Ngón tay Thư Nhĩ ở trên màn hình di động dùng sức gõ, "Anh trai! Em nói chính là bữa tiệc sinh nhật, còn có du thuyền xa hoa, đừng quên đấy nhé.!"


Việc này là không thể thương lượng!


Thư Nhĩ cũng không ngốc nghếch đến mức tiền làm mờ mắt mà nói năng ý tứ hàm súc, nếu hàm súc một chút, cô sẽ nói bóng gió nhắc nhở sinh nhật cô sắp tới rồi, nhắc nhở cậu đừng quên đã đáp ứng chuyện của cô. Nhưng đối với Hoắc Triều, từ lúc bắt đầu thứ cô muốn chính là thích cái gì cũng đều nói ra. 


Không thể không nói, sau khi xuyên đến đây, Thư Nhĩ cảm thấy tốt nhất cô nên sống đơn giản nhẹ nhàng hơn so với trước một chút.


Trước đây làm tiểu thư nhà hào môn, ngày thường đều phải học các loại lễ nghi, giao tiếp, trừ những cái đó cô còn phải học năng khiếu, thời gian bị sắp xếp đến chật kín. Sau khi thi đại học, cô mới có một chút thời gian có thể nghỉ ngơi. Nếu không xuyên thư, sau khi cô vào đại học cũng càng thêm bận rộn, bởi vì cha mẹ sẽ bắt đầu suy xét đến chuyện liên hôn thương mại. 


Đời trước, cho dù cô đối mặt với người thân cận nhất, cô vẫn luôn luôn phải giữ vững dáng vẻ, lễ nghĩa. Chính là gia đình thiếu cái gì, càng muốn cô phải được như thế. Người ngoài nhìn vào nói Thư gia là nhà giàu mới nổi, cho nên cha mẹ cô vô cùng quản chặt lễ nghĩa tác phong, cho dù là ở trong nhà, không giây phút nào cô được thả lỏng.


Ăn cơm phải ngồi nghiêm cẩn đoan chính, trên bàn cơm không thể nói chuyện, dù có bóc vỏ một quả chuối, cô cũng phải trải qua chuyên môn huấn luyện. Cô sống rất mệt.


Nhưng hiện tại, thân thể hay tâm trạng đều cảm thấy nhẹ nhàng.


Chỉ một lúc sau, Hoắc Triều liền phải hồi đến.


【 Anh trai:..Nói sau. 】


Tuy rằng cậu nói là nói sau, nhưng Thư Nhĩ hiểu bản tính ngạo kiều của cậu, một chút cũng không lo lắng chuyện du thuyền không thành.


*ngạo kiều: Kiều ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất để ý.


Mặc kệ cô muốn cái gì, cho dù  Hoắc Triều đều nói là "Nói sau", nhưng câu nói này của cậu và người khác không hề giống nhau, cuối cùng mỗi lần cậu đều thực hiện được.


Thư Nhĩ gửi cho Hoắc Tiều một cái hình meme con mèo ojbk, sau đó liền chuẩn bị đi ngủ. 


*ojbk: ngôn ngữ mạng TQ, chính là một cách thô lỗ để nói ok.


Nhưng lúc cô chuẩn bị tắt đèn, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.


Giờ này còn ai tới?


Thư Nhĩ rời giường mở cửa, phát hiện người đứng trước cửa chính là Thư Nhu.


"Đã trễ thế này, có việc gì sao?"


Thư Nhu gật gật đầu, "Không mời chị đi vào ngồi một lát sao?"


Thư Nhĩ nhường ra vị trí, cho Thư Nhu tiến vào.


Đầu tiên Thư Nhu đánh giá phòng ngủ của Thư Nhĩ một chút, sau đó mới lấy ra di động, tìm ảnh chụp lúc chiều chụp lén đưa cho Thư Nhĩ xem.


Thư Nhĩ liếc mắt một cái liền nhìn hai người trên ảnh chụp chính là cô và Tưởng Tây Từ. Ảnh chụp này bọn họ bị chụp khi đang làm kem tại cửa hàng.


Cho nên, Thư Nhu là có ý gì? Muốn dùng bức ảnh này uy hiếp cô? Nhưng bức ảnh này thì có cái gì để uy hiếp? Cô cùng Tưởng Tây Từ chút ái muội cũng không có, đoan chính không sợ gièm pha.


Thư Nhu chỉ cho Thư Nhĩ nhìn thoáng qua liền thu hồi di động, "Đây là ảnh lúc chiều chị chụp được"


Thư Nhĩ sắc mặt vô cảm, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, "Cho nên?"


Thư Nhu trăm triệu lần không nghĩ tới Thư Nhĩ bình thản như vậy, cô xoay chuyển tròng mắt, "Em không sợ chị nói với mẹ, nói em yêu sớm sao?" Thư Nhu cũng có thể đưa ảnh chụp đến trước mặt Hoắc thiếu châm ngòi ly gián, nhưng nếu Hoắc Triều và Thư Nhĩ vẫn yên ổn, đối với cô cũng không có gì tốt.


Mẹ Thư ghét nhất yêu sớm, đối mấy mấy đứa con đều là ân cần dạy bảo, muốn các cô học tập thật tốt. Có thể là sợ Thư Nhĩ dạy hư chị em bọn họ, cho nên mẹ Thư vô cùng chú ý đến nhất cử nhất động của Thư Nhĩ.


Nếu đổi thành trước đây, có khả năng Thư Nhĩ sẽ có chút chú ý đến, nhưng hiện tại mẹ Thư có thể không phải mẹ ruột của cô, bà ấy còn cố ý ôm sai người, khiến đứa con của mình đi vào hào môn hưởng phúc, Thư Nhĩ làm sao có thể còn để ý đến suy nghĩ của bà ấy nữa?


Thư Nhĩ ngữ khí bình thản, "Không sợ."


Tóm lại ý tứ của cô chính là như vậy, chị ta cầm này bức ảnh này muốn làm gì thì làm, mặc kệ xảy ra chuyện gì cô cũng không sợ, không để bụng.


Thư Nhu thấy Thư Nhĩ  bộ dạng dầu muối không ăn, không có cái gì có thể thương tổn được, ngược lại bắt đầu thái độ mềm mỏng.


"Em gái, đừng như vậy, nói thế nào chúng ta cũng là chị em, đúng không? Náo loạn làm gì để mặt mũi ai cũng khó coi."


Thư Nhĩ ngồi lên giường, "Rốt cuộc chị muốn nói cái gì?"


"Ai nha, kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chị chính là muốn nhờ em một chút, em có thể giới thiệu cho chị mấy người bạn của lão đại, cho bọn chị làm quen một chút?"


???


Ngay từ đầu Thư Nhĩ còn tưởng rằng Thư Nhu tới tìm cô để gây chiến, thật không nghĩ tới lại là tới nhờ cô chút việc?


Thái độ hiện tại của chị ta nịnh nọt, nhún nhường, cùng người trước đó khác nhau một trời một vực.


Thư Nhĩ hai tay ôm ngực, chỉ trích nói, "Chị mới nói muốn đem chuyện của của em nói cho mẹ biết."


Thư Nhu co được dãn được, "Là chị nghĩ sai rồi, chuyện riêng tư thế này chị sẽ không bao giờ nói với mẹ."


Thư Nhĩ cảm thấy kiểu người như Thư Nhu cũng rất biết suy nghĩ, vì đạt được mục tiêu, cũng coi như là biết nhẫn nhịn.


"Cho nên ảnh chụp lén?"


"Chị lập tức xóa đi! Không sao lưu! Bảo đảm!"


Thư Nhu vô cùng sảng khoái xóa đi ảnh chụp, bộ dáng chị ta như vậy, ngược lại Thư Nhĩ không có biện pháp nói cái gì.


Kỳ thật bức ảnh chụp lén này, nếu Thư Nhu công khai trên diễn đàn trường sau đó truyền đến tai mọi người, có lẽ cô sẽ rước thêm một ít sóng gió phiền phức, nhưng chị ta lại lựa chọn cầm bức ảnh này nửa đêm đến uy hiếp cô, còn muốn nói cho mẹ Thư biết.


Đã bao nhiêu tuổi, mà còn chơi trò mách lẻo với trưởng bối trong nhà?


Chẳng qua chuyện này cũng chứng minh Thư Nhu chỉ là mồm mép lợi hại một chút, nhưng thật sự cũng không làm chuyện gì xấu. Chị ta cũng chỉ muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, những chuyện khác đều không quan trọng.


Chính những người tâm tư thâm trầm, lập mưu kín kẽ, đâm thọc sau lưng mới nguy hiểm, còn kiểu người như Thu Nhu, thật ra lại rất vô hại.


Thời gian không còn sớm, Thư Nhĩ ngáp một cái, "Em biết rồi."


Nét mặt Thư nhu biểu lộ tươi cười, "Cảm ơn em, chị thật hạnh phúc khi có em là em gái."


Nói xong, chị ta vừa mới chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì  lại quay đầu lại chân thành mà nói, "Em gái, hai ngày trước chị có nói một số lời không dễ nghe, em cũng không cần để ý, bây giờ ở đây chị muốn xin lỗi em."


Thư Nhĩ xoa xoa đôi mắt, "Được rồi, em sẽ không để ở trong lòng."


Nếu ai cũng có thể khiến Thư Nhĩ tức giận, không phải cô sẽ mệt chết sao?


"Được rồi, em gái, ngủ ngon."


-


Thời gian trôi qua rất nhanh, thế mà đã đến thứ năm, chỉ còn một ngày nữa chính là ngày sinh nhật của Thư Nhĩ.


Cô nhớ từ khi xuyên đến đây cũng không có váy đẹp, cũng không có trang sức, túi xách hay giày thủy tinh. Tổng kết thành một câu, đó chính là hiện tại cô cái gì cũng không có.


Nhưng hiện tại cô rất vui sướng! Vui sướng này không phải dùng tiền là có thể mua được.


Đời trước tuy rằng cô rất có tiền, nhưng cô không có tự do, bao gồm không tuyến tình cảm tự do. Đối tượng liên hôn lớn hơn cô ba tuổi chính là nhị thế tổ ăn chơi trác táng, hơn mười tuổi đã mắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt. Một đám phú nhị đại đều giống nhau, chỉ là Hoắc Triều so với người kia khá hơn nhiều.


Đáng tiếc cậu là của nữ chủ.


Giữa trưa hôm nay, Thư Nhĩ theo thường lệ cùng Ninh Manh cùng đi quầy bán quà vặt, thời điểm này ngoài cửa hàng có rất nhiều người xếp hàng, đứng sát vào nhau là điều không thể tránh khỏi.


Nhưng đột nhiên, Thư Nhĩ chú ý tới có người ở cố ý đụng vào bả vai cô.


Lực đẩy của cậu ta cũng rất lớn, cô theo bản năng lùi lại mấy bước.


Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện đứng phía sau là một nam sinh to lớn, áo trắng quần đùi, thân cao mét chín, giống như cơ thể chuyên môn thể dục, trên người giống như gắn một cái biển " Tôi không dễ chọc" bốn chữ to đùng. 


Thư Nhĩ có trực giác cậu ta cố ý nhắm vào cô.


Tuy rằng người ở đây rất nhiều, cùng lắm đối phương cũng chỉ có thể vô tình đụng ngã cô một chút, nhưng chút ủy khuất này cô cũng chịu không nổi.


Cậu ta dựa vào cái gì mà đụng vào vai cô?


Cô vội lấy ra di động nhắn cho Hoắc Triều một tin wechat.


【 Tiểu Nhị: Ô ô ô ô ô, anh trai, có người đánh em! Em đang ở quầy bán quà vặt, anh mau tới đây! Nếu không tới, thì đừng gặp em nữa! 】chút xây xước này cũng không tính là cái gì, đời trước cô đi công viên trò chơi bị bạn học đụng đến ngã ngoài trên mặt đất, lòng bàn tay đều trầy da chảy máu, cô cũng không cảm thấy ủy khuất, nhưng hiện tại có Hoắc Triều đứng ra che chở, chỉ một chút ủy khuất cô cũng chịu không nổi.


Nam sinh chú ý tới ánh mắt Thư Nhĩ ánh mắt, cười lạnh một tiếng, "Cô chính là Thư Nhĩ?"


Ninh Manh lúc này nghe được cũng quay đầu, sau khi nhìn đến nam sinh này, cô lập tức ý thức được đối phương đến đây không có ý tốt, vội kéo Thư Nhĩ trốn ra phía sau lưng, vươn cổ hỏi, "Các người có việc sao?"


Nam sinh hoạt động cánh tay cường tráng một chút, "Không có việc gì, tôi chỉ muốn nhìn nữ thần giảng đường đánh bại Bối Bối là ai. Kết quả vừa thấy, cũng chỉ có thế! Căn bản còn không bằng một ngón tay của cô ấy."


Nam sinh nói xong, liền trào phúng ha ha cười hai tiếng.


Thư Nhĩ lập tức liền hiểu.


Thì ra là đám người hâm mộ Trương Bối Bối không phục, tới tìm cô tính sổ.


Nếu không có cô xuất hiện, danh hiệu nữ thần giảng đường đại khái sẽ rơi xuống trên đầu Trương Bối Bối.


Nghe bạn học cùng lớp cô nói, danh tiếng của Trương Bối Bối từ sơ trung đã rất lớn, cô ấy chính là Hoa khôi có tiếng, ở trong trường học rất có tiếng nói, fanboy fangirl đông đảo.


Cô ta đã từng nói lớn trước mặt mọi người, nói cô muốn trở thành người liên tục ba năm dành được danh hiệu Nữ thần giảng đường, nhưng Thư Nhĩ giữa đường xuất hiện, trực tiếp đánh cô ấy rơi khỏi giấc mơ.


Chỉ là một học sinh mới chuyển trường, Thư Nhĩ chỉ dựa vào năng lực ảnh hưởng của chính mình tuyệt đối không dành được danh hiệu này. Cô hoàn toàn dựa vào Hoắc Triều để dành lấy.


Nam sinh to con này phỏng chừng cảm thấy Hoắc Triều không dễ chọc, cho nên liền tới trêu chọc cô?


Nhưng loại bình chọn này, vốn dĩ đã không công bằng, mỗi người đều có bản lĩnh của riêng mình, xem ai mà không có thủ đoạn.


Cậu ta không phục?


Không phục thì nghẹn chết đi! Nếu có bản lĩnh thì giống như Hoắc Triều bỏ tiền kéo phiếu đi. Tìm một nữ sinh tính sổ thì còn gì là đàn ông nữa?


Hoắc Triều  chưa tới, Thư Nhĩ cũng không dám cùng loại người to lớn này lú luận, đến lúc đó nếu cô thật sự bị đánh, cho dù cô có đánh lại, cô cũng cảm thấy chính mình có hại. Cô vừa rồi bị đụng phải bả vai bây giờ vẫn ẩn ẩn có một chút đau.


Đội ngũ đứng xếp hàng đợi thanh toán rất dài, đợi đến phiên của các cô không biết còn bao lâu, Thư Nhĩ không chỉ cảnh giác tên đô con này mà còn muốn đứng chờ cở cửa quầy ăn vặt xem Hoắc Triều có tới không.


Bạn học xếp hàng xung quanh không biết rõ sự tình, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ chỉ ngó bên này một chút, bên kia một chút, bởi vì to con cũng chưa làm ra hành động quá khích, cho nên mọi người đều chưa nói cái gì, hoặc là chơi di động, hoặc là nói chuyện phiếm, tóm lại ai cũng vội vàng làm chuyện của chính mình.


Có thể do thời gian đợi quá dài mà Thư Nhĩ cũng cảm thấy thực sự quá lâu, kỳ thật cũng đã qua ba bốn người thanh toán.


Rốt cuộc, Hoắc Triều cũng xuất hiện ở cửa quầy bán quà vặt!


Thư Nhĩ vừa thấy cậu đến, tựa như viên đạn nhỏ chạy vào trong ngực cậu.


Cô trốn vào địa phương an toàn, liền vội vàng giơ ngón tay chỉ vào mặt tên nam sinh to con ủy khuất mà nói, "Anh trai, chính là cậu ta, cậu ấy đánh em!"


Chiêu cáo mượn oai hùm này, Thư· công chúa bệnh · Nhĩ đã sử dụng vô cùng thành thạo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play