Người bình thường sẽ không để bụng người nào có tên đồng âm với mình.


Trong nước nhiều người như vậy, trùng tên trùng họ cũng không ít người, huống chi là đồng âm? Nếu thật sự mỗi lần đều phải so đo, vậy có mà so đo đến chết vẫn chưa hết?


Nhưng Thư Ni cùng người bình thường không giống nhau, mấy năm nay cô sinh hoạt quá mức thuận buồm xuôi gió, có thể nói căn bản cô chưa từng trải qua khó khăn nào trong cuộc sống.


Nếu chỉ một người mang tên Shu er là cô gái vô danh, cô tự nhiên sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, nhưng Shu er này này lại có thanh danh vang dội, gần đây xuất hiện liên tiếp trong thế giới của cô, đoạt đi ánh hào quang, sự chú ý cơ bản chỉ dành cho mình cô.


Ngày thường, người nổi bật nhất chính là cô, Thư Ni, người khác vừa nghe đến hai chữ Shu er sẽ nghĩ đến đầu tiên chính là cô.


Nhưng hiện tại không biết từ đâu chui ra một Thư Nhĩ, dần dần che khuất đi ánh sáng của cô.


Điều này làm sao cô có thể chịu được?


Lý Mạt nói xong cái tên Thư Nhĩ, ngượng ngùng mà thè lưỡi, có chút xin lỗi nhìn Thư Ni.


Tất nhiên Thư Ni cũng không đứng trước hai người bạn tốt thể hiện ra có gì khác thường, bộ dáng tự nhiên hào phóng.


Cô cười thong dong, " Chuyện gì vậy?"


Lý Mạt khoa tay múa chân, "Là... Triệu Chi Phong đăng lên mấy ảnh chụp, còn có một đoạn video."


Thư Ni vươn tay đến trước mặt, "Có thể cho tớ nhìn chút không?"


"Đương nhiên."


Thư Ni tiếp nhận di động của Lý Mạt.


Trong khoảng thời gian ngắn, đây là lần thứ hai cô thông qua điện thoại của Lý Mạt tìm hiểu người cô muốn biết.


Ảnh chụp có chín tấm, trong có có một tấm là ảnh chụp chung của Hoắc Triều cùng cô gái Thư Nhĩ kia.


Chẳng qua Thư Nhĩ cúi đầu cắt bánh kem, khuôn mặt mơ hồ, chỉ để lộ nửa khuôn mặt khiến cho người xem không thể thấy rõ nhan sắc của cô ta.


Thư Ni cũng không để ý, người cô để ý chỉ có Hoắc Triều đứng bên cạnh.


Ảnh chụp Hoắc Triều nghiêng đầu nhìn Thư Nhĩ cắt bánh kem, lộ ra hơn phân nửa sườn mặt.


Lúc này, Thư Ni đột nhiên chú ý tới phía dưới lỗ tai Hoắc Triều có một nốt ruồi đen. Nốt ruồi này cô cũng có ấn tượng. Vị trí nốt rồi này, còn có gương mặt quen thuộc này.


Trong đầu Thư Ni chợt lóe lên một suy nghĩ, đây không phải cậu bé cô cứu lúc còn nhỏ ở một trận động đất ở huyện B hay sao!


Thư Ni, Thư Nhĩ, chẳng lẽ cậu ta nhận sai người?


-


Thư Nhĩ đưa tay cầu nguyện điều ước xong rồi cắt bánh, cô kiên nhẫn phân phát cho từng người có mặt tham gia tiệc tối.


Mỗi một người tiếp nhận bánh kem đều cười chúc mừng cô một tiếng" Bạn học Thư Nhĩ, sinh nhật vui vẻ." Rồi mang lên quà sinh nhật đã chuẩn bị trước.


Thư Nhĩ đưa bánh kem rồi nhận lại món quà về tay, cô sẽ chậm rãi về nhà mở từng món một, sáng nay Hoắc Triều đưa cô một món quà, cô vẫn chưa có mở ra, thật háo hức trở về nhà xem cậu tặng cô cái gì.


Sau khi mọi người đều nhận được bánh kem, Thư Nhĩ mới thật cẩn thận cắt ra miếng bánh tốt nhất đưa cho Hoắc Triều, giọng nói cực ngọt so với bơ còn ngọt hơn" Anh trai, cái này cho anh."


Thật sự Hoắc Triều không thích đồ ngọt, chẳng qua miếng bánh này là Thư Nhĩ cho cậu, cậu vẫn rất hiểu tình hình nếm thử một miếng.


Lúc này, Thư Á rốt cũng cũng đã đến.


Trường học của cô ở xa, phương tiện đi lại cũng không thuận tiện, Hoắc Triều biết Thư Nhĩ có mời cả em gái, còn cố ý cho Hứa Trần đi qua đón cô bé.


Thư Á vừa tới nhìn thấy bữa tiệc xa hoa cũng vô cùng kinh ngạc không biết nên nói cái gì. Trong tưởng tượng của cô, sinh nhật của chị mình nhiều lắm cũng chỉ là một bữa tối mời đám bạn đi KTV ca hát, sau đó ước nguyện, thổi nến rồi ăn bánh kem.


Nhưng cô không thể nghĩ đến, bữa tiệc phổ thông mà cô nghĩ lại diễn ra ở trên du thuyền, hơn nữa cách bày trí còn xa hoa vô cùng. Cô giống như con thỏ đi lạc vào tiên cảnh, mờ mịt không biết phải làm sao.


Thư Nhĩ nhìn Thư Á đi tới, đưa cho cô bé một miếng bánh kem, nhiệt tình tiếp đón," Em gái, ăn trước đi, không đủ chị sẽ đưa em thêm. Bên cạnh còn có đồ uống, em uống cái gì thì tự mình lấy nhé."


Thư Á ngơ ngác tiếp nhận bánh kem từ tay chị mình, ơ a không biết nói gì.


Đến tận lúc này cô vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, không hề có tính chân thật. Từ khi nào mà chị cô có thể trâu bò như vậy?


Một bữa tiệc sinh nhật có thể làm đến mức này?


...


Bữa tiệc sinh nhật này, toàn bộ nhà họ Thư, Thư Nhĩ chỉ mời mỗi mình Thư Á. Tuy rằng cô đã cùng Thư Nhu giảng hòa nhưng thực sự tính cách không hợp, cô cũng không muốn chị ta xuất hiện ở nơi này.


Đoàn người ăn uống, nói cười, vô cùng náo nhiệt.


Bữa tiệc linh đình diễn ra thẳng đến rạng sáng mới dần dần tan cuộc.


Bởi vì lúc trở về nhiều thêm một người là Thư Á, cho nên Hoắc Triều cố ý đổi chiếc xe khác, tự mình đưa hai chị em cô về nhà.


Sau khi lên xe, Thư Á lén lút hỏi Thư Nhĩ, "Chị, lúc nãy chị có cầu nguyện không?"


Thư Nhĩ nhìn cô một cái, đương nhiên mà nói, "Đương nhiên là có."


Thư Á có chút tiếc nuối, cô tới muộn, cho nên không nhìn thấy một màn ước nguyện của chị cô.


Thật sự nguyện vọng của Thư Nhĩ rất đơn giản, liền trả lời một câu, "Chị chỉ ước mỗi năm đều có hôm nay, mỗi tuổi đều có ngày này."


Điều ước này hẳn là bất cứ ai cũng mong muốn, nhưng lại khó đạt được.


Tương lai thế nào thật khó có thể dự đoán trước được.


Thư Nhĩ có một loại trực giác đặc biệt, cô thật sự cảm thấy sắp tới sẽ có chuyện gì đó xảy ra.


Đã khuya, Thư Nhĩ cùng Thư Á về đến nhà mở cửa cẩn thận đi vào. Cô rón rén cắm chìa khóa vào ổ, lén lút mở cửa.


Cũng may ba mẹ Thư đều đã đi ngủ, Thư Nhu cũng không chạy ra xem xét tình hình. Hai chị em nhẹ giọng chúc nhau ngủ ngon rồi trở về phòng.


Quà tặng đêm nay Thư nhĩ đều để lại trên xe Hoắc Triều, về sau cô sẽ từ từ mang về. Bên người cô chỉ có duy nhất một món quà, đó chính là hộp nhỏ Hoắc Triều đưa cho cô lúc sáng.


Thư Nhĩ trở về phòng, ngồi xuống giường chậm rãi mở quà.


Cậu ấy sẽ tặng cô cái gì đây?


Hộp này không lớn, hẳn không phải là túi xách.


Trong lòng Thư Nhĩ mang theo nghi vấn chậm rãi mở hộp. Sau đó cô nhìn thấy một chiếc khóa bình an làm bằng vàng nằm yên tĩnh bên trong.


Cô nhìn món quà, thực sự có chút sửng sốt.


Khóa bình an thường do trưởng bối tặng cho con cháu, hơn nữa thường tặng lúc con cháu được một trăm ngày, hoặc tặng trong bữa tiệc thôi nôi một tuổi.


Tuy rằng khóa bình an không tính là đồ vật gì quý hiếm, nhưng ý nghĩa của nó thực sự rất lớn, lễ vật này chính là các vị trưởng bối thường hi vọng, con cháu mình nhận được món quà, cả đời bình an vui vẻ.


Vẻ mặt Thư Nhĩ dở khóc dở cười, hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi, không phải trăm ngày, càng không phải tiệc sinh nhật một tuổi.


Chẳng lẽ Hoắc Triều thật sự chỉ xem cô như em gái nhỏ? 


Dù sao món quà này cũng rất ý nghĩ, Thư Nhĩ vẫn rất vui vẻ.


Cô đem khóa bình an đặt bên cạnh cổ, chụp một bức ảnh gửi cho Hoắc Triều.


【 Tiểu Nhị: Anh trai, quà sinh nhật em rất thích. 】


Ngày hôm sau chính là thứ bảy, Thư Nhĩ đến viện lấy kết quả xét nghiệm DNA.


Sau khi Thư Á nói với cô những lời đó, cô lặng lẽ trộm vài sợi tóc của ba mẹ Thư, cùng tóc của mình đưa tới bệnh viện làm kiểm tra.


Thời gian cũng đã qua được mấy ngày, hôm nay đã có kết quả.


Thư Nhĩ nhận từ tay bác sĩ kết quả xét nghiệm, nhìn đến kết luận trên tờ giấy, trong lòng rốt cuộc cũng có một loại cảm giác chắc chắn.


Cô quả nhiên không phải con gái của ba mẹ Thư.


Tuy rằng trong lòng đã sớm có suy đoán, nhưng vẫn không có chứng cứ xác thực, tất cả cũng chỉ là suy đoán mà thôi, với lại cô cùng mẹ Thư bên kia lúc còn trẻ có bao nhiêu điểm giống nhau, cộng thêm những lời Thư Á nói cho cô, ba mẹ Thư cố ý ôm sai người, trước khi có giám định chứng thực, tất cả suy đoán đều không có ý nghĩa.


Hiện tại, những điều cô suy đoán đã trở thành sự thật.


Có lẽ, cô cùng nữ chủ tiếp xúc có thể làm rõ được tình hình.


Thời điểm Thư Nhĩ nhận lấy tờ đơn xét nghiệm ở bệnh viện, bên phía Thư Ni lòng như lửa đốt đang tìm mọi cách lấy được phương thức liên lạc của Hoắc Triều.


Trên thực tế, cô thực sự muốn trực tiếp gặp mặt nói chuyện cùng Hoắc Triều, nhưng cuối tuần tìm gặp được anh quả thật có chút khó khăn, căn bản cô không biết anh sẽ ở nơi nào.


Có lẽ anh ấy đi đánh bida, cũng có thể đi chơi golf.


Nếu cô tùy tiện nói muốn đi gặp Hoắc Triều, cô sợ ấn tượng đầu tiên của anh ấy với cô sẽ không tốt.


Đương nhiên, chỉ cần chờ đến thứ hai, cô có thể trực tiếp đi tới Nhất Trung để gặp anh ấy, chỉ là cô không thể chờ lâu như vậy.


Cứ nghĩ đến việc Hoắc Triều có thể nhận sai xem Thư Nhĩ trở thành cô, một phút một giây cô chờ cũng không nổi nữa.


Người cứu mạnh anh ấy lúc còn bẽ, rõ ràng là cô!


Nếu Hoắc Triều thật sự nhận sai người, vậy những đãi ngộ kia sẽ không thuộc về Thư Nhĩ mà thật sự thuộc về cô?


Cho dù là sự quan tâm, hay là bữa tiệc sinh nhật xa hoa.


Những thứ này, đáng ra phải dành cho cô, đúng không?


Thư Nhĩ đoạt đi sự nổi bật của cô!


Đoạt hết sự chú ý của cô!


Thư Ni cảm thấy thêm một giây chính mình cũng không nhịn nổi nữa.


Rốt cuộc, thật vất vả Thư Ni cũng thông qua Lý Mạt nhận được số wechat của Hoắc Triều.


Cô lập tức đem số điện thoại add vào wechat, tra tìm, sau đó lựa chọn thêm bạn.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, WeChat không hề có động tĩnh.


Hoắc Triều chậm chạp vẫn không chấp nhận lời mời kết bạn của cô.


Thư Ni cắn môi, cô không có cách nào khác, chỉ có thể lại một lần nữa nhờ vả Lý Mạt hỏi từ người khác phương thức liên lạc khác của Hoắc Triều. 


Lý Mạt cầm lấy di động, nhìn cô vẻ mặt muốn nói lại thôi, "Thư Thư, vì sao cậu nhất định muốn lấy phương thức liên lạc của Hoắc Triều?" 


Hành động này của Thư Ni nhìn qua không bình thường. Có vẻ cô ấy đối với Hoắc Triệu có chút chú ý, nhưng bên người Hoắc Triều đã có Thư Nhĩ. 


Cô ấy như vậy thật vội vàng, không phải làm như vậy sẽ trở thành tiểu tam sao?


Đương nhiên, Lý Mạt thật ra cũng không quan tâm nhiều đến đạo đức, tiểu tam thượng vị cô gặp qua cũng nhiều.


*Tiểu tam thượng vị: Ý chỉ tiểu tam cướp đàn ông rồi đoạt luôn ghế chính.


Nhưng cô cảm thấy, Thư Ni không nên là dạng người này.


Thư Ni là ai nha? Cô chính là tiểu thư nổi tiếng khắp Kinh Thị, muốn chàng trai nào mà không có?


Tuy rằng Hoắc Triều thật sự rất xuất sắc, nhưng những người có thân phận có bối cảnh như Thư Ni, cần gì phải hạ mình, cùng Thư Nhĩ đoạt nam sinh?


Gần đây Hoắc Triều cùng Thư Nhĩ nháo đến huyên náo, nếu Thư Ni chen chân vào, đến lúc đó đoán chừng cũng phải nhận thêm tai tiếng.


Thư Ni nghe được câu này từ Lý Mạt, miễn cưỡng duy trì biểu cảm của chính mình, " Tớ muốn có phương thức liên lạc của anh ấy."


Lý Mạt há miệng thở dốc, muốn khuyên nhủ. Nhưng cô cảm thấy lời nói của mình đối với cậu ấy cũng không có sức nặng, nói ra Thư Ni cũng sẽ không nghe, chỉ có thể từ bỏ.


Lý Mạt thở dài, gương mặt khó xử, cuối cùng từ một bạn học của Triệu Chi Phong lấy được số điện thoại của Hoắc Triều.


Lý Mạt đem số điện thoại của Hoắc Triều đưa cho Thư Ni, do dự một lúc, vẫn hỏi lại, "Thư Thư, cậu định gọi điện thoại cho anh ta sao?"


Thư Ni thái độ hết sức dứt khoát, "Không."


Hiện tại trái tim cô đập loạn, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ.


Cô sợ đến lúc gọi điện, trong điện thoại nói chuyện lắp bắp, cho nên cô sắp xếp lại từ ngữ, trước tiên gửi cho Hoắc Triều một tin nhắn.


【 Hoắc Triều, xin chào, em là Thư Ni. Anh còn nhớ em không? Lúc còn nhỏ, anh ở huyện B, em đã cứu anh một mạng. Cậu bé mà em cứu kia chắc hẳn là anh? Trong lúc vô ý em thấy được ảnh chụp của anh trên mạng, cảm thấy anh rất giống cậu bé kia, cho nên mạo muội tới hỏi một chút tình huống, nếu em nhận lầm người, anh cũng không cần để ý.


Ký tên: Thư Ni 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play