“Chủ tử, người không tức giận sao?” Sơn Tra nhìn Hạ Vãn Thu đang dựa vào tháp đọc sách đột nhiên hỏi.

Sau khi Hạ Vãn Thu lật một trang sách, nhìn về phía Sơn Tra, “Ta có gì phải tức giận?”

“Nhị thiếu phu nhân......” Sơn Tra có chút do dự mắt nhìn Hạ Vãn Thu, “Nàng......” Lại khó mà nói xấu nhà chủ tử, làm cho Sơn Tra gấp đến độ giậm chân, “Cô nương......”

Hạ Vãn Thu thế này mới buông sách, lấy tay điểm cái trán của Sơn Tra, “Này có gì mà tức giận.” Gặp vẻ mặt Sơn Tra vẫn là không phục, trong lòng biết nha đầu kia vì mình, cười giải thích nói, “Nhị tẩu đối với ta được không?”

Nghĩ đến những thứ nhị thiếu phu nhân đưa, mọi thứ tinh xảo, như hôm nay đưa vòng tay trâm gài tóc đều là tốt vô cùng, “Đối với cô nương tốt lắm.”

“Vậy sao lại không được.” Hạ Vãn Thu một lần nữa cầm sách lên, tiếp tục đọc.

Sơn Tra còn muốn hỏi, đã bị Sơn Dược kéo đến một bên, “Ngươi cái nha đầu ngốc này, chủ tử vì sao phải tức giận.”

Xem Sơn Tra còn không hiểu được, Sơn Dược mới thấp giọng nói, “Nhị thiếu phu nhân là tẩu tử của chủ tử, chỉ cần không hại đến chủ tử, giúp đỡ một hai cũng không đau không ngứa.”  (không đau không ngứa ý nói k vấn đề gì, hoặc cũng chẳng ảnh hưởng gì)

“Nguyên lai là như vậy a.” Sơn Tra lập tức hiểu được.

“Về sau tinh ý một chút.” Sơn Dược dặn nói, “Cẩn thận nhưng đừng để bị lợi dụng đó.”

“Vâng.”

Lại không biết Hạ Vãn Thu vừa đi khỏi, sắc mặt Dương thị đã thay đổi, “Đi gọi Xuân Hạnh đến.” Xuân Hạnh là nha hoàn hồi môn lúc trước của Dương thị, một năm trước đã gả cho một quản sự của Hạ phủ.

Xuân Hạnh rất nhanh đã chạy đến, trên trán còn ra mồ hôi, Dương thị mở miệng nói, “Đưa cho nhà Lí Thuận một chén nước ô mai ướp lạnh đến.” Lí Thuận là tên nam nhân mà Xuân Hạnh gả.

“Tạ nhị thiếu phu nhân thưởng.” Xuân Hạnh đứng lên phúc phúc thân.

Bởi vì nước ô mai để ở trong chậu băng, Bạch Thược đi vào rót một chén đi ra đưa tới tay Xuân Hạnh, sau khi Xuân Hạnh bưng lên uống xong, Dương thị mới cho Xuân Hạnh ngồi xuống.

“Bạch Tô đi xem một chút bánh trái cây đã được chưa, nếu được rổi đưa cho tiểu cô một chút đi.” Dương thị tựa vào đệm mềm nói.

“Vâng.”

Còn phần phó vài việc, đem người hầu hạ điều đi, chỉ còn lại Xuân Hạnh cùng Bạch Thược, Dương thị mới hỏi, “Ngươi biết tiểu cô gần đây đang làm những gì?”

Hôm nay Dương thị bỗng kinh ngạc cảm thấy tiểu cô nhà mình dường như không giống với mọi khi, không thể nói rõ, chỉ cảm thấy khôn khéo tinh ý không ít, bất quá cũng hiểu chuyện, làm việc càng an tâm.

“Phu nhân mấy ngày này đều theo giảng dạy nhị cô nương tam cô nương quản gia.” Xuân Hạnh mặc dù không biết Dương thị vì sao hỏi như vậy, vẫn là nói.

Chuyện này Dương thị cũng biết, nàng chỉ thật không ngờ, mới mấy ngày ngắn gủi như vậy tiểu cô đã thay đổi lớn như thế, không hổ là đích nữ cha mẹ chồng mình, nếu học những thứ này sớm hơn một chút, sợ là sẽ lợi hại hơn nữa.

Buổi sáng lúc thỉnh an Hạ mẫu, Hạ Vãn Thu gặp được Hạ Cẩm Nhi, Hạ Cẩm Nhi vừa mới lành bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút vàng vọt, mất vài phần nhan sắc, Hạ Vãn Thu ôn nhu hỏi, “Muội muội thân mình khỏe không?”

“Tốt hơn nhiều, cám ơn tỷ tỷ quan tâm.” Hạ Cẩm Nhi nở nụ cười, “Cũng làm mẫu thân trong khoảng thời gian này lo lắng, Cẩm Nhi biết sai rồi.”

Hạ mẫu cười vẻ mặt hòa khí, vẫy vẫy tay cho Hạ Cẩm Nhi lại đây, kéo tay Hạ Cẩm Nhi, lại sờ sờ mặt của nàng, “Xem bệnh lần này huyên náo, Ngân Kiều phân phó đầu bếp cho Cẩm Nhi mỗi ngày thêm một chén tổ yến hảo hảo bồi bổ.”

“Tạ mẫu thân quan tâm.” Hạ Cẩm Nhi như là có chút ngượng ngùng giải thích nói, “Kỳ thật Cẩm Nhi đã muốn tốt lắm.”

“Tốt lắm là tốt rồi.” Hạ mẫu vỗ vỗ tay Hạ Cẩm Nhi, “Về sau cần phải chú ý nhiều chút.”

“Vâng.” Hạ Cẩm Nhi đáp.

Hạ mẫu thế này mới buông Hạ Cẩm Nhi ra, cho nàng và Hạ Vãn Thu ngồi cùng nhau, “Chờ việc hôn nhân của Tư Tư, ngươi lại đi theo ta quản gia đi, trong khoảng thời gian này đem thân mình dưỡng cho khỏe hẳn.”

“Vâng, mẫu thân.” Hạ Cẩm Nhi đáp lời.

“Thu Nhi cũng muốn chú ý thân mình biết không?” Hạ mẫu mắt nhìn nữ nhi mình nhắc nhở.

“Nữ nhi biết.”

“Tốt lắm, các ngươi đi thỉnh an cậu mợ đi, hai tẩu tử của các ngươi lưu lại theo giúp ta nói chuyện.” Hạ mẫu nói với hai người, phân phó.

“Vâng.” Hạ Vãn Thu cùng Hạ Cẩm Nhi đứng dậy, lại cho Hạ mẫu cùng hai tẩu tử hành lễ mới rời đi.

Chờ ra cửa, Hạ Cẩm Nhi liền lôi kéo tay Hạ Vãn Thu, có chút ủy khuất nói, “Tỷ tỷ, người có thể cũng xem thường ta hay không?”

“Làm sao vậy?” Hạ Vãn Thu nhìn Hạ Cẩm Nhi, thấy nàng có chuyện muốn nói liền kéo nàng đi đến hành lang gấp khúc, “Là xảy ra chuyện gì?”

Hạ Cẩm Nhi không hé răng, ở một bên yên lặng rơi lệ, Yên Hà cũng là hai mắt đỏ hoe, Hạ Vãn Thu nhìn Sơn Dược liếc mắt một cái, Sơn Dược đem Yên Hà kéo đến một bên, bắt đầu nhỏ giọng hỏi chuyện.

Hạ Vãn Thu cầm khăn tay giúp Hạ Cẩm Nhi lau lệ, “Đều là tỷ muội một nhà, có cái gì không thể nói, là bị ủy khuất sao? Nói cho nhị tỷ, nhị tỷ giúp ngươi hết giận.”

Hạ Cẩm Nhi bổ nhào vào lòng Hạ Vãn Thu, thấp giọng khóc ồ lên, cái gì cũng không chịu nói.

Hạ Vãn Thu nhẹ giọng dỗ, không bao lâu thì thấy Sơn Dược hướng nàng hơi hơi gật đầu, ý tứ là đã hỏi ra, lại dỗ vài câu, sai Sơn Tra đưa Hạ Cẩm Nhi trở về, dù sao dáng vẻ hiện tại của nàng căn bản không thích hợp đi gặp khách.

Chờ Hạ Cẩm Nhi vừa đi, Sơn Dược đã nói, “Nô tỳ hỏi thăm, hình như là Tịch cô nương xem không vừa mắt tam cô nương, nói tam cô nương vài câu, khi Tịch phu nhân tới đón Tịch cô nương, lại đâm tam cô nương vài câu, tam cô nương tối hôm qua liền khóc.”

Hạ Vãn Thu nhíu mi, nhưng không nói gì.

Sơn Dược cũng không có hé răng, chỉ đứng ở một bên, hồi lâu mới nghe thấy Hạ Vãn Thu hỏi, “Việc này ngươi thấy thế nào?”

Sơn Dược sửng sốt một chút, mới nói, “Nô tỳ khó mở miệng.”

“Nói đi.” Hạ Vãn Thu tựa vào ghế quý phi, nhìn phong cảnh bên ngoài nói.

“Vâng.” Sơn Dược thế này mới mở miệng nói, “ Một nhà cữu gia này cũng có chút quá đáng, cho dù tam cô nương là thứ nữ, nhưng vẫn là nữ nhi thân sinh của lão gia, Tịch cô nương là đích nữ, nhưng nàng là Tịch gia không phải Hạ phủ.”

Hạ Vãn Thu gật gật đầu, Sơn Dược nói có lý, chỉ là nàng muốn nghe cũng không phải cái này, đối với một nhà cậu kia của mình, nàng một chút hảo cảm cũng không có.

Sơn Dược không chỉ có thông minh còn rất trung tâm, nếu không lúc trước Hạ mẫu cũng sẽ không cho nàng ở lại bên người Hạ Vãn Thu, trước kia Hạ Vãn Thu không chịu thua kém, cũng là có Sơn Dược ở bên, mới không bị lợi dụng nhiều lần đi, nay nhìn chủ tử mình tỉnh ngộ, Sơn Dược trong lòng cũng cao hứng, đè thấp thanh âm nói, “Tam cô nương tuy thương tâm, chính là khóc cũng thật đúng thời điểm.”

Sơn Dược nói mơ hồ, Hạ Vãn Thu cũng hiểu được ý của nàng, khi nào thì nên hay không nên khóc, thế nào lại ở trước mặt nàng khóc, nếu dựa theo tính tình nàng trước kia, nhất định là muốn đi đến chổ mợ nháo một hồi, vô duyên vô cớ gánh chịu danh tiếng không hiểu chuyện không hiếu thuận.

“Hơn nữa nô tỳ vừa mới hỏi, Yên Hà kia liền nói cho nô tỳ biết.” Sơn Dược nói, các nàng làm nha hoàn, nếu không phải được chủ tử mệnh lệnh, làm sao có thể khinh địch nói việc riêng của chủ tử cho người khác như vậy.

Hạ Vãn Thu gật gật đầu, “Ngươi đi nói cho Ngân Kiều một tiếng, nói như thế nào đây cũng là Hạ phủ tam cô nương, bị người ngoài định đoạt là chuyện như thế nào.”

Hạ Vãn Thu cũng nghỉ mượn cơ hội này cho một nhà mợ một lần rữa mắt thất tốt.

“Nô tỳ hiểu được.” Sơn Dược do dự hỏi, “Chủ tử còn đi thỉnh an một nhà cữu lão gia sao?”

“Đi, vì sao không đi.” Hạ Vãn Thu hiện tại sẽ không làm loại chuyện cho người ta nắm cột sống mình.

Hạ Vãn Thu đi thỉnh an Hạ mẫu sớm, cho nên chậm trễ một lúc lại đi thỉnh an Tịch gia, canh giờ cũng coi như không quá trể, Tịch phụ mang theo Tịch Thế Đĩnh xuất môn bái phỏng, trong phòng chỉ còn lại có Tịch mẫu Tịch Thành Lâm cùng Tịch Nhụy.

Tịch Nhụy vừa ngước nhìn lên, khi Hạ Vãn Thu đến nàng đang ở dùng cơm.

Thỉnh an Tịch mẫu xong, Hạ Vãn Thu vốn định rời đi, ai ngờ lại bị Tịch mẫu lôi kéo nói chuyện.

“Dùng cơm chưa?” Tịch mẫu gặp dáng vẻ Hạ Vãn Thu hảo, tuy có chút chiều chuộng, nhưng gia thế vô cùng tốt, trong lòng càng thêm vừa lòng.

“Thưa mợ, đã dùng qua.” Ở Hạ phủ Hạ Vãn Thu mặc dù được nuông chiều, nhưng quy củ không kém, mỗi ngày sáng sớm phải đi thỉnh an Hạ mẫu, bình thường Hạ mẫu đều lưu lại dùng cơm, nhưng nay trong phủ có việc, còn có một nhà mợ phải chiêu đãi, cho nên một nhà họ mỗi người đều ở chính  phòng mình dùng cơm xong, lại đi thỉnh an.

“Ngày thường đều ở nhà làm chút cái gì?” Tịch mẫu trong thanh âm tràn đầy từ ái.

“Phụ thân cho người thỉnh tiên sinh cho ta, ngày thường đều luyện chử học vẽ, ngẫu nhiên học chút cầm.” Kỳ thật chử Hạ Vãn Thu là Hạ phụ tự tay dạy, Hạ phụ coi như là một thư pháp gia.

“Không học chút nữ hồng?” Tịch mẫu hỏi.

“Phụ mẫu nói không cần.” trong lòng Hạ Vãn Thu biết nói như thế này sẽ làm Tịch mẫu không vui, lúc trước bởi vì nàng không tinh nữ hồng, Tịch mẫu có thể nói qua không ít lời chua ngoa, chờ Hạ gia ngã, lại trực tiếp chỉ vào nàng nói.

“Nữ hài tử gia vẫn là nên biết nữ hồng mới tốt, ngươi xem Nhụy nhi của nhà ta, từ nhỏ liền đi theo tú nương học thêu.” Tịch mẫu có chút đắc ý nói.

Hạ Vãn Thu không có hé răng, chỉ thấy Sơn Dược mở miệng nói, “Bẩm Tịch phu nhân, là phu nhân nhà ta không cho chủ tử học, lão gia cũng đã cho người đi chọn mua tú nương, đến lúc đó trực tiếp cho chủ tử làm của hồi môn, Tần gia cũng là đại gia, cũng không cần chủ tử tự mình thêu thùa kiếm sống.”

Tịch mẫu biến sắc, trừng mắt nhìn Sơn Dược liếc mắt một cái, Sơn Dược trên mặt còn mang theo tươi cười, nói chuyện cũng nhẹ nhàng ôn nhu, “Lão gia còn nói, cô nương gia nên nuông chiều.”

“Sơn Dược, ở trước mặt mợ nào có phần cho ngươi nói chuyện” Hạ Vãn Thu trách cứ nói, “Đi cho mợ nhận sai.”

“Vâng.” Sơn Dược không nói hai lời liền quỳ xuống, “Nô tỳ biết sai rồi, thỉnh Tịch phu nhân thứ tội.”

“Chất nữ a, có đôi khi nha hoàn tuổi lớn, tâm liền lớn.” Tịch mẫu trong lòng có chút tức, “Đừng để đến lúc đi ra ngoài, không biết ai là cô nương ai là nha hoàn.”

Hạ Vãn Thu cười cười không nói tiếp, Tịch mẫu còn muốn nói cái gì, chỉ thấy đại nha hoàn bên người Hạ mẫu Ngân Kiều tìm đến đây, tiến vào xem cũng chưa xem Sơn Dược quỳ trên mặt đất liếc mắt một cái, trước thỉnh an Tịch mẫu xong, mới nói, “Cô nương làm cho nô tỳ tìm mãi, chủ tử đang tìm cô nương.”

Hạ Vãn Thu đứng dậy cấp Tịch mẫu phúc phúc nói, “Vãn Thu thất lễ, đi trước cáo lui.”

“Nhưng là có việc gấp gì?” Tịch mẫu muốn giữ Hạ Vãn Thu lại, tốt nhất có thể giữ đến khi Tịch phụ và Tịch Thế Đĩnh trở về.

“Cô nương thân mình không tốt, trước đó vài ngày Thái y vội tới khai phương thuốc, cô nương hôm nay thuốc còn chưa có ăn, bị chủ tử phát hiện, đặc biệt để cho ta tới dẫn theo cô nương đi qua dùng dược.” Ngân Kiều cũng không nói gì sự tình gấp hay không gấp, chỉ là giải thích  một lần.

Nghe Ngân Kiều nói như vậy, Tịch mẫu nghĩ trách không được lúc bọn họ vừa tới chỉ một chất nữ không có tới, Thái y đều mời tới, xem ra là bệnh rất nặng, nay tốt lắm, sáng sớm liền thỉnh an chính mình, ngay cả dược cũng chưa lo ăn, cuối cùng một chút oán khí cũng tiêu, chỉ là một chất nữ thân thể ốm bệnh suy nhược, sợ con nối dõi có chút không tốt, Thế Đĩnh nhưng lại là trưởng tử của mình...... Lại có chút do dự, quyết định chậm rãi tìm hiểu sự tình nói sau, trở về cùng chính con mình nói, trược chậm rãi nói chuyện tối hôm qua.

“Kia đi nhanh đi thôi.” Tịch mẫu nói.

“Vâng.” Hạ Vãn Thu thế này mới mang theo Sơn Dược cùng Ngân Kiều rời đi.

“Ngân Kiều tỷ thật lợi hại.” Sơn Dược nhỏ giọng nói.

Ngân Kiều cười gõ cái trán Sơn Dược, “Là ngươi nói ngọt.”

“Vừa mới ủy khuất Sơn Dược.” Hạ Vãn Thu cười nói, Hạ Vãn Thu mặc dù ở trước mặt Tịch mẫu trách cứ Sơn Dược một phen, trong lòng thật ra cảm thấy rất thoải mãi, “Trở về thưởng ngươi đôi khuyên tai Nhi Kim mang.”

“Tạ tình cảm của cô nương.” Sơn Dược nghe xong vui tươi hớn hở nói, “Ta còn ước gì Tịch phu nhân phạt ta quỳ lâu hơn đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play