"Ọc——" Một âm thanh kỳ lạ bất chợt vang lên.

Tiêu Chiến dời tầm mắt, có chút lúng túng mà xoa bụng, lại cảm thấy may mắn vì không khí mập mờ kỳ quái vừa rồi đã được xua tan.

Thật ra trong mắt người qua đường bọn họ là một cặp nam thanh nữ tú, thập phần hợp đôi.

Vương Nhất Bác hôm nay trang điểm nhẹ, kẻ mắt bằng bút màu đỏ cam, lại điểm một ít phấn mắt màu vàng nhạt trên mí mắt, tạo nên cảm giác vô cùng ngây thơ. Trên đầu đội một mái tóc giả đen dài kết hợp với chiếc váy mỏng màu xanh sẫm, hoạ tiết tinh xảo, vừa thanh thuần lại xinh đẹp, nổi bật khí chất của phụ nữ phương Đông.

Nói thật, hoá trang như vậy khá hợp với khẩu vị của Tiêu Chiến, nhưng mà tưởng tượng đến cảnh bị hắn đặt ở dưới thân thật là...

"Thầy Tiêu chưa ăn cơm sao?" Người đẹp ngoẹo đầu lại hỏi anh.

Tiêu Chiến thật muốn đập cho cái đầu bị bệnh của mình tỉnh táo lại, nghĩ cái quái gì thế, không thương cái mông của bản thân sao? Tên này là đàn ông hàng thật giá thật đó! Nhanh chóng mỗi người một ngả! Nhà ai người nấy về thôi!

"Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước!" Tiêu Chiến nhanh chóng mở cửa xe, không thèm nhìn đường đã vội vàng bước đi.

Vô tình mà va phải một người đi đường.

"Ối!" Người kia có hơi nóng nảy mà lớn tiếng: "Không có mắt à!"

Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói quen thuộc, kinh ngạc ngẩng đầu: "Cổ Tử..."

Thì ra là người bạn cùng lớp kiêm đồng hương của anh tên là Cổ Tử, cao 1m85, dáng người cao lớn, khôi ngô tuấn tú, lại nhanh mồm nhanh miệng, là một thẳng nam chính hiệu.

"Ái chà, không phải Tiêu mỹ nhân đây sao. Hôm nay anh giúp chú điểm danh chỗ giáo sư, đừng quên báo ơn đấy..."

"Được được được, mời anh ăn cơm là được chứ gì, đi đi đi." Tiêu Chiến khoác vai gã, hốt hoảng suy nghĩ phải mau chóng rời khỏi nơi rắc rối này.

Sau lưng vang lên một chuỗi âm thanh giày cao gót nện xuống mặt đường, rất giống với âm thanh quỷ đến đòi mạng.

"Thầy Tiêu~ đợi Đan Đan với~"

Chết chắc rồi, chết chắc rồi, lông tơ sau gáy Tiêu Chiến đều dựng ngược lên.

Mà tệ hơn cả là Cổ Tử không bị anh lôi đi, ngược lại còn ngoái đầu lại nhìn rồi nhếch một bên lông mày, huýt sáo: "Người đẹp!"

Vương Nhất Bác đi tới rồi hất tóc, hướng Cổ Tử ngượng ngùng cười một tiếng: "Thầy Tiêu, vị này là?"

Không đợi Tiêu Chiến mở miệng, Cổ Tử đã ngoan ngoãn đáp lại: "Người đẹp, em cũng là người Trung Quốc sao? Ha ha, trước đó ở trường học chưa từng nhìn thấy em bao giờ. Anh tự giới thiệu mình một chút, anh là bạn học của Tiêu Chiến, em cứ gọi anh Cổ Tử là được rồi."

"Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác lại thì thầm gọi tên anh.

Tiêu Chiến có chút chột dạ nên vội vội vàng vàng lôi Cổ Tử đi: "Đi đi đi, đi ăn cơm, sắp đói chết rồi..."

"Từ từ nha! Còn chưa nghe chú giới thiệu đâu! Ở đâu ra một người đẹp thế này? Sợ anh cướp của chú sao?"

"Không phải..." Tiêu Chiến cũng không biết phải giải thích với gã thế nào, chỉ muốn nhanh chóng chuồn trước.

"Chào anh Cổ Tử, em là bạn gái của anh Tiêu Chiến, em tên Đan Đan... Ưm!" Tiêu Chiến xông đi lên bịt miệng của hắn lại, nhưng mà vẫn không kịp, người đối diện đã bày ra vẻ mặt "A, anh hiểu rồi, a, anh đã hiểu rồi".

"Thì ra là em dâu, vậy thì tốt quá, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi!"

"Dạ được!" Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay của Tiêu Chiến kẹp ở dưới nách hắn, thân mật ôm lấy cánh tay của anh, nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ cô bạn gái ngoan ngoãn.

Tiêu Chiến không giãy ra, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Trong nhà ăn.

Tiêu Chiến vừa gặm hamburger, vừa nghiêng người sang một bên. Ở bên cạnh, Vương Nhất Bác lại ngồi thẳng thắn, cầm cái nĩa từng miếng từng miếng ăn salad, rất giống một thiên kim tiểu thư được giáo dục tốt.

Cổ Tử vừa uống nước vừa quan sát hai người này.

Kỳ lạ thật, một người đẹp xuất chúng thế này lại giống như đang bám lấy Tiêu Chiến? Mà Tiêu Chiến cũng thế, trông giống như không hề tình nguyện một chút nào, đúng là đạo đức giả!

"Tiêu Chiến, sao lại chảy máu mũi thế kia?" Cổ Tử chú ý tới vết máu nhỏ xíu dưới mũi của anh.

Tiêu Chiến liếc gã một cái rồi lắc đầu, ý nói không có vấn đề gì hết.

Vương Nhất Bác ở bên cạnh ân cần nâng đầu Tiêu Chiến lên lau cho anh, nhưng lại bị anh cự tuyệt.

"Tiêu Chiến là vì cứu em nên mới bị lưu manh đánh."

Tiêu Chiến trừng mắt liếc hắn một cái, ý là để hắn đừng nói lung tung. Vương Nhất Bác lại thừa cơ tiến sát tới, làm Tiêu Chiến không kịp đẩy hắn ra. Vương Nhất Bác dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau đi vết máu còn sót lại, khoảng cách giữa hai người quá gần, Tiêu Chiến ngẩn người, Vương Nhất Bác mỉm cười rồi lui ra.

Cổ Tử hung hăng hút một ngụm nước, hai người này, có vấn đề.

"Hay là bởi vì bé Đan Đan có dáng dấp quá đẹp, Tiêu Chiến thật là quá may mắn mà! Tiêu Chiến, đầu óc chú rốt cuộc bị sao thế, quen được bạn gái xinh đẹp như vậy cũng không báo cho anh em biết một tiếng! Tính không cho ai biết luôn sao!"

"Cổ Tử anh trật tự đi, " Tiêu Chiến trợn mắt với gã, lại lườm nguýt Vương Nhất Bác, "Khi nào trở về nói chuyện với cậu..."

Lời còn chưa nói hết, Vương Nhất Bác đột nhiên nhào đến hôn anh một cái.

Tiêu Chiến bị dọa đến giật mình, Vương Nhất Bác không đợi anh kịp phản ứng, hắn bá đạo giữ lấy gáy của anh, hôn sâu hơn nữa. Đầu lưỡi thuần thục cạy mở miệng anh, mút mát hai lần, dẫn dụ được đầu lưỡi của Tiêu Chiến rồi quấn quýt chung một chỗ.

Hai con mắt của Cổ Tử đã trợn lớn như hai cái đèn pha, chớp chớp mắt một cái. Ho khan hai tiếng rồi bắt đầu quan sát trần nhà, ý là anh đây cái gì cũng không nhìn thấy.

Vương Nhất Bác dựa vào bên tai Tiêu Chiến, thấp giọng nói: "Anh mau nói với anh ta, mau nói rằng em là đàn ông, hai chúng ta là gay."

Tiêu Chiến khẩn trương nuốt nước bọt, chột dạ nhìn Cổ Tử, cảm thấy như trái tim đập nhanh đến nỗi sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

"Anh Cổ Tử, em còn có việc phải đi trước! Tạm biệt!" Vương Nhất Bác mỉm cười đến xán lạn nói xong, một tay xách chiếc túi nhỏ, một tay hứng chí bừng bừng phất phất tay với hai người bọn họ.

Tiêu sái rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play