Triệu Kỳ bị nói mà thay đổi sắc mặt, "Nam Tịch, cô cứ giả vờ đi, Thẩm tổng căn bản sẽ không đùa với loại nhàm chán, suốt ngày diễn trò như cô!"
Tô Thiên Ngữ nhìn bầu không khí náo nhiệt này, người xung quanh vây xem cũng rất nhiều, nội tâm không khỏi đắc ý, loại bê bối này đương nhiên càng náo nhiệt càng tốt.
Nam Tịch đang muốn mở miệng ——
Tô Thiên Ngữ lại lôi kéo ống tay áo của Nam Tịch, nói khẽ: "Nam Tịch, đừng phí lời với cô ta, tất cả mọi người đều đang nhìn đấy, nếu tiếp tục sẽ không hay."
Triệu Kỳ nghe được lời nói của Tô Thiên Ngữ, càng thêm xác định trong lòng Nam Tịch có quỷ. Cô ta tiến lên một bước, chú ý tới trên tay đối phương trơn bóng một mảnh.
"Nếu như không phải cô chột dạ, vì sao lại không có mang nhẫn cưới? Chỉ sợ nhẫn cưới đã sớm làm mất rồi nhỉ?"
Lời này vừa nói ra, tầm mắt của mọi người đều rơi vào ngón tay áp út của Nam Tịch, trên ngón tay trắng nõn kia quả nhiên không có nhẫn cưới!
Chẳng biết từ lúc nào mà Thẩm Tây Quyết đã dừng lại cách đó không xa, nghe thấy âm thanh chanh chấp, ánh mắt của anh đảo qua ngón tay của người phụ nữ, đôi mắt càng thêm băng lãnh.
Mà trợ lý Bạch Dị lại phát giác được áp thấp xung quanh tổng giám đốc đang không ngừng xuống thấp, anh ta ngừng thở, chiến trận này tựa như chiến trường Tu La vậy.
Bên này, Nam Tịch dường như sớm đã ngờ tới sẽ có người lấy nhẫn cưới làm lý do.
Cô mỉm cười, lấy sợi dây chuyền được giấu trong cổ áo ra.
Mặt dây chuyền sáng lấp lánh dưới ánh đèn, là một chiếc nhẫn kim cương, ánh sáng của nó phát ra đầy rực rỡ làm chói mắt người nhìn.
Nam Tịch nhếch môi, thanh âm có chút đắc ý, "Nhẫn cưới là vật trọng yếu như vậy, đương nhiên tôi phải hết sức bảo vệ. Đeo trên tay nhỡ đâu làm mất thì sao? Chỉ có để ở trong người, tôi mới an tâm."
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, anh cất bước đi về phía Nam Tịch.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Nam Tịch dường như cảm nhận được cái gì, cô quay người, đối diện là một đôi mắt thâm thúy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT