*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba ​Tiêu đập đũa xuống bàn, đứng lên, túm lấy cánh tay đang tìm kiếm thứ khác để đập phá của bác gái, giận dữ nói: "Đủ rồi đấy? Ai bảo chị đến nhà chúng tôi làm mình làm mẩy?"

Ánh mắt của bác gái lóe lên một tia ngoan độc, trở tay tát cho ba Tiêu một phát.

Lúc này mẹ Tiêu mới hoảng hốt xông lên đỡ được chồng vì bị ăn một cú tát mà lảo đảo cả người, hằm hằm nhìn bác gái: "Chị đang làm gì vậy?"

​"Làm gì sao? Tao biết thừa phân nửa chuyện này cũng là do nó chỉ điểm, không cam lòng khi thấy gia đình tao khấm khá đúng không? Tao có được như ngày hôm nay, đều tự dựa vào sức mình! Mày đừng có hy vọng hão huyền mà hại được tao!" Bác gái chỉ tay lên trán ba Tiêu mà trách mắng.

Ba ​Tiêu phát hỏa, khó lòng nín nhịn chị mình: "Em làm gì có nghĩ đến việc hại chị!"

​"Mày không có hả, hôm đó tao chỉ nói mỗi một câu con người yêu của Tiêu Chiến không biết xấu hổ gì cả, tao nói sai sao? Thế mà mày trợn mắt lườm tao cả một lúc cứ như kiểu kẻ thù vậy!"

Ba ​Tiêu nghẹn lời: "Chị..."

​"Bác gái!" Tiêu Chiến bước tới đứng trước mặt bà ta, bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Bác có chuyện gì, thì từ từ ngồi xuống nói chuyện. Sao phải làm to chuyện như thế?"

​"Hay lắm, tao cũng cũng đang định hỏi mày đây, con tiện nhân kia rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì, muốn hại cho công ty của em họ mày tan nát luôn sao? Thằng bé là em họ của mày đấy!" Bác gái quyết tâm nhìn anh chằm chằm, cảm thấy đứa cháu trai này vô cùng dối trá, rõ ràng ở sau lưng thì xem nhà bọn họ như trò cười, vậy mà còn ở đây vờ vịt!

​Lúc đầu công ty của Hạ Mạt còn đang thuận lợi chờ xét duyệt, đột nhiên bị bên công thương giữ lại, cũng không giải thích thêm rốt cuộc công ty có vấn đề gì, còn đóng băng mọi tài khoản. Bà ta và chồng chạy khắp nơi nhờ vả mối quan hệ trong sở công thương, vất vả lắm mới điều tra ra được, thì ra có người đứng sau giở trò quỷ! Nguyên văn câu nói của người ta là: Mấy người đắc tội với người ở bên trên rồi. Bác gái còn suy nghĩ, người bên trên là sao, ý là mấy vị lãnh đạo sao? Dùng tiền giải quyết không được à?

​Tìm tới một người làm việc trong đó, năn nỉ cũng có, mà tiền cũng đã bỏ ra, đến phút cuối người kia lại trả lời, chuyện này không xử lý được, nhưng vẫn khuyên bọn họ một câu, nghĩ lại xem gần đây đã đắc tội với người nào, nhanh chóng đi xin lỗi đi.

​Bác gái tức sôi máu, hung hăng mắng chửi con trai, tự nghĩ xem rốt cuộc đã đắc tội với kẻ nào? Hạ Mạt tủi thân đáp không có ai cả, gần đây vô cùng bận rộn xử lý chuyện của công ty, có thể đắc tội với ai chứ? Mẹ gã lại hỏi, vậy mày nghĩ lại xem chuyện này từ đâu mà rơi xuống?

​Lần này Hạ Mạt đột nhiên thông minh hơn, không phải là cô em dâu kia chứ?

​Bác gái nghi ngờ, có khi là con quỷ cái kia thật?

​Hạ Mạt gặp nhiều chuyện như vậy rất buồn phiền trong lòng, lại bị bà già mắng cho một trận té tát, đột nhiên cảm thấy mình đã tìm ra được nguồn gốc của vấn đề, khẳng định chắc như đinh đóng cột, chắc chắn là con nhỏ đó! Với cái kiểu lẳng lo của con nhỏ này, không chừng đã câu được một ông cấp trên nào đó, không thì sao dám làm ra việc kinh khủng như thế? Được lắm, mình còn chưa kịp làm gì nó, đứa em dâu này đã vội ra tay trước sao?

​Hết lần này tới lần khác, người mà bọn họ nhờ vả lại tới, nói rằng cái vị ở bên trên đã tìm đến, còn nhắn lại một câu.

​Bác gái sửng sốt, câu gì?

​Người kia rất bình tĩnh đáp, người ta nói bà dặn con bà ở nhà chịu khó đọc nhiều sách một chút đi. Sau đó người kia cũng chẳng quan tâm xem hai mẹ con bọn họ có thấy nhục nhã hay không, thoải mái rời đi.

​Hết một lúc lâu, bác gái mới có phản ứng, cắn răng nghiến lợi, được lắm, chính là con nhỏ đó!

​Lửa giận trào dâng, trực tiếp xông đến tận cửa đòi gặp, bà ta thề phải trị cho bằng chết cái con tiện nhân này.

​"Vâng, mày đọc sách nhiều hơn em họ mày thật! Nhưng mày cũng đâu thể lấy chuyện này ra làm nhục em mày như thế!"

​Tiêu Chiến không hiểu gì cả: "Bác nói gì vậy! Công ty của Hạ Mạt bị sao cơ?"

​Gặp nhà họ có chết cũng không chịu giao người, bác gái phẫn uất nghiêm túc dọa nạt: "Đừng tưởng rằng chỉ có nhà chúng mày mới có quen biết nọ kia! Bác trai của chúng mày lăn lộn bên ngoài bao năm như vậy, hắc bạch lưỡng đạo nhà tao đều có người hết, nếu mày thức thời, thì nói cho con tiện nhân kia biết, trong vòng ba ngày, khôn hồn xử lý cho tốt chuyện công ty của em họ mày đi, nếu không..."

​Mẹ Tiêu nổi trận lôi đình, đẩy bác gái ra khỏi cửa: "Chị đi đi, nhà chúng tôi không chào đón chị!"

​Tiêu Chiến sợ mẹ mình bị bà ta hành hung, cũng nhanh chóng đi lên, cũng may bác gái chỉ lườm một cái, có vẻ như đã trút giận xong, hất tóc, đóng rầm cửa lại rồi rời đi.

​Cửa vừa đóng xong, Vương Nhất Bác cầm theo cái chổi quét nhà từ trong bếp tò te bước ra, trông như một bà cụ non đang quan tâm đến mọi người: "Giổ ôi sao lại đập phá đồ đạc luôn thế kia?"

*Ở đây tác giả ví von cho hài thui không có ý nữ tính hóa Bí Bo đâu nha:'>

​Tiêu Chiến vừa xong còn đang lo lắng, nhìn thấy hắn lại thấy vừa bực vừa buồn cười.

​Bác gái cứ khăng khăng Vương Nhất Bác làm ra chuyện này chắc chắn là có nguyên nhân, đợi lúc nữa phải hỏi hắn mới được.

​"Nhất Bác à, chuyện này..." Mẹ Tiêu thở dài, đi qua nắm lấy tay hắn.

​Vương Nhất Bác nhếch một bên lông mày, làm như cái gì cũng không biết: "Chuyện gì ạ. Mọi người nghĩ là do con làm ư? Con nào có bản lĩnh can thiệp vào việc xây dựng công ty nhà người ta, bả vu khống thì có. Bản thân không biết đã đắc tội với ai, tự nhiên đổ hết lên đầu con, kệ cha bả đi."

​Mẹ Tiêu thấy ánh mắt thuần khiết vô tội của hắn, nghĩ cũng thấy đúng, ba người ta làm lãnh đạo thật nhưng là một lãnh đạo nghiêm túc, chắc gì đã muốn nhúng tay vào những việc nhỏ nhặt thế này? Chắc là trùng hợp thôi...

​Vừa nghe thấy ba Tiêu bụm mặt gọi mình, bà lại vội vàng đến chỗ chồng mình: "Sao lại ra tay ác động như vậy, chị gái gì mà... Thực sự là..."

​"Từ giờ về sau bả không còn là chị của tôi nữa!" Ba Tiêu tức giận nói.

​Lúc trở về phòng, Vương Nhất Bác giả vờ bận bịu làm cái này làm cái kia, Tiêu Chiến ngồi trên giường, vẫy tay với hắn: "Vương Nhất Bác em qua đây."

​Chỉ thấy bóng lưng hắn lề mề, rồi mới quay đầu ngây thơ hỏi: "Sao thế anh Chiến?"

​Tiêu Chiến đã quá quen với biểu cảm này của hắn, lần này đoán chắc bảy tám phần là do hắn làm.

​"Em qua đây đi, anh Chiến muốn hôn em." Tiêu Chiến lại vẫy tay, gương mặt hiền từ.

​Hai mắt Vương Nhất Bác sáng rỡ, bỗng nhiên lại thấy lạnh sống lưng, sao cứ thấy đáng sợ kiểu gì í nhỉ...

​Mắt thấy hắn còn lưỡng lự, Tiêu Chiến chậm rãi liếm ướt môi dưới, đầu lưỡi nhỏ nhắn như có như không ẩn hiện đằng sau khóe môi đang cong lên. Lại thấy Vương Nhất Bác không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt. Anh lập tức kéo một bên cổ áo len xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng mịn: "Em có qua hay không..."

————————————-

Jin: nói thiệt chứ từ thầy Tiêu đến ba mẹ Tiêu đều hiền khô í nên mới bị bắt nạt zậy, cũng may lấy được anh con rể không dễ chọc chút nào, lại còn vừa giàu vừa có thế lực nữa chứ, đúng nà ở hiền gặp lành ó 😂

Mặc áo len trễ vai chếch chi nè 🤤 cái áo này kiểu nó không có trễ ra như vậy đâu mà tự anh Chiến kéo xuống đó =))))) anh Ít Xì hư quá nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play