Vương Thu Nhi bình tĩnh đi xuống đài mà sắc mặt như thường như không có chuyện gì, Đường Long bước tới đưa tay nắm lấy tay nàng, chỉ có hắn biết Vương Thu Nhi thắng Ngọc Thiên Long có chút gian nan. Vương Thu Nhi cũng không từ chối Đường Long nắm tay mà nhu thuận đứng ở một bên.
Lúc này, Ngọc Thiên Long cũng đã ở đồng bạn cứu trợ lần tới đến khu nghỉ ngơi. Mặc dù thương thế không nhẹ nhưng bởi vì Vương Thu Nhi hạ thủ lưu tình, hắn cũng cũng không có bị quá lớn bị thương.
Thấy Vương Thu Nhi đi trở về khu nghỉ ngơi, Ngọc Thiên Long thấy Vương Thu Nhi nhu thuận đứng ở một bên với Đường Long thì trong lòng như tro muội mà thở dài, Ngọc Thiên Long thanh âm có chút khàn giọng kêu lên.
- Vương Thu Nhi.(Ngọc Thiên Long)
- Làm gì?(Vương Thu Nhi)
- Ta thua. Thua tâm phục khẩu phục. Quả thật , ta thực lực bây giờ cùng ngươi còn có chênh lệch nhưng tuyệt sẽ không vẫn như thế đi xuống. Ta nhất định sẽ vượt xa ngươi.(Ngọc Thiên Long)
- Tùy thời phụng bồi.(Vương Thu Nhi)
- Ta nói ra trôi qua đánh cuộc nhất định sẽ thực hiện. Từ hiện tại bắt đầu, ta làm ngươi ba năm thị vệ.(Ngọc Thiên Long)
- Không cần. Chỉ cần các ngươi Thiên Long Môn nhận thua, ngươi cũng đã thực hiện đánh cuộc.(Vương Thu Nhi)
Vương Thu Nhi mặc kệ Ngọc Thiên Long lời nói kế tiếp mà xoay người cùng Đường Long sóng vai mà đi.
- Ta là kiên quyết.(Ngọc Thiên Long)
Thua bởi Vương Thu Nhi làm cho Ngọc Thiên Long điên cuồng rút đi sau, kia tuyệt sắc thân ảnh cũng là càng thêm khắc sâu khắc ở hắn trong lòng. Hắn phát hiện, mình đã không có thuốc chữa đã yêu cái này bề ngoài lạnh như băng, thực lực cường đại, lại còn chưa từng có từ trước đến nay khí thế Hoàng Kim Long Nữ.
Đường Long đang bước đi nghe được lời Ngọc Thiên Long nói thì dừng bước, cậu xoay đầu lại nhìn Ngọc Thiên Long.
- Ngọc Thiên Long, ngươi đừng có không biết xấu hổ. Nàng nếu đối với ngươi có hảo cảm thì không lãnh đạm với ngươi. Đằng này, nàng không có để ý đến ngươi mà ngươi vẫn bám đuôi.
- Đừng tưởng ta không biết ngươi có ý đồ gì khi muốn thực hiện ước hẹn 3 năm thị vệ. Ngươi tính thông qua đoạn thời gian đó để nàng đối với ngươi động lòng. Đó là điều không có khả năng.
- Ngươi không có quyền thay Vương Thu Nhi làm chủ.(Ngọc Thiên Long)
- Haha, ta không có quyền? Tại đây, ta không ngại nói cho ngươi biết Vương Thu Nhi là nữ nhân của ta nên ta có quyền.
Ngọc Thiên Long nghe vậy nhịn không được tại chỗ phun ra một ngụm lão huyết mà ngất xỉu. Thiên Long Môn các đội viên thấy Ngọc Thiên Long bởi lời nói của Đường Long mà ngất xỉu liền tức giận đều đứng lên nhìn Đường Long.
- Làm sao? Các ngươi dự tính quần công ta sao? Ta cũng không ngại đâu mà trước đó đôi bên đã ước định cẩn thận, các ngươi đã muốn phá vỡ ước định thì ta không ngại.
- Chỉ cần các ngươi tiếp nhận Hồn Thánh một kích toàn lực bất tử thì ta nhận thua.
Đường Long vừa nói vừa thả ra Long Thần Thương kèm theo là Thất hoàn dâng lên, Thiên Long Môn đội viên trầm mặc không có lên tiếng.
- Chúng ta đi thôi.
Đường Long thu hồi Võ Hồn cùng Hồn Hoàn của mình xoay người rời đi, Sử Lai Khắc Học viện đội viên theo sát phía sau. Đường Môn với Thánh Linh Tông đều rời đi trước để chuẩn bị cho trận đấu chiều nay.
- Sử Lai Khắc thắng. Ta rất vui vẻ, tin tưởng mọi người tất cả đều là giống nhau. Chúng ta Sử Lai Khắc vinh quang, đúng là vẫn còn tiếp tục vẫn duy trì. Ta phát ra từ nội tâm cảm tạ Thu Nhi, cảm tạ nàng có thể dẫn dắt Sử Lai Khắc chiến đội tiếp tục phần này vinh quang.(Bối Bối)
Những người khác cũng là sâu chấp nhận gật đầu. Sử Lai Khắc thắng, sự hưng phấn của bọn hắn một chút cũng không thể so với Sử Lai Khắc chiến đội ít.
- Có điều, trước đó trận đấu đối với chúng ta mà nói đúng là gian nan nhất khảo nghiệm. Mọi người có thể hay không tiếp tục đi tới, cùng Sử Lai Khắc hội sư trận chung kết tựu nhìn mọi người. Chiến thuật chúng ta đã sớm an bài tốt. Mọi người còn có cái gì bổ sung sao?(Bối Bối)
Đường Môn mọi người đều lắc đầu.
- Sử Lai Khắc thắng, chúng ta Đường Môn cũng không thể yếu đi thanh thế. Mọi người chỉ cần đưa bọn họ làm thành đối thủ như vậy đủ rồi. Những thứ khác đều không cần làm nhiều suy tư.(Bối Bối)
- Đường Môn, tất thắng.(Bối Bối)
Sử Lai Khắc Lục Quái, Na Na, Quý Tuyệt Trần thậm chí Nam Thu Thu sục sôi hét lớn.
- Tốt lắm, tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi đi. Chờ một chút cơm trưa tái tụ. Cho chúng ta đem Tinh Khí Thần cũng điều chỉnh đến tốt nhất trình độ tới mặt đối với chúng ta đang tiến hành cuộc so tài thượng mạnh mẽ nhất đối thủ.(Bối Bối)
Đường Môn mọi người chia ra phản trở về phòng nghỉ ngơi và hồi phục. Bối Bối đóng kỹ cửa phòng, trở lại trong phòng khách ngồi xuống.
Sắc trời càng ngày càng âm trầm, vào lúc giữa trưa, ánh sáng nhưng lờ mờ giống như ban đêm, trên bầu trời nồng đậm mây đen vừa đè thấp xuống tới mấy phần. Hoàn cảnh bị đè nén thực tại làm người ta cảm thấy tâm thần không khoái.
Khu nghỉ ngơi bên kia, sớm nhất tới dĩ nhiên là Thiên Long Môn người. Ngọc Thiên Long đổi thân y phục, trừ sắc mặt có chút tái nhợt ở ngoài, như cũ long hành hổ bộ nhìn không ra thương thế có nhiều nặng bộ dạng.
Đường Môn đội viên cũng tới, Bối Bối đi tuốt ở đàng trước, ánh mắt nghiêm nghị mà thường ngày trên mặt mỉm cười đã biến mất. Đi theo phía sau là Hoắc Vũ Hạo sau đó mới là Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, phía sau cùng đi theo Nam Thu Thu, Na Na, Quý Tuyệt Trần.
Đường Môn đội viên lộ ra vẻ tương đối bình tĩnh, tiến vào trong khu nghỉ ngơi tựu rối rít nhắm mắt dưỡng thần, làm cho mình giữ vững ở trạng thái tốt nhất.
Rất nhanh, Thánh Linh Tông người cũng đến, bọn họ đến tổng cộng có chín người, đi tuốt ở đàng trước, rõ ràng là Hạt Hổ Đấu La – Trương Bằng. Vị này Siêu Cấp Đấu La cấp Tà Hồn Sư khác lại một lần xuất hiện. Có thể thấy được Thánh Linh Tông một vốn một lời cuộc tranh tài coi trọng trình độ. Đi ở Trương Bằng phía sau là từng vị Thánh Linh Tông đội viên, dù có áo bào che dấu thì không tránh khỏi bị phát hiện bọn họ dị dạng.
- Ừ? Thánh Linh Tông xuất hiện dị thường.(Hoắc Vũ Hạo)
Đường Môn mọi người đang nhắm mắt dưỡng thần nghe được Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc giọng nói đều mở mắt ra quan sát Thánh Linh Tông đội viên.
- Bọn họ có gì đó quái lạ. Trên người khí tức cùng Hồn Lực ba động trầm trùng, giống như là tạo ngộ thương tổn.(Hoắc Vũ Hạo)
- Vũ Hạo, có thể phán đoán được bọn họ bị thương tới trình độ nào không?(Từ Tam Thạch)
- Không được, có Hạt Hổ Đấu La ở bên cạnh làm cho ta không có lại gần cơ hội.(Hoắc Vũ Hạo)
- Mặc kệ, Thánh Linh Tông đội viên bị thương cho chúng ta to lớn lợi thế.(Bối Bối)
Bất Phá Đấu La – Trịnh Chiến lần nữa lên đài. Buổi sáng tranh tài nhanh chóng kết thúc, để cho hắn thật to thở phào nhẹ nhỏm, lúc này cũng là tinh thần căng đầy. Hắn dĩ nhiên cũng biết, sắp bắt đầu so đấu cuộc thi đúng là hắn ở đang tiến hành cuộc so tài thượng chấp pháp khó khăn nhất một cuộc nhưng hắn sớm phải có được phía trên phân phó, đối với vốn cuộc tranh tài, chỉ cần phóng khoáng chừng mực, để cho bọn họ buông tay làm là được. Không cần can thiệp quá nhiều.
Chủ tịch thai
- Quốc sư, ngài cho là Thánh Linh Tông chiến đội chống lại Đường Môn chiến đội thì chiến thắng tỷ lệ có bao nhiêu?(Từ Thiên Nhiên)
- Nếu Thánh Linh Tông chiến đội ở trạng thái toàn thịnh thì ta tự tin sẽ nói tám phần nhưng cách đây một đêm bị một người thần bí tập kích dẫn đến các đội viên đều có thương thế tại thân nên ta chỉ nghĩ là 5-5.(Chung Ly Ô)
- Đã tìm được hung thủ chưa?(Từ Thiên Nhiên)
- Vẫn chưa tìm được, đối phương tựa hồ biến mất vậy. Theo ta suy đoán thì thực lực của đối phương đã đạt đến Cực Hạn Đấu La rồi.(Chung Ly Ô)
Tranh tài phía trên thì Trịnh Chiến cất cao giọng.
- Kế tiếp, muốn tiến hành chính là đang tiến hành cuộc so tài trận thứ hai vòng bán kết. Dự thi hai bên, theo thứ tự là Thánh Linh Tông chiến đội cùng với Đường Môn chiến đội. Hai bên dự thi đội viên tiến vào đợi chiến khu.(Trịnh Chiến)
Nghe được thanh âm của hắn, Đường Môn bên này thì Sử Lai Khắc Thất Quái cơ hồ là đồng thời đứng dậy, mỗi người mắt lóe ra kiên định quang mang. Vào giờ khắc này, bọn họ phảng phất lại nhớ tới thượng một lần cuộc so tài cuối cùng trận chung kết lúc đối trận Nhật Nguyệt Hoàng gia Hồn Đạo Sư chiến đội lúc cảnh tượng. Bên kia, Thánh Linh Tông mọi người tựu lộ ra vẻ hết sức trầm mặc, lấy hai vị thiếu nữ cầm đầu 5 người đứng lên, hướng đợi chiến khu đi tới, trên người bọn họ tản mát ra khí tức âm trầm.
Hai chiến đội đều tại đợi chiến khu vào vị trí.
Hoắc Vũ Hạo ánh mắt chuyển hướng Bối Bối, hướng hắn khẽ vuốt cằm. Bối Bối cũng là vỗ vỗ bờ vai của hắn. Sư huynh đệ hai người, hết thảy đều ở không nói lời nào.
- Cá nhân đào thải cuộc thi, trận đầu, hai bên đội viên vào tràng.(Trịnh Chiến)
Thánh Linh Tông bên kia, một gã vóc người thấp bé thanh niên nhanh chóng đứng dậy, chợt lóe thân liền lên tranh tài thai, khinh phiêu phiêu giống như là một mảnh lá cây nhưng vừa đặt chân ổn định thì ho khan vài cái và khóe miệng có vết máu chảy ra.
Đường Môn bên này, ngồi ở chủ vị Bối Bối ngạo nghễ đứng dậy, mũi chân chỉa xuống đất cũng là lên tranh tài thai.
Bối Bối ra sân làm Thánh Linh Tông các đội viên lấy làm kinh hãi. Mặc dù Bối Bối xuất chiến lần số không nhiều nhưng trải qua điều tra của bọn hắn nhưng rất rõ ràng, cái này khí chất nho nhã, tướng mạo anh tuấn thanh niên chính là Đường Môn đại sư huynh cũng là Đường Môn chiến đội đến đây tham gia đang tiến hành cuộc so tài đội trưởng.
Hai bên đồng thời hướng tranh tài giữa đài đi tới, rất nhanh ở Bất Phá Đấu La – Trịnh Chiến trước mặt chia ra mà đứng.
- Hai bên xưng tên.(Trịnh Chiến)
- Đường Môn – Bối Bối.(Bối Bối)
- Thánh Linh Tông – Cát Lợi.(Cát Lợi)
Cát Lợi lâu lâu vẫn ho khan, hắn vẫn chịu ảnh hướng từ dư chấn khí thế mà Đường Long thả ra, hắn vẻ mặt hơi khiêng kỵ nhìn Bối Bối.
‘Đáng chết, nếu là ta trạng thái toàn thịnh căn bản là không sợ hắn.’ Cát Lợi nghĩ trong lòng
Tranh tài chung quanh Hồn Đạo Vòng Bảo Hộ chậm rãi dâng lên, điều này mang ý nghĩa tranh tài sắp bắt đầu.
- Hai bên lui về sau.(Trịnh Chiến)
Bối Bối nhìn thật sâu vóc người thấp bé Cát Lợi một cái, Cát Lợi có một đôi âm trầm tròng mắt. Mắt của hắn đồng là quỷ dị mặc lục sắc, hơn nữa con ngươi tựa hồ còn đang không ngừng phát sinh biến hóa, giống như là một cái rắn độc nhìn chăm chú của mình con mồi.
Bối Bối và Cát Lợi đều lùi về sau, chuẩn bị tranh tài.(Bối Bối)