Phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của con trai, đau lòng đến cực điểm!
Từ ngày Vương Nhất Bác nằm viện đến nay càng lúc càng gầy gò, bộ quần áo bệnh nhân trên người hắn rộng thùng thình. Hắn kéo cả cái chân đang bó bột để nhào lên người anh, không khác nào con gấu Koala bám dính trên người Tiêu Chiến cả, hai tai đỏ ửng, sắc mặt lại trắng bệch, đôi môi mím chặt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Con trai, cục cưng, thịt trong lòng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Từ nhỏ đến lớn hắn muốn có gì ba mẹ đều không từ chối, hắn muốn làm gì đều mặc kệ hắn, dù hắn có quậy phá đòi hỏi đến đâu, cũng không bao giờ nặng lời với hắn, sợ hắn bị tổn thương! Con trai bảo bối cứ như vậy lớn lên trong sự cưng chiều, thế mà bây giờ hắn lại hèn mọn phủ phục dưới chân người khác, rất giống một túi rác bị người ta tiện tay quẳng đi, bạn nói xem người làm mẹ như bà ấy nhìn thấy cảnh này, tâm tình sẽ thế nào?
Phu nhân vừa lo lắng lại vừa đau lòng... Ném túi xách đi, vội vàng muốn đỡ hắn dậy.
Tiêu Chiến khiếp sợ, nhưng chủ yếu lại thấy xấu hổ. Cho dù thế nào, trước mặt một người mẹ lại khiến con người ta thành ra nông nỗi như thế này, chắc chắn tất cả cảm tình sẽ bị đánh bay sạch chỉ trong nháy mắt.
Lúc đầu, Tiêu Chiến cảm thấy phu nhân vốn đã không chào đón mình, lần này chắc... Muốn tống cổ anh đi luôn quá.
Vương Nhất Bác không để ý đến mẹ mình, cả người đánh đu trên thân thể của Tiêu Chiến. Giống hệt cái quả cân không chịu nhúc nhích.
Lưu Bí thấy phu nhân kích động như vậy, vội đỡ bà ấy: "Phu nhân đứng dậy trước đi ạ, mặt đất rất lạnh."
Bốn người, hai người quỳ, một người kéo một người, trông rất hỗn loạn. Quần chúng vây xem cũng tận tình khuyên nhủ.
"Có chuyện gì thì từ từ nói."
"Đúng rồi, anh bạn, đừng quá bạc bẽo người ta như thế, cậu làm vậy là không được đâu." Đây là đang nói Tiêu Chiến.
"Chị là mẹ thằng bé, mau chóng khuyên nó vài câu đi, người ta đã không cần nó thì nó có ở đây khóc lóc cũng vô ích thôi." Đây là đang nói phu nhân.
Tiêu Chiến há hốc mồm, không thể chối cãi.
Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.
Bất đắc dĩ, anh xoay người ôm lấy Vương Nhất Bác, khẽ nói bên cạnh tai hắn, âm lượng vừa đủ để hắn nghe ra: "Anh không đi, anh không đi đâu hết, em bình tĩnh lại nào."
Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng có phản ứng, khẽ buông lỏng tay, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn anh đầy mông lung.
Phu nhân ở ngay sau lưng hắn, cũng nhìn sang Tiêu Chiến, nhíu chặt lông mày không biết đang nghĩ gì.
Tiêu Chiến không quan tâm được nhiều như vậy, không vuốt lông được hắn thì sự việc lại càng phiền toái.
Anh nâng mặt Vương Nhất Bác lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái, dùng ngữ khí chắc nịch nói cho hắn biết: "Thật đó."
Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn anh.
Quần chúng vây xem đã hoàn toàn im lặng.
Tiêu Chiến lại nói: "Em đứng dậy đi."
"Dạ... Dạ." Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đứng lên, nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt có hơi hoảng hốt.
Phu nhân vẫn lẳng lặng quan sát Tiêu Chiến đỡ con trai đứng dậy, dìu hắn đi về phòng bệnh.
Lưu Bí không đi vào cùng, trực giác nói cho cô biết mấy chuyện sau đó không thích hợp để người ngoài nghe được.
Tiêu Chiến đóng cửa xong, cùng với phu nhân đỡ Vương Nhất Bác nằm lên giường.
"Thầy Tiêu, chúng ta cần nói chuyện." Phu nhân đắp chăn cho Vương Nhất Bác, không nhìn vào anh mà đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Chiến không hề ngạc nhiên, gật gật đầu đồng ý. Nhưng Vương Nhất Bác lại nắm chặt lấy tay anh không chịu buông ra.
"Không sao, chúng ta nói chuyện ở đây luôn cũng được." Phu nhân có vẻ không kiêng dè gì, vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề: "Rốt cuộc phải làm sao thì cậu mới có thể bằng lòng chấp nhận Nhất Bác nhà chúng tôi?"
"Dạ?" Gì cơ?
Tiêu Chiến tưởng mình đang nằm mơ, có khi nào là nghe lầm không.
"Cậu có thích thằng bé không?" Phu nhân nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc hỏi.
Tiêu Chiến cũng không dám nhìn thẳng vào bà ấy, trong lòng thầm nghĩ, đây là tình huống gì vậy trời? Theo lẽ thường mà nói, phu nhân không phải nên kịch liệt phản đối bọn họ ở bên nhau, thậm chí không từ thủ đoạn uy hiếp anh nhanh chóng cút xéo, không được phép gặp lại con trai mình sao? À quên, cái đấy là ở phim truyền hình.
*wtf xem ít phim truyền hình lại nha anh mình ơi =))))))))))
Mà cuộc sống còn vi diệu hơn cả nghệ thuật, tình huống này so với trên phim truyền hình còn kỳ lạ hơn rất nhiều.
Làm gì có người mẹ nào giúp con trai mình hỏi một thằng con trai khác: Cậu có thích thằng bé không? Cậu có thể chấp nhận nó không?
Vi diệu vãi!
Tiêu Chiến xem như đã nhìn ra, phu nhân chiều chuộng con trai không có điểm dừng. Lần trước nói với anh Vương Nhất Bác bị tai nạn xe, kể lể thảm thương, còn cứ tưởng hắn thật sự bị làm sao, doạ anh sợ muốn đái ra quần. Cuối cùng nhìn thấy người rồi, không phải vẫn còn rất ổn hay sao, tĩnh dưỡng hai tháng lại có thể nhảy nhót tưng bừng, lại làm như trời sắp sập xuống không bằng... Khụ khụ, đương nhiên cũng không thể nói như vậy được, dù sao lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy nên kích động cũng là điều dễ hiểu.
Quay lại thực tại, vấn đề này của phu nhân, bạn nói xem anh phải trả lời thế nào? Không phải anh không thích Vương Nhất Bác, đương nhiên là anh thích chứ, nhưng ở trong tình cảnh này mà nói ra chẳng khác nào bị ép buộc. Trực giác nói cho anh biết, nếu cứ nói bừa theo ý phu nhân, sự việc tiếp theo nhất định sẽ phát triển theo hướng không thể cứu vãn được...
Vương Nhất Bác cẩn thận nhìn mẹ mình: "Bà muốn làm gì? Ai mượn bà lo nhiều như vậy... Không phải đã nói không cần bà lo rồi kia mà!"
"Vậy mẹ mặc kệ con, con cứ thế mà nằm ở dưới đất hả!" Phu nhân ôi một tiếng rồi khóc nấc lên, ôm đầu con trai, dáng vẻ vô cùng đau lòng: "Nhất Bác của chúng ta... Sao có thể đáng thương như thế này!"
Mặt Vương Nhất Bác đỏ lên, giống như xấu hổ mà đẩy bà ấy ra.
Tiêu Chiến có hơi hoảng hốt, tay chân luống cuống tìm giấy đưa cho phu nhân.
Phu nhân nhận lấy, nhân tiện nắm lấy tay anh: "Thầy Tiêu, xin cậu đấy, cậu thương xót cho Nhất Bác nhà chúng tôi đi, nó đã thành ra như vậy mà cậu còn muốn hành hạ nó sao!"
Hai mẹ con mỗi người nắm lấy một cánh tay của anh, dứt khoát không chịu buông.
Tiêu Chiến có nỗi lo lắng riêng trong lòng, trực tiếp nói thật cho phu nhân biết: "Không phải con không thích Nhất Bác, tại ba mẹ con không đồng ý. Dì... Hai người trước hết buông tay ra được không ạ?"
Phu nhân buông anh ra, lau nước mắt, khôi phục vẻ bình tĩnh: "Vậy là được rồi."
————————————
Jin: sao hai mẹ con nhà này là có cái kiểu ép gả giống nhau vậy trời =)))))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT