Đường Vũ Lân nhìn thấy kim quang được phóng thích trên người Nhạc Chính Vũ, Thần Thánh khí tức lan tràn ở chung quanh. Ba vòng Hồn Hoàn tùy theo dưới chân hắn bay lên đại biểu hắn có thực lực Hồn Tôn nhưng nhan sắc cả ba đều là Tử sắc. Theo Võ Hồn được điều động thì Nhạc Chính Vũ sau lưng một đôi cánh chim trắng noãn từ sau lưng giang ra.
Ở phía trước Nhạc Chính Vũ không xa, Nguyên Ân Dạ Huy dừng bước lại, xoay người lại mà sắc mặt tựa như băng sương trầm ngưng. Lạnh lùng nhìn Nhạc Chính Vũ, hai tay giang ra, nhất thời lấy thân thể của nàng làm khởi điểm, không gian sau lưng nàng lại hoàn toàn tối sầm lại, nhẹ nhàng vặn vẹo. Một đôi cánh chim màu đen từ sau lưng nàng giãn ra, nguyên bản dung nhan vô cùng thanh lệ nhất thời thêm vài phần hào quang yêu dị.
- Thần cấp Võ Hồn – Thần Thánh Thiên Sứ.
Đường Long lẩm bẩm đọc ra tên của Võ Hồn mà Nhạc Chính Vũ sở hữu.
- Ta không có cảm giác sai. Thú vị, có chút ý nghĩa.(Nhạc Chính Vũ)
Nguyên Ân Dạ Huy sắc mặt lạnh lẽo, hai cánh sau lưng cũng bắt đầu đập, thân thể trôi nổi lên, ở dưới chân nàng, bay lên hai vòng Hồn Hoàn nhưng cũng đồng dạng đều là Tử sắc.
- Nhị hoàn đấu với tam hoàn, ngươi không có bất kỳ một cơ hội nhỏ nhoi nào, bó tay chịu trói đi. Theo ta trở lại tiếp nhận thẩm phán.(Nhạc Chính Vũ)
Nguyên Ân Dạ Huy đôi môi mím chặt, đột nhiên, trong mắt nàng chợt lóe sáng, thân thể đột nhiên ẩn vào bên trong thế giới hắc ám. Nhạc Chính Vũ thấy tình huống trước mắt liền phát động Đệ Nhất Hồn Kỹ của mình.
- Đệ Nhất Hồn Kỹ – Thánh Quang Chiếu Khắp.(Nhạc Chính Vũ)
Thần thánh quang đem hắc ám chung quanh chiếu rọi, đặc biệt là phương hướng Nguyên Ân Dạ Huy ẩn vào. Cùng lúc đó, tay phải Nhạc Chính Vũ đánh vào hư không, trên người đạo Hồn Hoàn thứ hai cũng sáng lên. Một đạo Thánh Quang rơi vào phía trước, nhất thời thân hình Nguyên Ân Dạ Huy lộ ra, toàn thân bao phủ một tầng tử hắc quang.
- Ta đã nói rồi, Nhị Hoàn đối đầu Tam Hoàn. Ngươi là không có bất kỳ cơ hội nào.(Nhạc Chính Vũ)
Nhạc Chính Vũ bá đạo tuyên bố sau đó bàn tay vồ về phía Nguyên Ân Dạ Huy, đúng lúc từ xa một đạo tia sáng lóe lên bay tới ép Nhạc Chính Vũ thu tay lại.
- Là ai ngăn cản ta?(Nhạc Chính Vũ)
- Là ta.
Đường Long lên tiếng thu hút sự chú ý của Nhạc Chính Vũ, Nhạc Chính Vũ nhìn thấy Đường Long dưới chân đạp Võ Hồn – Đế Long Kiếm, tay phải cầm Võ Hồn – Hiên Viên Kiếm vừa bay về.
- Ngươi dám cản trở Thiên Sứ nhất tộc thành viên thi hành nhiệm vụ?(Nhạc Chính Vũ)
- Thi hành nhiệm vụ? Ta thấy ngươi là đang coi thường quy định của Sử Lai Khắc Thành đấy, ta mặc kệ ngươi tại Thiên Sứ nhất tốc có địa vị thế nào nhưng Sử Lai Khắc Thành không phải là nơi mà ngươi có thể hung hăn địa phương.
Đường Long vừa dứt lời thì bầu trời đột nhiên trở nên trong suốt hơn, tất cả hắc ám cùng ánh sáng quang minh đều không còn sót lại chút gì. Giữa bầu trời, một áp lực vô hình bỗng nhiên xuất hiện, Nhạc Chính Vũ biến sắc mặt, dưới áp lực áp chế không thể không rơi xuống từ trên không đứng trên mặt đất.
- Là ai dám trái với quy định của Sử Lai Khắc Thành ở đây động thủ?(Chấp Pháp Giả)
- Bẩm báo Chấp Pháp Giả các hạ, ta là thiên sứ gia tộc Nhạc Chính Vũ. Cũng là một học viên của ngoại viện năm hai. Chúng ta ở trong Sử Lai Khắc nội thành phát hiện một tên Đọa Lạc Thiên Sứ. Mọi người đều biết, Đọa Lạc Thiên Sứ gần như 100% đều là Tà Hồn Sư, vì lẽ đó, ta mới động thủ, muốn bắt nàng về gia tộc thẩm phán.(Nhạc Chính Vũ)
Nhạc Chính Vũ biết mình đuối lý nên mở lời trước để tránh gây rắc rối cho gia tộc.
- Chấp Pháp Giả tôn kính, ta là Công Độc Sinh của Sử Lai Khắc Học Viện, thân phận của ta trải qua học viện nghiệm chứng, ta không phải là Tà Hồn Sư.(Nguyên Ân Dạ Huy)
Nguyên Ân Dạ Huy lấy ra thân phận bài của mình, một lực hút vô hình kéo lấy thân phận bài của nàng bay đi. Chấp Pháp Giả đọc thông tin ghi trên thân phận bài liền trả lại cho Nguyên Ân Dạ Huy mà ánh mắt đảo về phía Nhạc Chính Vũ.
- Thân phận của nàng có thể xác nhận, là học viện Công Độc Sinh, không tồn tại khả năng là Tà Hồn Sư. Nể tình ngươi là vì đối phó với Tà Hồn Sư, lần này không trừng phạt. Lần sau còn tái phạm, hai tội hợp nhất.(Chấp Pháp Giả)
- Về phần ngươi, ta cũng không có trách tội việc ngươi xuất thủ giúp người.(Chấp Pháp Giả)
- Tất cả giải tán đi.(Chấp Pháp Giả)
Chấp Pháp Giả lắc mình biến mất, Nguyên Ân Dạ Huy nhìn Nhạc Chính Vũ đưa ngón tay cái ra xoay ngược chỉ xuống đất liền chọc giận Nhạc Chính Vũ, Nhạc Chính Vũ tức giận tính động thủ dù mới bị cảnh báo bị Tổn Bác ngăn lại.
- Sử Lai Khắc tôn nghiêm không được mạo phạm. Thiếu gia, nếu Sử Lai Khắc học viện đã xác nhận nàng không phải, vậy chắc hẳn là không phải, đừng gây thêm rắc rối.(Tổn Bác)
- Đọa Lạc Thiên Sứ không phải Tà Hồn Sư, chuyện này nói ra ai tin? Ta xem ra, Sử Lai Khắc này…(Nhạc Chính Vũ)
- Thiếu gia ăn nói cẩn thận.(Tổn Bác)
- Hahaha, ta thật không ngờ Thiên Sứ nhất tộc lại suy bại tới mức này. Nhớ năm xưa, một thời huy hoàng bao nhiêu mà giờ trắng đen không biết phân biệt.
Đường Long tiếng cười thu hút sự chú ý của Nhạc Chính Vũ và Nguyên Ân Dạ Huy, Nguyên Ân Dạ Huy vẫn không quên ban nãy chính hắn đã xuất thủ tương trợ mình.
- Ngươi cười cái gì?(Nhạc Chính Vũ)
- Ta cười chính là sự ngu xuẩn cùng vô năng của ngươi và Thiên Sứ nhất tộc giáo điều.
- Ngươi…(Nhạc Chính Vũ)
Nhạc Chính Vũ bị lời nói của Đường Long tức không nhẹ.
- Chính bởi vì lý niệm những Hồn Sư sở hữu Tà Võ Hồn đều quy chụp lên cái mũ là Tà Hồn Sư mà biết bao Hồn Sư không muốn dấu thân vào con đường Tà Hồn Sữ bị thế đời cùng Thiên Sứ nhất tộc các ngươi buộc phải bước lên trên con đường Tà Hồn Sư.
- Đánh rắm.(Nhạc Chính Vũ)
- Làm sao? Nói trúng chỗ đau của ngươi và gia tộc ngươi sao?
- Ngươi có từng tra xét xem nàng có từng dùng phương thức của Tà Hồn Sư để tu luyện chưa mà bắt nàng về thẩm phán?
- Với lại, ngươi đừng quên nơi này là Sử Lai Khắc Thành thì nàng có là Tà Hồn Sư thật cũng là Sử Lai Khắc Học Viện thẩm phán không đến phiên ngoại nhân như ngươi bắt nàng về thẩm phán.
Đường Long mỗi câu nói đều trúng điểm mấu chốt khiến Nhạc Chính Vũ á khẩu không trả lời được.
- Hừ, tóm lại chỉ cần nàng một ngày còn sống thì ta nhất quyết sẽ bắt nàng thẩm phán. Vẫn là câu nói trước kia của ta thôi. Đọa Lạc Thiên Sứ không phải Tà Hồn Sư, chuyện này nói ra ai tin?(Nhạc Chính Vũ)
- Ngu xuẩn mất khôn.
Đường Long thấy Nhạc Chính Vũ vẫn kiên định lý niệm của mình với việc Nguyên Ân Dạ Huy có Võ Hồn – Đọa Lạc Thiên Sứ là Tà Hồn Sư chỉ lắc đầu.
- Nếu ngươi kiên trì nàng là Tà Hồn Sư thì mời ngươi giải thích vài nghi hoặc của ta.
- Vạn năm trước, thời của Linh Băng Đấu La tại Đường Môn có một vị trưởng lão sở hữu Võ Hồn – Ô Nha, vị trưởng lão đó bị người đời xa lánh nhưng được một vị đức cao vọng trọng trong Đường Môn mời làm trưởng lão thì ngươi giải thích thế nào?
- Đường Môn cao tầng bên trong có một nữ tử tên là Na Na có Võ Hồn – Oán Linh lại được Linh Băng Đấu La cùng Long Thần Đấu La chấp nhận nàng gia nhập vào Đường Môn.
- Chẳng lẽ, ngươi dám phủ định ánh mắt của hai vị Phong Hào Đấu La có uy tín nhất thời đó sao?
- Này…(Nhạc Chính Vũ)
- Ngược dòng thời gian qua cả thời đại của Linh Băng Đấu La tới thời đại của Thiên Thủ Đấu La thì Giáo Hoàng đương thời của Võ Hồn Điện có Song Sinh Võ Hồn phân biệt là Võ Hồn – Tử Vong Chu Hoàng và Võ Hồn – Phệ Hồn Chu Hoàng thì ngươi giải thích thế nào?
- Ngươi dám phủ quyết không?
- Cái này…(Nhạc Chính Vũ)
Tam liên câu hỏi của Đường Long đặt ra, Nhạc Chính Vũ đều không trả lời được, sử sách đều có ghi chép truyền kỳ về các nhân vật đặc biệt là nhân vật trọng yếu của vạn năm trước đều được lưu vào sử sách.
- Vị thiếu niên này, những câu hỏi mà cậu đặt ra xin thứ cho thiếu gia nhà ta không cách nào trả lời được. Dù sao, đó cũng là vạn năm trước sự tình…(Tổn Bác)
- Haha, hắn không trả lời được thì làm sao dám phán định nàng là Tà Hồn Sư trong khi không có nổi bằng chứng hoặc lời giải thích.
Nhạc Chính Vũ siết chặt nấm đấm của mình, hắn vẫn vững tin trong lòng mình gia tộc lý niệm nhưng mỗi câu mà Đường long hỏi hắn khiến hắn không trả lời được.
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?(Nhạc Chính Vũ)
- Đường Long, giống như ngươi và cô ấy đều là Công Độc Sinh.
- Ngươi dám cùng ta tới Đấu Hồn Tràng so chiêu không?(Nhạc Chính Vũ)
- Ồ, ngươi cãi lại không được định dùng vũ lực tới giải quyết vấn đề à?
- Nếu ngươi thắng, ta sẽ không tìm ngươi phiền phức. Ngược lại, ngươi thua phải công nhận lý niệm của Thiên Sứ nhất tộc là đúng.(Nhạc Chính Vũ)
Đường Long cười phá lên làm cho Nhạc Chính Vũ sửng sờ, Nguyên Ân Dạ Huy tò mò nhìn Đường Long sẽ làm ra lựa chọn gì.
- Việc này để cho cô ấy làm chủ, dù sao nàng cũng là một người có liên quan.
Đường Long xoay sang nhìn Nguyên Ân Dạ Huy, hắn để quyền lựa chọn cho nàng cũng là vì để nàng quyết xem có quyết đấu không. Nhạc Chính Vũ nhìn sang Nguyên Ân Dạ Huy, hắn đang mong cô nàng đồng ý đề quang minh chính đại đấu với mình, hắn tự tin vào thực lực của mình có thể chiến thắng được Đường Long. Dù sao, cả hai đều là Công Độc Sinh nên thực lực sẽ sàn sàn nhau nhưng Nhạc Chính Vũ nào biết Đường Long là dị loại, 13t mà đạt đến Hồn Vương 57 cấp.
Nguyên Ân Dạ Huy không có vội đáp ứng mà tiến lại gần Đường Long hỏi nhỏ.
- Ngươi được không? Hắn dù sao có Võ Hồn – Thần Thánh Thiên Sứ với lại Tam hoàn đều là Tử sắc.(Nguyên Ân Dạ Huy)
- Là nam nhân sao lại nói không được? Với lại, ngươi đừng có xem thường thực lực của ta.
Nguyên Ân Dạ Huy nhìn kỹ Đường Long một cái mới xoay người.
- Được, ta lựa chọn cả hai các ngươi tại Đấu Hồn Tràng quyết đấu.(Nguyên Ân Dạ Huy)
Thế là, Nhạc Chính Vũ cùng Đường Long tới Đấu Hồn Tràng, tin tức nhanh chóng lan khắp Ngoại viện thu hút Ngoại viện đệ tử tới quan chiến, vài Nội viện đệ tử nghe tin cũng tới xem náo nhiệt.
- Mộng tỷ, ta nghe nói Ngoại viện có hai Công Độc Sinh muốn quyết đấu tại Đấu Hồn Tràng. Tỷ có đi xem không?(Lam Mộng Tử)
- Nhàn chán, thà đi xem hai Công Độc Sinh so đấu không bằng tu luyện đề thăng Hồn Lực bản thân.(Đường Tâm Mộng)
- Ta nghe nói hai Công Độc Sinh, một người tên là Nhạc Chính Vũ cũng là Thiên Sứ nhất tộc, một người khác là năm nay mới gia nhập vào Học Viện tên là Đường Long.(Lam Mộng Tử)
Đường Tâm Mộng nghe Lam Mộng Tử nhắc đến Đường Long liền tại chỗ đứng dậy, nàng nhanh chóng lấy ra Lưu Ảnh Hồn Đạo Khí chiếu ra một khuôn mặt cho Lam Mộng Tử xem.
- Có phải là hắn hay không?(Đường Tâm Mộng)
- Ừ, là hắn.(Lam Mộng Tử)
Đường Tâm Mộng được Lam Mộng Tử xác nhận liền cao hứng vọt ra ngoài, Lam Mộng Tử không biết Đường Tâm Mộng vì sao xông ra ngoài, nàng cũng chạy theo ra ngoài thấy đằng xa có hai bóng người bước tới.
- Tâm Mộng, ngươi làm gì gấp gáp chạy đi như vậy?(Nhã Ly)
- Nhã lão, ta nghe được tin tức Đấu Hồn Tràng có hai Công Độc Sinh nên muốn tới xem.(Đường Tâm Mộng)
- Ta đoán một trong hai Công Độc Sinh là người mà ngươi hằng đêm mong nhớ đi.(Long Dạ Nguyệt)
- Sư phụ, ngài đừng có chọc đệ tử.(Đường Tâm Mộng)