Hai người kết thúc cuộc đối thoại.


Hoắc Triều bảo Thư Nhĩ đi vào phòng học lấy cặp sách, cậu đưa cô về nhà.


Thư Nhĩ cọ tới cọ lui một hồi lâu, Hoắc Triều nghi hoặc nhìn qua, tay cô giữ lấy vạt áo sau lưng cậu, bĩu môi nói, "Anh trai, em thật sự rất muốn danh hiệu nữ thần này." Hơn nữa cô đã đi bước đầu tiên, trước mặt toàn trường kéo phiếu cho chính mình, cô không nghĩ cuối cùng  lại phải nhận lấy thất bại.


Hoắc Triều: "Đã biết."


Đã biết? Phản ứng chỉ có như vậy?


Thư Nhĩ bất mãn mà nói, "Anh trai, em nói, em muốn, em muốn, em muốn!" Vì cường điệu, cô liền nói ba lần em muốn.


Hoắc Triều không có biện pháp, "Được được được, cho cô, cho cô hết."


Một bạn học vô tội ngẫu nhiên đi qua bên này, cậu chỉ nghe được hai câu cuối cùng liền vô cớ đỏ mặt.


Hai câu này mặc kệ như thế nào đều khiến người nghe dễ dàng hiểu sai.


Này, hai người định ở đây sao?


-


Thư Nhĩ được Hoắc Triều bảo đảm liền yên tâm.


Nếu cậu ta đã đáp ứng, nhất định sẽ giúp cô dành được danh hiệu Nữ Thần!


Thư Nhĩ tiến vào phòng học lấy cặp sách, Tưởng Tây Từ trầm mặc đi tới bên người cô.


Cô một bên sắp xếp lại sách vở, bài thi, bài tập, một bên hỏi, "Làm sao vậy?"


Tưởng Tây Từ nhìn thoáng qua biểu cảm Thư Nhĩ, xuất phát từ lễ phép cùng tôn trọng, cúi đầu hỏi, "Anh ta không tốt với cậu?"


Lần gần đây nhất, Hoắc Triều vì Thư Nhĩ cấp đồ ăn cho toàn trường, mọi người đều đã biết, nhưng xuất phát từ trực giác của nam sinh, Tưởng Tây Từ cảm thấy Hoắc Triều cũng không yêu thích Thư Nhĩ cho lắm.


Thư Nhĩ trong mắt Tưởng Tây Từ giống như mặt trời nhỏ, cả người tản ra nguồn sáng ấm áp.


Cô lớn lên thực tinh xảo, cười rộ lên rất xinh đẹp ngọt ngào, cô lúc nào cũng cười tươi như gió mùa xuân. Vì thế Tưởng Tây Từ rất sợ Hoắc Triều đối xử tốt với Thư Nhĩ chỉ là nhất thời, xuất phát từ tâm huyết dâng trào, cậu càng sợ Thư Nhĩ phải chịu tổn thương.


Thư Nhĩ chớp chớp mắt, ánh mắt hiểu rõ, "Không có nha."


Tưởng Tây Từ nghĩ thầm, vậy là tốt rồi. Cậu còn chưa kịp rời đi, trong tay đã bị Thư Nhĩ nhét vào một hộp gà rán. Thư Nhĩ không ăn, lại đem đồ ăn cho cậu. 


Dù sao ở trong mắt Thư Nhĩ, Tưởng Tây Từ quá gầy, ăn nhiều một chút cũng không phải vấn đề gì lớn. Cậu ấy béo lên sẽ càng đẹp trai!


"Cậu cầm về nhà ăn đi, tớ về đây, ngày mai gặp."


Nói xong Thư Nhĩ liền đeo cặp sách bước chân nhẹ nhàng chạy ra cửa.


Tưởng Tây Từ nhìn hộp gà trong tay còn mang theo hơi ấm của cô, nhẹ giọng nói một câu, "Mai gặp."


Sau khi Hoắc Triều đưa Thư Nhĩ về đến nhà, cô còn không quên nhắc nhở cậu, sáng mai đừng quên tới đón cô.


Hoắc Triều đáp ứng.


Lúc này Thư Nhĩ mới yên tâm về nhà, cô về đến nhà vừa lúc giờ cơm.


Trong lúc ăn tối, mẹ Thư đột nhiên hỏi, "Thư Nhĩ, ở trường con có chăm chỉ học tập không, không yêu sớm chứ?"


Động tác ăn cơm của Thư Nhĩ chững lại, sau đó nói, "Không có nha, sao vậy ạ?"


Mẹ Thư gắp một đũa đồ ăn, sắc mặt lãnh đạm, "Tốt nhất là không có, dì Trương có nói với mẹ, dì ấy nhìn thấy có nam sinh đạp xe đưa con về nhà."


Thư Nhĩ nghe xong liền hiểu ra, khẳng định chính là thím đối diện nhà cô, lần trước thấy Hoắc Triều đưa cô về một lần.


Hôm nay trong khu phố cô cũng không gặp người quen nào. Có gặp cũng chỉ gặp qua những người cô không quen biết.


Chị gái của Thư Nhĩ tên là Thư Nhu, cô ấy so Thư Nhĩ lớn hơn hai tuổi, nhưng lại đi học muộn, hiện tại mới học đến lớp 12, cô ấy kỳ quái nói, "Trường học bọn con, nam sinh đều được tài xế riêng đưa đi học." Ý chính là nam sinh đưa Thư Nhĩ về nhà bây giờ còn dùng xe đạp, thật sự là quá lạc hậu.


Mẹ Thư trừng mắt liếc mắt nhìn Thư Nhu một cái, "Con học hành như thế, bây giờ còn cảm thấy tự hào?"


Thư Nhu không phục, "Con học hành làm sao? Trường học bọn con chính là dành cho những kẻ nhiều tiền!"


Thư mẫu A một tiếng, "Kẻ có tiền cùng con có quan hệ sao? Mẹ nói cho con biết, hiện tại con học hành an phận một chút, đừng suốt ngày chạy đi trêu chọc người khác!"


Thư Nhu không tình nguyện mà hừ một tiếng.


Thư Nhĩ liếc mắt. Tuy rằng Thư Nhu với cô không hợp, mục tiêu hướng đến của hai người cũng không cùng một con đường, nhưng tính tình của mẹ Thư thật ra rất hợp với khẩu vị của Thư Nhĩ.


Mẹ của cô đời này xem như tam quan cũng không phải khó chấp nhận.


Cô cơm nước xong xuôi liền trở về phòng, làm xong bài tập, sau đó lướt Weibo.


Ban đầu cô chỉ định lướt Weibo một chút, không nghĩ tới cô lại được lên hot search.


# Nam sinh cao trung vì yêu thích nữ sinh mà kéo phiếu #


# học sinh cao trung hiện tại rất có tiền #


Hai hot search đều về sự kiện gà rán hôm nay.


Cô kích vào một cái hot search nhìn qua, phát hiện là một cái video.


Trong video là một học sinh trung học, cậu ta đứng trước màn ảnh, lải nhải, "Đúng vậy, chính là lão đại trường chúng tôi, trong nhà đặc biệt có tiền. Nghe nói hôm nay đặt hàng 3500 suất gà rán và trà sữa, chính là để muốn kéo phiếu cho người mình thích. Hoạt động gì sao? Chính là cuộc bình chọn " Nữ thần giảng đường" đã tổ chức liên tục nhiều năm. Haha, tôi đã ăn gà của anh ta, nhất định sẽ bỏ phiếu cho nữ sinh kia!"


Video chỉ nói đến nam sinh này, nữ sinh kia, không để lộ ra tên họ cụ thể từng người.


Phía dưới có rất nhiều bình luận của nữ sinh, rất nhiều người còn cố ý tag bạn trai của mình vào.


Lầu 1: Hâm mộ quá. Đây chính là tình yêu chân chính sao.


Lầu 2: Hẳn chưa phải là tình yêu? Căn cứ vào những lời nam sinh kia vừa nói, cảm giác lão đại còn chưa theo đuổi được nữ sinh kia?


Lầu 3: Mặc kệ thế nào, đều hâm mộ.


Lầu 4: Ghen tị quá. 3500 phần gà rán và trà sữa, thật là muốn tốn bao nhiêu tiền?


Lầu 5: Phỏng chừng gần 10 vạn, hiện nay trà sữa và gà rán cũng rất đắt. Học sinh bây giờ cũng thật có tiền, cậu ta chính là thiếu gia phú nhị đại.


Thư Nhĩ xem xong video dường như nghĩ ra điểm gì đó. Nữ chủ, cô ta hẳn là cũng nhìn thấy video này rồi?


Haha, cô ta nhìn đến là tốt.


Hiện tại cô ta có phải cũng hóa thân thành chanh tinh, ở  một góc nào đó mà ghen tị không ngừng?


Nghĩ như vậy, Thư Nhĩ lại hăng hái đọc sách.


-


Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Nhĩ rời giường rửa mặt xong liền đến phòng khách ăn cơm sáng.


Cô cùng Thư Á sắp ăn xong, Thư Nhu mới xoa xoa đôi mắt chậm rãi đi ra.


Buổi sáng ba Thư bận rộn đi làm, 5 giờ đã ra khỏi cửa. Nhưng tiền lương cũng không cao, chính là khổ sở làm công cho người khác.


Mẹ Thư còn đang ở trong bếp nấu trứng gà. Vừa thấy bộ dáng Thư Nhu như vậy, bà không nhịn được lớn tiếng quát, "Em gái con cơm sáng đều ăn sắp xong rồi, bây giờ con mới tỉnh dậy? Lại còn không nhanh lên?"


Thư Nhu không hề đem những lời lải nhải của mẹ Thư để ở trong lòng, dù sao sớm muộn gì cô cũng từ nơi nghèo túng này bay ra làm phượng hoàng.


Cô ngồi vào bàn cơm, uống một ngụm sữa đậu nành, hỏi Thư Nhĩ, "Em xem Weibo chưa? Tối hôm qua, hot search nam sinh vì thích nữ sinh mà kéo phiếu hình như là trường học của em nha."


Tuy trong video không có lộ ra tin tức gì của đương sự, nhưng cư dân mạng thần thông quảng đại, luôn tìm ra được những tin tức nhỏ, để lộ ra một chút tình hình thực tế.


Cho nên phần lớn mọi người đều biết đương sự tối hôm qua là học sinh trung học.


Thư Nhĩ lo húp cháo, không nói chuyện.


Thư Nhu vẫn không từ bỏ ý định, "Em cũng được ăn gà rán sao?"


Cô cũng không thể im lặng mãi, liền gật gật đầu, "Đã ăn qua."


Thư Nhu ngữ điệu có chút ghen tị, "Là nữ sinh nào, số tốt như vậy?"


Thư Nhĩ lười trả lời, Thư Nhu liền cho rằng cô cũng không biết.


Thư Nhu suy đoán nói, "Có phải Trương Bối Bối hay không?"


Trương Bối Bối?


Thư Nhĩ vẻ mặt khó hiểu, "Trương Bối Bối là ai?"


"Chính là hoa hậu giảng đường nổi tiếng ở trường em, người này mà em cũng không biết? Cô ta cũng học cao nhị."


Thư Nhĩ ừm một tiếng.


Cao nhị, vậy là đối thủ cạnh tranh của cô. Chỉ là lúc này, danh hiệu nữ thần cô nhất định phải dành được, mặc kệ là Trương Bối Bối, Lý Bối Bối hay Triệu Bối Bối.


Thư Nhu tự nhủ, "Khẳng định chính là cô ta. Chậc chậc."


Lúc này Thư Nhĩ đã ăn xong, cô chào mẹ Thư một tiếng rồi đeo cặp sách vui vẻ xuống lầu.


Cô cho rằng vừa ra khỏi tiểu khu là có thể nhìn thấy Hoắc Triều.


Nhưng kết quả lại không có. Không thấy bóng dáng cậu ở đâu.


Thư Nhĩ bĩu môi, kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ cậu.


Đứng chờ một lát, Thư Á liền đi tới, trường học của cô ấy cùng Thư Nhĩ ở hai hướng khác nhau, cũng không thể cùng nhau đi học, cho nên nói tạm biệt với Thư Nhĩ xong liền rời đi.


Tiếp theo lại đến Dì Trương.


Cô vẫn đứng đó, chờ đến tận khi Thư Nhu lề mề đi ra khỏi cửa.


Thư Nhu đi ngang qua hỏi, "Như thế nào? Nam sinh kia hôm nay không đến đón nữa sao?"


Thư Nhĩ trong lòng không vui, lần này cùng lần trước bị leo cây không giống nhau.


Lần trước Hoắc Triều cũng không đồng ý đón cô đi học.


Ngày hôm qua rõ ràng cậu ta đã đồng ý. Nhưng bây giờ lại không tới.


Thư Nhu cười cười, phong tình vạn chủng đạp xe rời đi.


*phong tình vạn chủng: tỏ vẻ quyến rũ


Thư Nhĩ chờ rất lâu, wechat của Hoắc Triều cũng xám xịt như đá chìm đáy biển, không có bất cứ câu trả lời nào.


Cuối cùng, chờ đến lúc sắp muộn học, cô mới chạy lên xe buýt tới trường.


Hoắc Triều, cậu lại dám cho tôi leo cây!


-


Thư Nhĩ vừa đến lớp liền buông xuống cặp sách, sách vở vẫn còn chưa kịp mang ra đã hùng hổ chạy đến ban 36 cao tam tính sổ.


Bây giờ cô đã nổi tiếng toàn trường, dọc hành lang ai cũng nhìn về phía cô.


Cô vừa đến ban 36, Hứa Trần liền chủ động từ trong phòng học bước ra, "Tiểu Thư Nhĩ, em tới tìm A Triều sao? Cậu ấy vẫn chưa đi học."


Thư Nhĩ rầm rì một tiếng, "Sao? Hôm nay anh ấy muốn trốn học?" Cho nên mới không đi đón cô?


Hứa Trần gãi đầu, "Không biết."


"Phiền cậu hỏi anh ấy một chút, lúc nào thì anh ấy đến."


Hứa Trần có chút hoang mang mà nói, "Anh nhắn tin, cậu ta cũng không trả lời. Cậu ấy rất ít khi như vậy."


Thư Nhĩ khó hiểu.


Nam chủ gặp vấn đề gì sao?


------


Mình vẫn tiếp tục đăng, lịch đăng vẫn như cũ. Thực ra mình cũng không muốn giành của ai, bạn nào ủng hộ nhà ai mình cũng rất vui vẻ. Nhưng đã lỡ rồi thì mình sẽ nốt. Lần sau sẽ để ý để đỡ  trùng nhà khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play