...

Tiêu Tiểu Nam ngơ ngác mở tròn mắt, nhìn Nguỵ Gia Lạc đang từ từ thâm nhập vào bên trong khoang miệng, đầu lưỡi tê dại bị liếm một cái, cậu giật mình run lên, cảm giác thật...kì quái?

Tiêu Tiểu Nam đỏ mặt đẩy hắn ra, "Khoan, khoan đã...đây là bệnh viện đó?"

"Ngoan nào." Nguỵ Gia Lạc giữ tay cậu, giọng nói khàn đặc, "Chưa đủ đâu."

"Đừng...ưʍ..."

Tiêu Tiểu Nam bị Nguỵ Gia Lạc áp thân lên trên, tay chân cũng không nhúc nhích được, kêu một lúc liền hết sức, mặc cho hắn điên cuồng càn quấy.

Tiếng nước bọt va chạm nhau thật mờ ám, Nguỵ Gia Lạc đem hàm trên của Tiêu Tiểu Nam liếm qua một lần, sau đó từ từ tiết ra một ít nước bọt, bắt cậu nuốt xuống, chuyển sang hôn hôn ở bên ngoài.

Khoé miệng Tiêu Tiểu Nam chảy xuống một vệt nước óng ánh, cậu căn bản không quan tâm Nguỵ Gia Lạc đang muốn làm gì, chỉ sợ rằng cửa phòng đột nhiên có người mở ra, nghĩ đến là thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi.

Nguỵ Gia Lạc dịch lưỡi ra ngoài, "Đừng phân tâm."

Tiêu Tiểu Nam: "...Ừm..."

Nguỵ Gia Lạc tiếp tục hôn xuống, lại đưa lưỡi vào từ từ liếʍ ɭáρ, một lúc đã ép Tiêu Tiểu Nam hít thở không thông, khắp nơi đều tê rần ẩm ướt, cả khoang miệng tràn ngập mùi pheromone thanh mát.

Chụt...chụt...

Nguỵ Gia Lạc hài lòng hôn xuống hai cái, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Tiểu Nam gò má đỏ hồng, ánh mắt hung dữ trừng mình.

Khoé môi Tiêu Tiểu Nam còn dính nước bọt, Nguỵ Gia Lạc không muốn lãng phí liền cuối xuống nuốt lấy, cười nói: "Cậu ngọt ghê."

Tiêu Tiểu Nam tức giận che miệng, "Cút!"

Tiêu Tiểu Nam muốn quơ tay đánh người, Nguỵ Gia Lạc lập tức chộp lấy, "Đừng giận, nghe tớ nói."

Tiêu Tiểu Nam mím môi quay mặt sang hướng khác, cố gắng bình tĩnh một chút.

Nguỵ Gia Lạc nhìn cậu mặt đỏ tai cũng đỏ, không nhịn được cưng chiều, "Là đánh dấu tạm thời thôi, như vậy pheromone của cậu mới ổn định lại."

"Pheromone?" Tiêu Tiểu Nam vẫn không hay biết về tình trạng của mình, "Tớ bị làm sao vậy?"

Nguỵ Gia Lạc bất lực, "Bé cưng, sao cậu lại không chú ý đến thân thể của mình chút nào vậy?"

Tiêu Tiểu Nam làm lơ, ậm ừ vài tiếng.

Nguỵ Gia Lạc thở dài, "Bỏ đi, cậu còn nhớ mấy tên cùng cậu đánh nhau hôm đó không?"

Tiêu Tiểu Nam suy nghĩ một chút, "Có, nhưng cậu đừng lo, bọn họ không dám gây chuyện nữa đâu."

Nguỵ Gia Lạc đột nhiên lạnh giọng: "Tụi nó dùng pheromone tấn công cậu?"

Tiêu Tiểu Nam nhíu mày, vừa nghĩ đến liền thấy buồn nôn, "Ừm, sao cậu biết?"

"Ngu ngốc!" Nguỵ Gia Lạc thấy Tiêu Tiểu Nam vẫn bình thản như vậy liền tức giận, nhất thời không khống chế được âm lượng, "Tụi nó là Alpha, lỡ như trên người cậu không có dấu hiệu của tớ, thì cậu tính làm gì hả, sẽ phát tình rồi đợi tụi nó cắn?"

Tiêu Tiểu Nam bị quát cho chút sợ, im lặng vài giây rồi rũ mắt nói: "Ừ, tớ ngốc, không cần cậu lo đâu, tớ biết tự bảo vệ bản thân."

"Ý tớ không phải vậy mà." Nguỵ Gia Lạc nhận ra mình lỡ lời, cụp tai xuống thăm dò: "Bé cưng?"

Tiêu Tiểu Nam lạnh nhạt, "Ừm?"

Nguỵ Gia Lạc thấy Tiêu Tiểu Nam giận rồi, lập tức tiến tới ôm người dỗ dành: "Xin lỗi, tớ không cố ý nạt cậu, tớ chỉ lo lắng thôi, sau này cậu đừng làm gì dại dột như thế nữa, có được không?"

Tiêu Tiểu Nam còn tính đáp trả, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, cậu vội đập hắn một cái.

Nguỵ Gia Lạc bất mãn lui về.

Bác sĩ mỉm cười hiền hậu, "Cháu tỉnh rồi à, còn khó chịu chỗ nào không?"

Tiêu Tiêu Nam ngồi thẳng, "Hơi mệt thôi ạ."

Bác sĩ đi đến kiểm tra nước đã truyền xong hết chưa, ánh mắt chú ý đến đôi môi sưng đỏ của Tiêu Tiểu Nam, lúng túng quay mặt sang chỗ khác.

"Ừm, cháu vẫn còn đang sốt, hạn chế vận động quá sức đi, sẽ khỏi bệnh nhanh hơn."

Tiêu Tiểu Nam: "?"

Nguỵ Gia Lạc hừ lạnh, "Chính bác sĩ là người kêu cháu dấu hiệu cậu ấy mà?"

Bác sĩ ôm đầu, "Đúng là thế, nhưng cháu cũng phải chú ý tình hình chứ?"

Nguỵ Gia Lạc nhún vai, không cãi nữa.

Tiêu Tiểu Nam bất giác lại đỏ mặt, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Cháu có thể xuất viện chưa ạ?"

Bác sĩ gật đầu: "Có thể, lát nữa đến quầy để kê đơn thuốc rồi chia theo liều lượng mà uống."

"Cháu cảm ơn."

Tiêu Tiểu Nam nãy giờ an ổn không sao, vừa đứng dậy đi được vài bước liền xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu óc choáng váng được Nguỵ Gia Lạc đỡ lấy.

"Tớ cõng cậu, trèo lên đi."

Tiêu Tiểu Nam chỉ là chơi choáng một chút, cũng không phải không đi được, xua tay, "Khỏi đi."

Nguỵ Gia Lạc một hai cưỡng ép Tiêu Tiểu Nam nằm lên lưng mình, "Không, tớ muốn cõng cậu."

Tiêu Tiểu Nam thực sự không còn sức giằng co nữa, bất chấp mặt mũi để Nguỵ Gia Lạc cõng mình, suốt dọc đường vùi mặt vào bả vai của hắn mà trốn.

Ra khỏi bệnh viện, Tiêu Tiểu Nam mới ngẩng mặt lên hỏi: "Cậu không định bắt xe về à?"

"Ừm, cậu đang mệt mà, ngồi xe đau đầu lắm."

Tiêu Tiểu Nam nhìn gò má của Nguỵ Gia Lạc ẩn mờ trong bóng đêm, ánh mắt mơ màng.

"Lúc bảy tuổi tớ cũng từng cõng cậu về nhà như thế này, cậu còn nhớ không?"

Nguỵ Gia Lạc bật cười, "Ừm, sao?"

Đêm đó hai đứa rủ nhau ra công viên chơi, Nguỵ Gia Lạc bị một đám con nít bắt nạt, xô ngã xuống đống cát, lúc Tiêu Tiểu Nam trở lại đã thấy Nguỵ Gia Lạc ngồi dưới đất nức nở, đầu gối cũng bị trầy một mảng lớn, cậu đành phải cõng hắn về nhà.

"Chỉ là đột nhiên nhớ lại." Tiêu Tiểu Nam nghiêng đầu tựa lên vai Nguỵ Gia Lạc, "Thời gian trôi qua nhanh ghê, còn nhớ lúc đó cậu cứ oa oa khóc suốt."

"Cậu chán ghét sao?"

"Ừm, chán ghét."

"Vậy bây giờ còn ghét không?"

"Hỏi thừa, đương nhiên là còn."

...

Trở về kí túc xá, Tiêu Tiểu Nam đã ngủ gật mất tiêu, Nguỵ Gia Lạc không nỡ đánh thức, nhẹ nhàng đem cậu đặt xuống giường, kéo chăn lên đắp kín.

Tiêu Tiểu Nam chép chép miệng, nghiêng người ôm chặt lấy tay Nguỵ Gia Lạc rồi kéo vào ngực mình, hài lòng ngủ tiếp.

Nguỵ Gia Lạc cười một cái đầy sủng nịch, "Nhóc con dính người."

Hai ngày nay Nguỵ Gia Lạc bận rộn không có tắm rửa, dù rất muốn ngủ cùng Tiêu Tiểu Nam nhưng trước mắt vẫn là đem bản thân đi tẩy rửa sạch sẽ đã, buông tay cậu ra bước vào phòng tắm, lại vô tình vấp phải vài mảnh áo rơi ở dưới sàn.

Nguỵ Gia Lạc ngơ ngác nhìn khắp nơi toàn là đồ đạc của mình, được Tiêu Tiểu Nam tóm lại vào một chỗ, không nhịn được kéo cong khoé môi.

Ai nha, bé cưng thì ra rất thích mình nha.

...

Bận rộn cả một buổi tối, Nguỵ Gia Lạc tắm xong còn muốn đem khăn ướt giúp Tiêu Tiểu Nam lau người, cách mười phút lại kiểm tra nhiệt độ trên trán của cậu một lần, đến nửa đêm khi có giấu hiện giảm sốt, hắn mới an tâm đi ngủ.

---

Thăm hỏi ý kiến:

35 chương ngọt đến tiểu đường, mình dự định sẽ end truyện sớm để tránh trường hợp readers bị ngấy. Nhưng mà nếu các bạn không cảm thấy chán hay vẫn muốn tiếp tục series phát cơm chó của hai bạn trẻ thì mình vẫn có thể cùng mn đồng hành thêm vài chục chương nữa (tầm 20-30 chương) ^~^

Mình thành tâm mong muốn các bạn có thể thẳng thắn góp ý với mình, nhưng nếu vài ngày tới vẫn khum có ai trả lời topic này thì mình sẽ dựa vào tâm linh để quyết định độ dài của truyện ạ, huhu :((( yêu mn, cảm ơn!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play