Hoắc Triều nhàn nhã lấy ra di động, cũng quay lại một đoạn video Triệu Chi Phong đan túi, sau đó không màng đến sự cầu xin khoan dung của Triệu Chi Phong, lấy điện thoại di động của cậu ta lại đây, phát lên vòng bạn bè.


Hai người quen biết nhiều năm, Triệu Chi Phong làm cái gì, Hoắc Triều chỉ cần nhìn thần thái của cậu ta là có thể đoán được tám chín phần. Về chút tính toán này của cậu ấy, trong mắt Hoắc Triều không đáng kể chút nào.


Trong video, Triệu Chi Phong thân cao m8 mặt ủ mày ê cầm một bộ len sợi, bộ dáng không biết lên xuống thế nào, loay hoay không biết làm sao. Một nam sinh cao trung mười tám tuổi, trong tay cầm que đan len, có một loại tương phản kỳ dị hết sức đáng yêu, chọc người khác bật cười.


Triệu Chi Phong bạn bè không ít, đều là một đám nhị thế tổ chuyên trốn học đánh nhau, đoạn video này vừa đăng lên không lâu, một đám người không hẹn mà cùng bình luận ở dưới ha ha ha ha ha.


【 ha ha ha ha ha, cậu ta cũng có hôm nay. 】


【 cậu ta cũng có hôm nay +1】


【 Đây là chế độ độc tài của Hoắc lão đại sao? 】


【 Đoạn video này cần được bảo tồn! 】


【 Quá buồn cười đi? 】


Hoắc Triều tùy ý nhìn lướt qua, một lát sau, chậm rãi niệm chú, "Nam mô a di đà phật, thiện tai, thiện tai, mấy cô gái kia cũng muốn cậu dệt túi cho bọn họ."


Triệu Chi Phong vừa nghe xong liền đau đầu, cậu biết cái video này đăng lên vòng bạn bè nhất định sẽ rước thêm cho cậu một đống phiền toái.


Cậu vẫn luôn cảm thấy nam nữ quen nhau, chia tay vẫn còn có thể tiếp tục làm bạn, nếu ngày nào đó tình cảm tro tàn lại cháy thì sao? Cho nên wechat của cậu vẫn còn giữ toàn bộ liên lạc của nhóm bạn gái cũ.


Hiện tại các các cô ấy cùng thông đồng gây khó dễ, cậu có chút không tiêu hoá kịp.


Triệu Chi Phong xua xua tay, "Triều ca, tớ kêu cậu một tiếng Anh, cậu giúp tớ giải thích một câu, làm các cô ấy rửa mặt lại cho tỉnh táo lại đầu óc."


Muốn cậu đan túi cho? Kiếp sau cũng không thể! Hoắc Triều lười quản đến quan hệ tình cảm của người anh em, ném xuống một câu "Tự mình giải thích" liền đem điện thoại trả lại cho Triệu Chi Phong.


Triệu Chi Phong bất chấp tất cả, dù sao video cũng đã xem qua, video nhiều người tải về như vậy, cậu dứt khoát lười xóa đi.


Thư Nhĩ một chút cũng không biết, túi xách cô thích đã lâu nay đã bắt đầu đan, qua mười ngày nửa tháng nữa hẳn là sẽ đến được tay của cô.


Thời gian thoáng qua, thứ sáu cũng đã đến.


Thư Nhĩ cố ý dậy từ sớm, từ rạng sáng 5 giờ  đã bắt đầu tự mình trang điểm. Cô vẫn là học sinh cao trung, cho nên trang điểm cũng rất nhẹ nhàng, khát biệt trước sau cũng không quá lớn, thế nhưng vẫn làm cho giá trị nhan sắc của cô tăng lên mấy phần, càng thêm thanh thuần tươi mới, mê hoặc lòng người.


Làm tóc cũng rất quan trọng, cho nên cô tốn đến nửa giờ tỉ mỉ tết tóc cho mình. Kiều tóc này vẫn là đời trước cô học được trên douyin, cô gái hướng dẫn có mái tóc dài màu nâu, sau khi thực hiện kết quả rất đẹp, mặc dù Thư Nhĩ tóc đen nhưng hiệu quả cũng không kém.


Váy mấy hôm trước cô cũng đã chuẩn bị tốt, đặt mua một bộ váy lolita cung đình chỉ với giá 150 tệ, giá cả rất rẻ, vẫn nằm trong năng lực của cô, kiểu dáng chất liệu cũng không kém, mặc lên người đem lại hiệu quả rất tốt.


Sau khi sửa soạn xong, Thư Nhĩ lại cẩn thận cài lên tóc một chiếc kẹp màu đỏ rượu.


Thành công.


Tất cả đều rất hoàn mỹ.


Cô ngắm nhìn mình trong gương, sau khi trang điểm cô như một công chúa nhỏ bước ra từ trong truyện.


Bộ váy lolita này cũng không phổ biến, nữ sinh trung học hằng ngày rất ít mặc, đổi thành đời trước, Thư Nhĩ sẽ mặc loại quần áo này sao? Nghĩ thôi cũng không cần nghĩ.


Chỉ là bây giờ cô đã xuyên thư, rốt cuộc cũng thoát khỏi khuôn phép quy tắc của đời trước, cô vẫn có thể tùy ý làm bậy một chút,


Tuy rằng Thư Nhĩ dậy sớm, nhưng thời gian chuẩn bị khá lâu, chờ cô trang điểm xong, cũng đến lúc rời giường như ngày bình thường.


Thời điểm cô ra khỏi phòng, mẹ Thư vừa thấy quần áo lố lăng của cô liền tức giận mắng một tiếng,  "Mày làm gì đây? Mặc thành như vậy thì sao đọc sách được? Mày có biết nhiệm vụ chính của học sinh cao trung là gì không? Chúng ta không phải cho mày đi học để đi chơi, mà để học tập!"


Trước đó Thư Nhĩ còn cảm thấy tam quan của mẹ Thư cũng không tệ, nhưng từ khi biết được sự thật cô liền không cảm thấy như vậy.


Cô cảm thấy trước đó mắt mình bị mù, còn tưởng rằng mẹ Thư là người rõ ràng phân minh, ai có thể nghĩ bà ta chỉ là người phụ nữ ích kỷ?


Thư Nhĩ vốn dĩ không định đáp lời, nhưng cô bị mẹ Thư lôi kéo, bộ dáng muốn kéo cô đi thay quần áo, Thư Nhĩ vội vã nói một câu, "Con học tập rất tốt."


Nói xong, cô nhìn sang bàn cơm nháy mắt với Thư Á một chút, ám chỉ cô ấy đừng quên bữa tiệc sinh nhật buổi tối.


Bảo xong,  dáng người linh hoạt của Thư Nhĩ tránh thoát tất cả cản trở của mẹ Thư, thành công đi tới cửa, đi giày, mở cửa, đóng cửa, liền mạch lưu loát.


Sau khi cô đóng cửa vẫn còn có thể nghe được từ bên trong giọng nói tức đến hộc máu của bà ta.


"Thật là tổn thọ! Mặc thành như vậy đi học! Học sinh cao trung thì nên có bộ dáng của học sinh cao trung, tại sao Nhất trung không quy định ngoại trừ thứ hai, những ngày còn lại cũng phải mặc đồng phục đi chứ?"


Sau đó Thư Nhĩ nghe được Thư Á đang giúp cô nói chuyện.


"Mẹ, quần áo chị ấy mặc rất là bình thường mà."


"Bình thường? Bình thường chỗ nào, con có gặp qua nữ sinh cao trung nào ăn mặc như vậy chưa?! Còn có, nó còn nói thành tích của nó rất tốt, mẹ thật phải căng mắt nhìn xem nó trải qua kỳ khảo sát thế nào!"


Thư Nhĩ nghe một chút cảm thấy không thể tiếp tục nghe nữa.


Nghe nhiều sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng.


Hôm nay chính là sinh nhật đầu tiên kể từ khi cô xuyên đến đây, hẳn cô nên giữ vững tâm trạng tốt đẹp thì hơn.


Dù sao những lời cô nói cùng mẹ Thư cũng không phải lời nói dối, thành tích của nguyên chủ không tốt lắm, ngày xưa ở nông thôn hay bây giờ ở thành phố đều học ở trường cao trung trọng điểm, học tập có chút theo không kịp.


Nhưng cô thì khác, từ nhỏ cô đã tiếp nhận sự giáo dục nghiêm khắc, thành tích từ bé cũng là cầm cờ dẫn đầu.


Tất nhiên cô sẽ cho bà ấy biết, kỳ khảo sát cô có thể đứng thứ mấy. Chẳng qua đến thời điểm đó, hẳn là cô đã trở lại Thư gia.


Hôm nay Thư Nhĩ trang điểm ăn mặc rất đặc biệt, đi trong tiểu khu, cũng có nhiều người cảm thán với cô một chút.


Lúc đi trên đường, có một bà cụ còn chủ động cùng cô chào hỏi, còn khen váy của cô rất xinh đẹp.


Thư Nhĩ cười ngọt ngào, nói một tiếng cảm ơn.


Chờ cô đi tới cửa, Hoắc Triều vẫn còn chưa tới. Cô nhắn cho cậu một tin wechat, hỏi khi nào thì cậu ấy đến đây.


Hoắc Triều lập tức phản hồi, nói cậu sẽ cùng Hứa Trần và Triệu Chi Phong cùng nhau đi tới.


Thư Nhĩ nghiêng nghiêng đầu, không rõ vì sao mới sáng sớm mà ba người bọn họ đã tụ tập ở bên nhau.


Chẳng qua cô cũng không nghĩ nhiều, bọn họ không phải là bạn tốt quen biết nhiều năm rồi sao, cùng nhau đi học cũng là chuyện hết sức bình thường.


Chỉ một lát sau, Hoắc Triều cùng Hứa Trần và Triệu Chi Phong cùng đạp xe tới đây. Ba người bọn họ cả đêm nghiên cứu cách đan túi, rủ nhau ngủ ở phòng khách nhà Hứa Trần.


Ba nam sinh to lớn ngủ trên mặt đất ba tiếng liền rời giường. Ba của Hứa Trần hàng năm ở nước ngoài công tác, rất ít khi trở về, mẹ cậu lại là bác sĩ, một năm 365 ngày hai phần ba thời gian đều ở bệnh viện. Cho nên từ trước đến nay Hứa Trần đều ở nhà một mình. Bọn họ đều có chung suy nghĩ, đến nhà của Hứa Trần bởi vì cậu không có trưởng bối quản thúc.


Tối hôm qua phòng khách nhà Hứa Trần sáng đèn tới rạng sáng bốn giờ. Ba người bọn họ trải qua một đêm nỗ lực, chiếc túi cũng đã hoàn thành xong.


Vốn dĩ tốc độ có thể nhanh hơn một chút, chỉ là giữa chừng Hứa Trần phát hiện trong tay mỗi người sản phẩn có chút không giống nhau, thời gian lại quá gấp, không có phương pháp chạy đi hỏi mẹ cậu nên chỉ có thể đăng lên mạng nhờ giúp đỡ, sau khi được bạn bè hỗ trợ, cuối cùng cậu cũng phát hiện sai ở chỗ nào.


Tuy rằng tay nghề của cậu khá tốt, nhưng thay đổi đột ngột, kinh nghiệm vẫn không thuần thục.


Ba nam sinh to lớn, cùng nhau ngồi đan túi.


Cuối cùng, Triệu Chi Phong cũng bị bức cho học xong cách đan túi lên xuống. Căn bản cậu không muốn nghĩ tới hồi ức chính mình bị Hoắc Triều bức bách , vừa nhớ tới liền chua xót không thôi.


Vì sở thích của cô, tay cậu bây giờ vẫn còn chút đau.


Thư Nhĩ vừa thấy ba người bọn họ đi đến, liền vội chạy chậm vài bước, hôm nay đôi giày cô đi chính món đồ 100 tệ cô đặt trên mạng, cho nên chạy không được nhanh lắm.


Thư Nhĩ vừa đến trước mặt Hoắc Triều trước, cậu liền duỗi tay nhẹ nhàng kéo cô lại gần, "Hôm nay tại sao lại mặc thành như vậy?"


Vừa rồi xa xa cậu đã nhìn thấy Thư Nhĩ, thiếu chút nữa cậu đã không nhận ra.


Thư Nhĩ đứng tại chỗ xoay người, làn váy theo chuyển động bay lên, xoay xong một vòng, tay cô giữ lấy làn váy, hạ người cúi xuống, hành lễ chào hỏi.


"Anh trai, khó coi lắm sao?"


Hoắc Triều không trả lời, Triệu Chi Phong liền vội nói, "Đẹp lắm."


Cậu không nói dối, Thư Nhĩ trang điểm như vậy, thật sự rất đẹp, giống như một tiểu công chúa vô ưu vô lo.


Rõ ràng chỉ là một bộ quần áo giá rẻ, nhưng mặc ở trên người cô ấy, lại giống như bộ váy lộng lẫy xinh đẹp.


Thư Nhĩ bĩu môi, "Anh trai, có phải anh đã quên cái gì rồi không?"


Hôm nay chính là sinh nhật cô!


Hoắc Triều cong môi cười, "Không quên."


Cậu lấy ra một cái hộp đưa cho Thư Nhĩ, "Sinh nhật vui vẻ. Đây là quà sinh nhật cho cô."


Thư Nhĩ vui vui vẻ vẻ mà tiếp nhận.


Hứa Trần cùng Triệu Chi Phong vừa thấy, vội vàng mẹ nó một tiếng.


"Sinh nhật? Hôm nay là sinh nhật của tiểu Thư Nhĩ sao?"


"A Triều, tại sao cậu không nói cho bọn tớ? Tớ đến đây chưa kịp chuẩn bị quà tặng."


Thư Nhĩ cười tủm tỉm, "Không sao, các cậu lúc nào cũng có thể bổ sung quà sau mà."


Hứa Trần tỏ thái độ, "Tất nhiên, rất cần thiết phải bổ sung."


Triệu Chi Phong cười, "Trách không được hôm nay tiểu Thư Nhĩ trang điểm xinh đẹp như vậy, thì ra bởi vì sinh nhật."


"Đúng nha."


Hoắc Triều không đề cập đến du thuyền xa hoa, Thư Nhĩ cũng không truy hỏi.


Đã là thứ sáu, nếu nên có, khẳng định sẽ có, nếu không có, cô có thúc giục vô số lần cũng vô dụng.


Cho nên lúc này cô hết sức bình tĩnh.


Cùng thời gian này, Thư Ni được tài xế riêng đưa đến trường.


Cô ăn diện một thân váy gia công tinh xảo, cặp sách số lượng có hạn chậm rãi đi vào phòng học.


Thời điểm cô đến phòng học, Lý Mạt cùng Hứa Lam đang ghé tai nhau tâm sự, không biết đang nói về chuyện gì.


Thư Ni mỉ cười chào buổi sáng hai cô ấy.


Lý Mạt vừa thấy Thư Ni đã đến, liền vội tiếp đón nói, "Thư Ni, cậu đến rồi. Chúng ta đang xem video của Hoắc Triều này!"


Hoắc Triều.


Lại là cái tên này.


Trong lòng Thư Ni không khỏi dâng lên một tia gợn sóng. Gần đây cái tên này xuất hiện với tần suất quá cao.


Cô cười một cái, làm bộ không thèm để ý hỏi, "Video về cái gì?"


Lý Mạt ha ha che miệng cười rộ lên, "Chính là video cậu ta đan túi cho một nữ sinh nha."


Video đan túi cho nữ sinh?


Để tặng cho Thư Nhĩ sao?


Không biết vì cái gì, trong lòng Thư Ni xuất hiện một chút không vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play