Felix có vẻ hơi khó hiểu, bèn hỏi: “Em không hiểu, thưa thầy hiệu trưởng?”
Dumbledore khoanh tay ngay ngực, lộ ra ánh mắt dò xét, “Ý của tôi là, cậu có một tương lai xán lạn, nhưng cậu cứ cố chấp quay lại Hogwarts! Tôi muốn biết lý do tại sao.”
Ý của thầy hiệu trưởng rất rõ ràng. Cậu đã không còn nổi tiếng vì những trò oái oăm nữa; và sau khi tốt nghiệp được ba năm, cậu đã viết ba cuốn sách, mỗi cuốn đều khá thú vị. Nhất là hai cuốn về môn Muggle học, tuy không bán chạy cho lắm khi so sánh với một ứng cử viên khác ở vị trí tương tự mà cụ Dumbledore từng phỏng vấn – người kia cũng là một tác giả, nhưng cơ bản là doanh thu của hai tác phẩm đều không chênh lệch nhau quá nhiều.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận một thực tế rằng: Sức ảnh hưởng của hai cuốn sách mà hắn viết là vô cùng rộng lớn. Cuốn “Một Triệu Năm Cố Gắng Cải Tiến Của Dân Muggle” và cuốn còn lại là “Cách Suy Nghĩ của Dân Muggles” đã trở thành hai tác phẩm phổ biến nhất trên thế giới, luôn luôn được Bộ Phép thuật tham khảo ngay khi phải xử lý các vấn đề liên quan đến dân Muggle.
Ít nhất, cụ Dumbledore đã từng thảo luận một số nội dung của cuốn sách với bạn bè của mình, bao gồm cả Sở trưởng Sở dùng sai chế tác của Muggle và các thành viên của Wizangemot. Họ cũng khen ngợi không tiếc lời về hai cuốn sách.
Felix suy nghĩ một chút rồi nói: “Thưa hiệu trưởng Dumbledore, em rất nặng tình với Hogwarts. Đó là nhà của em. Nơi đây khiến em cảm thấy thật thân thiết! Hơn nữa, em cũng rất sẵn lòng dạy dỗ học sinh, đây là một việc tạo nên cảm giác vô cùng có thành tựu...”
Cụ Dumbledore vội ngắt lời hắn; đôi mắt màu xanh lam của cụ ánh lên một sự sắc bén, quả thực nhìn chẳng ra đây là một ông cụ sắp đến ngưỡng trăm tuổi đời: “Tất cả chúng ta đều biết rằng, đây không phải là sự thật. Tôi muốn biết cậu thực sự nghĩ gì. Điều này rất quan trọng vì sẽ liên quan đến việc liệu cậu có được tuyển vào vị trí giảng dạy hay không.”
Felix hơi đổ mồ hôi hột. Hắn vội sử dụng Bế quan bí thuật ngay, nhưng sau đó bèn dừng lại lập tức
Đây cũng không phải là một quyết định khôn ngoan. Bế quan bí thuật không phải là thuốc chữa bách bệnh, đặc biệt là khi trình độ triển khai phép thuật này của hắn tương đối thấp, chưa nói đến việc người đứng trước mặt được xem như là vị phù thủy vĩ đại nhất của thế kỷ này.
May mắn thay, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến đây, thế nên đã uống trước một loại thuốc nho nhỏ.
Ví dụ như, một vài giọt Phúc Lạc Dược.
Chỉ sau hai giây suy nghĩ, Felix quyết định hành động theo trực giác của mình, cần phải “ăn ngay nói thật.”
Cuối cùng, hắn lên tiếng, nói một cách chân thành: “Để nghiên cứu sâu hơn về bí ẩn của phép thuật ạ.”
Cụ Dumbledore gật đầu, tỏ vẻ đang tập trung lắng nghe.
“Thưa thầy hiệu trưởng, thầy vẫn luôn là hiệu trưởng của em từ khi nhập học cho đến khi tốt nghiệp, thế nên cũng hiểu rõ một phần trải nghiệm nhất định của em. Trước năm thứ năm, để đối phó với một số rắc rối, em đã dành nhiều thời gian cho việc thực hành phép thuật và phớt lờ luôn một số môn lý thuyết.” Đây là sự thật, và vì để không bị đánh điểm trừ trong buổi phỏng vấn này nên hắn nói rất gấp rút.
“Lúc đó, em đang theo đuổi sức mạnh, tập trung mục tiêu vào sức mạnh của một câu thần chú, nhưng em đã nhầm. Phải đến hai năm cuối cấp, khi cuối cùng mới có thời gian rảnh rỗi để trải nghiệm những bí ẩn của phép thuật, em đã nhận ra bản thân từng bỏ lỡ điều gì.” Đây cũng là sự thật. Tuy kỹ năng nội tại bẩm sinh của Felix đã giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn một cách nhanh chóng, nhưng đồng thời cũng khiến hắn đi sai đường. Felix cứ theo đuổi sức mạnh của phép thuật một cách phiến diện, vô tình phớt lờ đi tầm quan trọng của mảng lý luận.
Dumbledore khẽ gật đầu, giọng điệu lại trở nên nhẹ nhàng như trước, đồng thời có hơi tò mò, “Cho nên, phương hướng nghiên cứu của cậu là Cổ ngữ Runes à?”
Điều này không quá khó đoán. Suy cho cùng, trong ba cuốn sách của Felix, ngoại trừ hai cuốn liên quan đến môn Muggle học, cuốn còn lại chính là “Khám Phá Cổ Ngữ Runes”. Và dĩ nhiên, môn Muggle học không thể được gọi là nghiên cứu về phép thuật.
“Đúng vậy! Càng nghiên cứu sâu về phép thuật, chúng ta càng không thể tách rời khỏi môn Cổ ngữ Runes. Đặc biệt là, khi cần truy tìm về cội nguồn của phép thuật. Ở cái hồi em học năm thứ sáu và thứ bảy, em mới nhận ra điều này. Nhưng đáng tiếc thay, em chỉ đạt điểm A với môn Cổ ngữ Runes trong Kỳ thi pháp thuật thường đẳng nên không thể tiếp tục học nâng cao môn này. Vì vậy, em chỉ có thể chọn cách tự học.” Điều này càng đúng, và đây chính là một sai lầm do tuổi trẻ và sự thiếu hiểu biết của Felix.
Felix tiếp tục nói. Dưới tác dụng của Phúc Lạc Dược, trực giác của hắn trở nên nhạy bén, đồng thời cũng khiến cách diễn đạt của hắn mượt mà và trôi chảy: “Đúng thật là em cũng có ý đồ riêng. Trường Hogwarts là nơi có phòng thư viện lớn nhất trên toàn thế giới, bên trong lại có rất nhiều sách vở liên quan đến Cổ ngữ Runes.”
“Nhưng trên thị trường...”
“Em đã đọc tất cả các cuốn sách trên thị trường rồi. Thật không may, đa số đều là lý thuyết và không mang tính chất thực tiễn. Họ dường như chỉ nhìn nhận Cổ ngữ Runes như một loại ngôn ngữ đơn thuần, chỉ để dịch các bản thảo của tổ tiên đời trước. Không những thế, trong lúc nghiên cứu về Muggle, em bất chợt có một nguồn cảm hứng mới. Em đã cố gắng kết hợp cả hai lại với nhau! Thầy biết đấy, Cổ ngữ Runes cũng là một phần kiến thức không thể thiếu trong thuật giả kim mà.”
Cụ Dumbledore rất thích thú. “Ý cậu là... Nếu tôi không nghe nhầm, cậu muốn kết hợp các vật thể từ thuật giả kim và Muggle lại với nhau, đúng không?”
Felix có vẻ hơi hào hứng; hắn hùng hồn nói: “Đúng vậy, nhưng đây mới chỉ là giai đoạn đầu, tức là biến đổi đồ vật của Muggle và biến chúng thành các sản phẩm phép thuật. Ví dụ, máy điều hòa là một loại thiết bị làm mát có thể lắp đặt trong nhà, có tác dụng giữ nhiệt độ không đổi trong một mức độ khiến người nơi đó có cảm giác thoải mái. Người Muggles cần sử dụng điện – một dạng năng lượng - để vận hành thiết bị ấy. Vậy, sẽ không quá khó nếu chuyển đổi thiết bị này thành các sản phẩm phép thuật, điểm cốt yếu là cho thêm vào một Bùa đóng băng cộng với Bùa báo động là được.
Tất nhiên, cần phải xem xét lại sự ổn định, và điều này đòi hỏi chúng ta phải sử dụng đến Cổ ngữ Runes.
Mà những gì em đang làm bây giờ chính là kết hợp trí tuệ của dân Muggles với phép thuật của các phù thủy. Thầy biết đấy, người Muggles luôn có rất nhiều ý tưởng mới lạ, nhưng cũng vì thế mà rất khó để hiện thực hóa một số ý tưởng ấy. Tuy nhiên, nếu sử dụng phép thuật để gia cố vào, các ý tưởng đó sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều!”
Cụ Dumbledore gật đầu, mở lời nhận xét: “Bước đầu tiên là cải tạo, và bước thứ hai là sáng tạo! Đây là những ý tưởng tuyệt vời.”
Hai người bàn bạc về vấn đề này rất lâu, và phải mất ba tiếng đồng hồ sau đó thì cụ Dumbledore mới đột ngột bừng tỉnh. Vừa rồi, quả thực là cụ đã đắm chìm trong cuộc thảo luận với Felix. Có thể xác định rằng, Felix là một trong những học sinh ưu tú nhất mà cụ từng tiếp xúc trong mấy chục năm gần đây.
Đặc biệt là, dưới sự gợi ý của chính bản thân cụ, sau ba năm trải nghiệm đường đời, cậu học sinh này đã tự thổi bùng lên những tia sáng rực rỡ cho chính bản thân mình.
Mặc dù hắn là một thành viên của nhà Slytherin...
Và cũng thật đáng tiếc khi hắn là một thành viên của nhà Slytherin!
Cụ Dumbledore im lặng. Cụ đang do dự, và thời gian như quay ngược lại 50 năm về trước.
Họ rất giống nhau, họ thực sự quá giống nhau!
Cũng là trường hợp xuất thân từ cô nhi viện của dân Muggle, cả hai cũng được chọn vào nhà Slytherin... Kẻ này và người kia cũng có phong cách na ná nhau, lịch sự và lễ phép... Đồng thời, họ còn cố chấp theo đuổi sức mạnh của từng câu thần chú nữa...
Cụ nên quyết định như thế nào đây?
Thời gian đã chứng minh rằng, sự lựa chọn cách đây mấy chục năm trước của cụ có thể là sai. Nếu cụ không dùng phép thuật để ép buộc người kia thừa nhận sai lầm vào năm đó, nếu cụ có thể quan tâm nhiều hơn, thậm chí – nếu cụ sớm nhận ra ý đồ độc ác, tàn nhẫn của gã, có lẽ sẽ không có một Chúa tể Hắc ám khủng khiếp như thế trên đời này.
Bây giờ thì sao?
Xem ra, sự lựa chọn tương tự lại được đặt trước mặt cụ. Cụ nên quyết định như thế nào đây?
Cụ chợt rơi vào trạng thái ngơ ngác trong thoáng chốc. Nhìn cậu học sinh trẻ tuổi, điển trai xuất chúng ở phía đối diện, dường như cụ lại trông thấy bóng dáng của một người năm nào.
Voldemort!
Felix ở phía đối diện cũng cảm giác rất khó hiểu. Hắn đang nói sự thật cơ mà, mặc dù là sự thật có chọn lọc. Mới vừa trò chuyện rất vui vẻ, cớ sao bây giờ vẻ mặt của cụ Dumbledore lại có vẻ phức tạp và đau thương đến thế nhỉ?
Hắn đã nói gì sai ư?
Hắn vừa nói câu nào làm cụ bị tổn thương ư?
Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Felix cảm giác thật đau đầu!
======================
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT