Đấu Sư => Đấu Linh => Đấu Vương => Đấu Hoàng => Đấu Tông => Đấu Tôn => Đấu Thánh => Đấu Đế.(Dược Trần)
- Đấu Khí là thấp nhất, Đấu Đế là cường giả đứng đầu đại lục.(Dược Trần)
Tiêu Viêm nghe xong phân chia cảnh giới cũng là rùng mình, hắn chỉ là Nhất đoạn Đấu Khí mà đối phương là Đấu Tông chêch lệch bảy cảnh giới chưa kể tới thủ đoạn khó lường của Đấu Tông nên Đường Long muốn giết hắn chỉ là cái nhấc tay sự tình.
Đường Long khi về tới biệt thự của Cổ Huân Nhi cảm nhận được có hai luồn Đấu Tôn khí tức, Đường Long cũng là đẩy cửa vào trong thì thấy được bên trong có hai lão già đang ngồi.
- Xích Diệt Đại Sư, kính ngưỡng đã lâu.(Xích Tôn Giả)
- Xích Diệt Đại Sư, đã lâu không gặp.(Cổ Thanh Dương)
- Ừm, không biết hai vị từ Trung Châu tới chỗ ta có gì không?
- Bọn ta nghe nói Đại sư cần Ma thạch Thiên Hạt Độc Long Thú cùng Bồ Đề Thối Thể Tiên nên chuyên môn chạy tới đây đưa cho ngài.(Xích Tôn Giả)
- Đồ vật lấy ra đi, có yêu cầu gì cứ việc xách ra.

Chỉ cần ta có thể làm được sẽ làm.
Xích Tôn giả lấy ra Ma thạch Thiên Hạt Độc Long Thú, Cổ Thanh Dương lấy ra Bồ Đề Thối Thể Tiên.

Đường Long cũng là nhận lấy hai món đồ vật, Tiểu Y Tiên đứng ở sau lưng cậu kích động mà cơ thể rung rẩy không thôi.
- Được rồi, hai người muốn thứ gì?
- Ta cầu Xích Diệt Đại Sư Đan dược để tấn thăng Đấu Tôn.(Xích Tôn Giả)
- Ta muốn tăng lên Đấu Thánh đỉnh phong.(Cổ Thanh Dương)
- Chuyện nhỏ.
Đường Long vung tay lên, bốn quả Đan dược bay ra rơi vào trong tay của Xích Tôn Giả cùng Cổ Thanh Dương.

Xích Tôn Giả với Cổ Thanh Dương cũng là đưa tay bắt lấy, bọn họ cũng là cáo từ rời đi, hai người cũng không có kiểm tra xem Đan dược có phải thật hay không vì bọn họ tin tưởng Đường Long sẽ không chơi xấu.
- Ma thạch Thiên Hạt Độc Long Thú cùng với Bồ Đề Thối Thể Tiên đã tới tay, như vậy thì Tiểu Y Tiên tới đây nào, chúng ta bắt đầu ngưng tụ Độc đan.
- Ừm.(Tiểu Y Tiên)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play