Sáng hôm sau khi tỉnh lại Diệp Duẫn Ngân được đưa đến nhà ăn ăn sáng.
- Ông ngoại đâu ạ?_Cậu ngó quanh không thấy Diệp lão liền thắc mắc hỏi.
- Diệp lão không tiện xuống giường nên cậu cứ ăn sáng._ Quản gia lên tiếng, ông là người của Diệp lão được ông phân phó chăm sóc và bảo vệ Diệp Song Song từ bé.
- Ông gọi con làm gì?_Diệp Song Song vẫn lạnh lùng lên tiếng.
- Con giúp ông đưa Duẫn Ngân về với ba mẹ nó._Ông nhẹ nhàng thở ra nói.
- Ông đã suy nghĩ kĩ rồi sao?
- Ừm…thằng bé không có tội.
- Ông…Con không muốn rời khỏi ông…_Diệp Duẫn Ngân bất ngờ xuất hiện, ánh mắt đã ngấn nước.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
- Chị…em không đi được không? Chị nói với ông đi, em không muốn đi._Diệp Duẫn Ngân khóc rống lên, cậu bé mặc kệ là gì nhưng cậu không có người thân ngoài Diệp lão ra, từ bé cậu đã sống cùng Diệp lão, lúc ông không có nhà cậu bé thường bị người trong nhà uy hiếp, một cậu bé năm tuổi luôn bị ám ảnh với những lời đe dọa kia. Còn Diệp Song Song thì cậu biết, cậu đã vô tình thấy ảnh của cô trong thư phòng của Diệp lão, tò mò nên cậu bé hỏi, Diệp lão nói đó là chị của cậu lúc đó Duẫn Ngân rất vui hy vọng mình sẽ sớm được gặp chị.
- Duẫn Ngân, ngoan, không phải cháu luôn muốn biết ba mẹ cháu là ai sao?_ Diệp lão ân cần lên tiếng.
- Thật sao ạ…nhưng mà còn ông, ông không đi cùng cháu sao?_Cậu bé bừng tỉnh, nhưng không khỏi thắc mắc hỏi.
- Duẫn Ngân, ông không đi cùng cháu, sau này ông và cháu cũng không thể gặp, cháu hãy nhớ kĩ, ông được nói ra người cháu ở cùng là ông…_Diệp lão nghiêm mặt dặn dò, mặc dù không cam tâm nhưng Duẫn Ngân chỉ biết im lặng ngoan ngoãn gật đầu.
Một màn này Diệp Song Song chỉ đứng nghe và nhìn cũng không lên tiếng. Đêm tối khi đang nằm nghĩ thì cô nghe được tiếng bước chân rất khẽ, cô biết đó là ai? Vì cô có khả năng nhận thức được tiếng bước chân của người khác.
- Chị…_ Một giọng nói non nớt vang lên trong căn phòng, Diệp Song Song ngồi dậy nhìn người trước cửa phòng mà không dám vào.
- Có chuyện gì?_Cô tuy là biết mình có một em trai nhưng vũng là người thân của người cô đã hại chết ba mẹ cô. Nên trong lời nói của cô đôí với Diệp Duẫn Ngân có phần lạnh lùng.
- Em có thể ngủ cùng chị được không?_ Cậu bé đáng thương lên tiếng, giọng cậu vì sợ khí thế của cô mà rất nhỏ.
- Lên đây!_ Diệp Song Song im lặng hồi lâu lúc Duẫn Ngân định lên tiếng nói rời đi thì nghi cô đã lên tiếng, cậu bé vui mừng ôm gối leo lên giường ngủ cậu Diệp Song Song. Cậu bé luyên thuyên kể chuyện của cậu và Diệp lão cả những chuyện cậu bị những người cận bã kia ức hiếp, Diệp Song Song không nói mà chỉ yên lặng đến một lúc thì không nghe thấy tiếng của cậu bé nữa, thì ra là cậu bé đã ngủ.
Sáng hôm sau khi Diệp Duẫn Ngân tỉnh lại thì không thấy Diệp Song Song đau nữa, cậu bé dụi mắt rồi về phòng làm vệ sinh cá nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT