Sau khi dùng đủ lời lẽ thuyết phục nói cho Hoắc Triều hiểu, cô dụi dụi mắt, có chút mệt mỏi. Thư Nhĩ ngáp một cái, đôi mắt ửng đỏ ầng ậc nước, nhìn qua rất ngoan.


Cô cùng Hoắc Triều nói thêm một số chuyện mới mang theo gương mặt buồn ngủ trở về.


Hôm sau chính là thứ hai, tuần này có buổi kiểm tra học kỳ đầu tiên của toàn khối mười một, xong đợt kiểm tra này cũng chính kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn.


Thật ra Thư Nhĩ ôn bài gần như đã ổn, chỉ là cô vẫn muốn để Tưởng Tây Từ giúp cô ôn lại một số kiến thức trọng điểm lần nữa, nâng cao chút thành tích. Trong suy nghĩ của mình, cô muốn cùng Tưởng Tây Từ dành lấy vị trí hạng Nhất hạng nhì toàn khối. Còn ai đứng đầu không quan trọng, mỗi người có thể phát huy hết sức mình là được.


Thành tích của Tưởng Tây Từ rất tốt, nếu có cậu ta phụ đạo thêm cho cô, vậy thì khả năng cô thi đứng thứ hai toàn khối càng lớn hơn nữa.


Ăn cơm trưa xong, Thư Nhĩ và Ninh Manh đang trên đường chuẩn bị về lớp tiếp tục gian khổ phấn đấu. Bọn cô đang trên đường trùng hợp bắt gặp Hứa Trần cùng Triệu Chi Phong đi tới.


Triệu Chi Phong vừa thấy Thư Nhĩ, liền chủ động nhiệt tình chào hỏi, "Tiểu Thư Nhĩ, buổi trưa tốt lành, em ăn cơm chưa?"


Thư Nhĩ chớp chớp mắt, "Ăn rồi."


Cô mở to mắt đảo qua một vòng, ngoài ý muốn không tìm được bóng dáng của Hoắc Triều liền hỏi một câu, " Anh trai đâu?"


Triệu Chi Phong cùng Hứa Trần sửng sốt một chút, sau đó cùng nhau pha trò, "Cái gì? Em đang nói là A Triều sao? Chà chà, A Triều cậu ấy có chút việc."


Thư Nhĩ vốn dĩ cũng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không phải muốn biết Hoắc Triều đang ở đâu.


Cậu ta là người sống sờ sờ, tuy rằng cô thường xuyên quấn lấy cậu, làm khó cậu, trước mặt cậu làm trời làm đất, nhưng nói đến cùng cậu ta cũng không phải của cô, cô sẽ không yêu cầu cậu luôn luôn phải xuất hiện xung quanh mình.


Nhưng phản ứng của Hứa Trần cùng Triệu Chi Phong rõ ràng không đúng. Hai người giống như đang cố ý che giấu cô chuyện gì đó.


Ngay từ đầu cô chỉ định tùy tiện chào hỏi rồi trở về phòng đọc sách, nhưng hiện tại, cô lại có chủ ý mới.


Thư Nhĩ cười tủm tỉm, gương mặt tinh xảo vô hại tươi cười, " Anh ấy có chuyện gì sao?"


Hứa Trần gãi gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ, con người cậu thật thà chất phác, không có thói quen nói dối, nhưng lúc này nếu cậu nói thật, cũng không thể nói, chỉ có thể cười ngây ngô bỏ qua câu hỏi.


Thư Nhĩ cũng không dễ dàng buông tha như vậy, "Anh trai rốt cuộc đang làm chuyện gì? Không phải đi làm chuyện gì xấu đấy chứ?"


Cô vốn cho rằng Hoắc Triều khả năng cao lại bị ba cậu đánh, trên mặt trên người đều là vết thương, không tiện xuất hiện ở trường học, nhưng hiện tại xem phản ứng của hai người này, cô khẳng định chính mình đã đoán sai.


Chẳng lẽ Hoắc Triều thật đúng là đang đi làm chuyện xấu?


Triệu Chi Phong vội xua xua tay, "Sao có thể? A Triều có thể là loại này người sao?"


Thư Nhĩ vẻ mặt không đồng tình, dáng vẻ muốn tìm hiểu rõ chuyện này, "Vậy anh ấy đang làm cái gì? Vì sao không thể nói cho em biết?" Cô trước mắt  Hứa Trần cùng Triệu Chi Phong vốn dĩ rất xấu tính, làm công chúa làm trời làm đất, cho nên hiện tại vô cùng cáu kỉnh, một hai phải hỏi rõ ràng, hai người cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.


Cuối cùng vẫn là Hứa Trần không chống đỡ nổi, đem chuyện của Hoắc Triều khai báo rõ ràng.


"Cái đó... Hôm nay có một nữ sinh tới phòng học tìm A Triều, bọn họ hình như có chuyện riêng cần nói. Chẳng qua tiểu Thư Nhĩ à, em đừng nghĩ nhiều, A Triều cùng cái nữ sinh hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt."


Nữ sinh?


Tìm tới cửa? Lần đầu tiên gặp?


Trong đầu Thư Nhĩ đột nhiên xuất hiện ra một cái tên, chính là Thư Ni.


Dựa theo tình tiết phát triển, khoảng thời gian này, nữ chính xác thật bắt đầu xuất hiện.


Kỳ thật, trong lòng cô không có cảm giác gì đặc biệt, trước nay cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chia cách đôi tình nhân này.


Hai người này theo định mệnh nhất định sẽ gặp nhau, chỉ là hiện tại bọn họ gặp mặt cũng không có gì lớn. Trong sách, ngay từ đầu nữ chủ cũng chỉ đến để do thám, không phải ban đầu tìm tới cửa đã giới thiệu.


Chỉ là Thư Nhĩ nhìn biểu cảm của Hứa Trần cùng Triệu Chi Phong, trong lòng cũng không dễ chịu.


Vẻ mặt bọn họ chột dạ nhìn cô, rất giống trên đầu cô có một thảo nguyên xanh rộng lớn, vậy ý là gì?


Ban đầu cô không hề tức giận, nhưng nhìn những biểu cảm này, trong lòng cô bắt đầu xuất hiện một chút bực bội.


Cô không phải vua mũ xanh!


Thư Nhĩ nhếch môi, phẫn nộ chất vất, " Hai người tại sao nhìn em như vậy?"


Triệu Chi Phong cười hắc hắc, "Thái độ này? Không phải bọn anh sợ em tức giận hay sao?"


Thư Nhĩ ồ một tiếng, lạnh nhạt trả lời, "Em cùng anh trai không phải loại quan hệ đó, vậy làm sao em phải tức giận?"


Lời này vào tai của Hứa Trần và Triệu Chi Phong chính là một lời ngụy biện lộ liễu.


Triệu Chi Phong tự nhận bản thân rất hiểu tâm tư của nữ sinh, cảm thấy Thư Nhĩ chắc hẳn đang tự dối lòng.


Hứa Trần cào đầu, nhân từ nói, "Tiểu Thư Nhĩ, em yên tâm, bọn anh đều đứng về phía em!"


Đứng về phía cô? Đứng em gái mấy cậu ấy!


Trong lòng cô mắng chửi vài câu thô tục, sắc mặt kiêu căng càng thêm rõ ràng, "Bọn họ hiện tại đang ở đâu?"


Triệu Chi Phong cảm thấy chuyện này dù sao cũng nên nói cho cô biết, những chuyện không nên nói cũng đã nói rồi vậy vấn đề này không phải không thể nói. Vì vậy cậu không hề do dự đem địa điểm nói ra, " Chắc đang ở tiệm trà sữa trước cổng trường."


Thư Nhĩ Ồ một tiếng.


Tiệm trà sữa!


Vậy những người nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau cũng sẽ rất nhiều. Không phải những bạn học kia sẽ lại có suy nghĩ giống hai người này đấy chứ? Cho rằng cô trở thành vua mũ xanh? Mà người đội nón xanh cho cô lại là Hoắc Triều?


Chuyện này không thể xảy ra!


Bây giờ cô không thể trở về phòng học, đương nhiên, cô cũng không định một mình đến tiệm trà sữa. 


Nếu một mình cô đi tìm Hoắc Triều bị người khác nhìn thấy còn tưởng bản thân cô bị Hoắc Triều vứt bỏ, vô cùng đáng thương.


Nhưng sao cô có thể có bộ dạng đáng thương được cơ chứ? Hiện tại cô muốn chính là khí thế! Cho nên kết quả một hàng bốn người sừng sững tiến đến tiệm trà sữa trước cổng. Chỉ nói đến khí thế của bọn họ, người khác nhìn vào còn nghĩ bọn họ đi kiếm chuyện đánh nhau.


Quán trà sữa mà Triệu Chi Phong nhắc đến kinh doanh luôn rất tốt, học sinh cao trung đa phần đều thích những đồ ăn ngọt như vậy. Cộng thêm giá cả của quán trà sữa này không đắt, vị lại rất ngon, nhiều loại, thế nên vào giờ tan học buổi trưa, quán này luôn trong trạng thái đông người kín hết chỗ.


Vốn dĩ Thư Nhĩ  không tức giận, lúc đầu cô chủ động tiếp cận nam chính chỉ vì muốn trút giận cho nữ phụ, chống đối cậu ta.  Thế nhưng khi cô càng đến gần tiệm trà sữa thì lửa giận trong lòng càng tăng lên gấp bội. Nơi này nhiều người như vậy, nếu bọn họ thật sự nghĩ rằng trên đầu cô giờ có thể phi ngựa vậy cô còn không tức chết hay sao?


*Ý chỉ cả mảnh thảo nguyên rộng lớn có thể cưỡi ngựa.


Mấy người bọn cô vừa đến gần tiệm trà sữa, hai mắt Thư Nhĩ đã nhanh như mô tơ tìm tòi khắp nơi.


Ninh Manh cũng ở bên cạnh hỗ trợ tìm kiếm bóng dáng Hoắc Triều.


Thân phận của Triệu Chi Phong cùng Hứa Trần có chút khó xử, thật ra các cậu cũng không giúp vội.


Thư Nhĩ cũng không yêu cầu bọn họ giúp cô tìm người, hai người này nói cho cô địa điểm này cũng đã đủ rồi.


Chỉ một lát sau, tầm mắt cô xuất hiện bóng dáng cao lớn anh tuấn.


Người này không phải Hoắc Triều thì còn ai ở đây nữa?


Ôi, đàn ông.


Thư Nhĩ chạy chậm tiến đến bên người Hoắc Triều, trái nhìn phải ngó, rất giống hình ảnh người vợ đi bắt gian chồng mình.


Hoắc Triều nhìn mấy người bọn họ, trên mặt lộ ra chút kinh ngạc, "Sao mấy người lại tới đây?"


Thư Nhĩ A lên một tiếng, "Đến nhìn xem chị gái nhỏ của anh là ai."


Hoắc Triều đột nhiên đưa mắt nhìn sang Hứa Trần cùng Triệu Chi Phong.


Hứa Trần chỉ chỉ Thư Nhĩ, trên mặt lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.


Triệu Chi Phong dùng khẩu hình nói, "Huynh đệ, đừng trách bọn tôi, bọn tôi cũng không có biện pháp."


Thật ra là Thư Ni tự tìm tới cửa, Hoắc Triều cũng cảm thấy ngoài ý muốn.


Thư Ni tổng cộng đã nhắn cho cậu ba tin, cậu đều không trả lời. Vốn dĩ cậu còn muốn tới huyện B một chuyến, mặc kệ có chuyện gì, cũng chờ đến lúc cậu trở về rồi nói, ai có thể nghĩ đến trường hợp, cô ta không nhận được hồi đáp liền trực tiếp chạy tới cửa tìm người?


Mà cậu cũng muốn nghe xem Thư Ni sẽ nói thế nào, liền cố ý tìm một nơi nói chuyện.


Cậu chọn tiệm trà sữa này thực ra không suy nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ đơn giản một chút, ở đây đông người, những người khác nhìn thấy sẽ biết bọn họ chỉ đang nói chuyện bình thường không mang ý nghĩa gì khác.


Suy nghĩ của cậu đơn giản không có nghĩa Thư Nhĩ cũng sẽ như vậy.


Thư Nhĩ hừ một tiếng, tay ôm ngực, "Anh trai, em tức giận!"


"Hửm?"


Ninh Manh rất có nhãn lực lôi kéo Hứa Trần cùng Triệu Chi Phong rời đi, để lại nơi này chỉ còn hai người bọn họ.


Chờ ba người bọn họ rời khỏi, Thư Nhĩ đùng đùng nổi giận đi tới một nơi khác yên tĩnh ít người.


"Làm sao vậy?"


Thư Nhĩ trợn mắt, "Hôm nay anh biết xảy ra một trận đua ngựa không?"


Đua ngựa?


Ở đâu?


Tại sao cậu lại không biết?


Hoắc Triều nhướn mày, thành công bị khơi mào lòng hiếu kỳ, "Ở đâu? Tại sao tôi không hề nghe nói đến?"


Thư Nhĩ dùng ngón tay chỉ trên đầu chính mình nói, "Chúng nó đang ở trên đỉnh đầu em thi nhau chạy loạn đây này!"


Đỉnh đầu?


Từ đầu Hoắc Triều không có suy nghĩ kia, qua ba giây, cậu mới phản ứng được đây là chuyện gì.


Thư Nhĩ đang ám chỉ đỉnh đầu cô ấy là cả mảnh thảo nguyên, mà thảo nguyên có ngựa chạy loạn vậy là có ý?


Hoắc Triều bật cười, "Đầu nhỏ của cô suốt ngày suy nghĩ linh tinh cái gì vậy?"


Thư Nhĩ tay ôm ngực, rầm rì một tiếng, "Không phải em nghĩ như vậy, mà là người khác đều nghĩ như vậy, bọn họ cảm thấy em là vua nón xanh!"


Vua nón xanh?


Cái gì cơ?


Cụm từ này dù sao cũng không đến lượt Thư Nhĩ phải nhận?


Mày kiếm của Hoắc Triều nhíu lại, giọng điệu trầm xuống " Ai nói cô như vậy?"


Thư Nhĩ trừng mắt nhìn Hoắc Triều một cái, "Bọn họ chưa nói, nhưng khẳng định trong lòng đều nghĩ như vậy."


Hoắc Triều có chút đau đầu, cậu biết xung quanh đồng học bát quái lợi hại đến mức nào. Nhưng cậu vẫn cảm thấy không ai dám tuyên truyền như vậy.


Hơn nữa, cậu hành động cũng rất cẩn thận, vừa rồi cùng Thư Ni nói chuyện luôn giữ khoảng cách an toàn, lại có nhiều người chứng kiến, như vậy còn có thể không nói có vậy cậu cũng thật bái phục.


Thư Nhĩ không để bụng nam chủ có cùng nữ chủ nói chuyện hay không, nhưng cô sẽ để ý chuyện người khác cho rằng cô là kẻ thứ ba bị vứt bỏ!


"Anh trai, em thực sự rất tức giận!"


Hoắc Triều biết lúc này Thư Nhĩ sẽ không nghe bất cứ lời nào của cậu. Trải qua những ngày tháng ở chung, cậu cũng hiểu đại khái tính tình của Thư Nhĩ.


Cô nổi giận thực sự rất loạn, nếu thuận theo ý cô giải quyết thì mọi chuyện sẽ trôi qua nhẹ nhàng đơn giản. Nếu trái ý cô, cô có thể làm loạn tận mấy ngày.


Hiểu ra được chuyện này, cậu thật nghe lời mà nói, " Cho nên?"


Thư Nhĩ cong môi cười, "Cho nên, anh phải đồng ý với em một chuyện."


Hoắc Triều tự nhận không có gì có thể khiến cậu lo lắng.


Túi cũng đan rồi, du thuyền xa hoa cũng từng mượn rồi, vậy cậu còn có chuyện gì mà không chịu đựng được cô nữa?


Cậu cũng từng cầm kim chỉ đan túi! Trên thế giới này còn việc có thể làm khó được cậu nữa sao?


Không tồn tại.


Hoắc Triều dứt khoát mà nói một tiếng ok.


Hoắc Triều đồng ý nhanh chóng như vậy, trong mắt Thư Nhĩ lúc này mới hiện lên ý cười, cô mềm mại trả lời ngắn gọn, " Anh trai, anh đừng lo lắng, em sẽ không làm khó anh, đợi lát nữa, anh chỉ cần nhắm hai mắt, đem đôi tay yên tâm giao cho em là được."


Chỉ như vậy?


Đơn giản như vậy?


Hoắc Triều không chút suy nghĩ liền đồng ý.


Thư Nhĩ ở trong lòng cười trộm một tiếng.


Hoắc Triều hiện tại còn bình tĩnh như vậy, không biết lát nữa thôi cậu ta có bình tỉnh nổi nữa không?


Sơn màu móng tay này, nam chủ, cái này đừng trách tôi. (*màu xanh nón lá đó m.n)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play