Sau khi mời xong một bàn, chỉ là đi theo sau lưng chị Hồng phụ họa một chút, không ngờ vẫn là quá sức. Nếu chỉ là qua loa nhấp một ngụm thì không tính, hết lần này tới lần khác mấy vị lãnh đạo, uống trước mấy ly, mặt đỏ tía tai bê bình rượu đắt tiền, nhất quyết rót đầy ly cho hai người họ, còn nói muốn nhìn thấy bọn họ phải uống hết. Chị Hồng nói hai ba câu khách sáo, một hơi uống cạn sạch. Đã vậy thì Tiêu Chiến còn có thể nói gì nữa, người ta là phụ nữ mà còn có thể một hơi uống hết, chẳng lẽ mày còn định nói "Thật ngại quá tôi không biết uống rượu" sao, chỉ có thể cố gắng mà làm thôi.

Lúc mới bắt đầu, cay đến mức Tiêu Chiến nhướng mày ngăn không để nước mắt chảy ra, lại không dám biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng. Chịu đựng uống vào xong, Tiêu Chiến quay mặt sang một bên nhe răng trợn mắt, lè lưỡi, thỏ răng đều lộ ra hết.

Ngón trỏ của Vương Nhất Bác vuốt ve môi dưới, bị bộ dạng của anh chọc cho bật cười, cảm thấy mấy phản ứng ngơ ngác này của anh cũng quá đáng yêu đi.

Tiêu Chiến mời rượu xong, bước chân lảo đảo trở về. Tay chân loạng choạng, cồng kềnh ngồi xuống.

Con ngươi của Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào anh không chịu rời, thưởng thức dáng vẻ chóng mặt của anh.

Tiêu Chiến rót cho mình một ly trà, nhấc mắt nhìn hắn một chút: "Sao?"

Vương Nhất Bác mỉm cười nháy mắt một cái, hai khoé miệng rộng đến mang tai: "Say?"

"Ai nói, không có..." Tiêu Chiến uống trà, trong miệng lại lẩm bẩm gì đó không nghe được. Vương Nhất Bác nghe không rõ, đã thấy cả người anh càng ngày càng lảo đảo, một màu đỏ xuất hiện từ tai rồi lan đến trên mặt, ngay sau đó là hai gò má, rồi cổ, cả người giống như một con tôm hấp, hồng hồng nộm nộm, toát ra một vẻ rất mê người. Vương Nhất Bác vươn tay chạm vào lưng anh, vuốt ve thân thể đang dần nóng hổi của anh.

Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn hắn một chút, đánh hắn mấy cái, Vương Nhất Bác lại mỉm cười giống như một con mèo vừa ăn vụng đồ ăn.

Bỗng nhiên, chị Hồng chạy đến hỏi thăm: "Chiến Chiến, không sao chứ?"

Tiêu Chiến muốn đứng dậy, lại bởi vì dưới chân mềm nhũn nên ngã về phía trước, Vương Nhất Bác vội đỡ lấy anh, để anh dựa vào lồng ngực của mình, không che giấu chút cảm xúc cảnh giác nào mà nhìn thẳng vào người chị Hồng.

Chị Hồng cũng bình tĩnh nhìn lại, thái độ tự nhiên: "À, cô là bạn gái của cậu ấy sao?"

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm nàng, không nói lời nào. Chị Hồng lập tức hiểu ra, cô gái nhỏ này hơn phân nửa không có thiện cảm với nàng. Nàng cũng không so đo chỉ tiếp tục mỉm cười.

Tiêu Chiến bỗng nhiên giống như tỉnh táo lại, cố gắng đứng thẳng người, nở nụ cười ngọt ngào lại có chút khờ khạo với chị Hồng: "Em không sao chị Hồng... Chị, chị ổn chứ?"

Anh cười đến thành thật mà không có chút phòng bị nào cả, Vương Nhất Bác khẽ siết chặt nắm tay.

"Chị không sao, đã quen với mấy chuyện thế này rồi." Ngữ khí thản nhiên.

Vương Nhất Bác dò xét trên dưới của nàng, người phụ nữ này mặt không đỏ, hơi thở cũng không gấp, ánh mắt vẫn còn minh mẫn, nhìn qua thì tửu lượng có vẻ không tệ.

"Thật sao? Ừ, vậy là tốt rồi." Tiêu Chiến lại cười ngây ngô, con mắt lơ mơ cong lên như vầng trăng khuyết, cùi chỏ miễn cưỡng tựa vào bàn, vươn tay sờ tới sờ lui cái gáy, cứ như một đứa trẻ mẫu giáo luôn sờ sờ đầu khi muốn nói chuyện.

Chính là say rượu rồi.

Chị Hồng nhìn thấy bộ dạng này của anh, lắc đầu bật cười, ánh mắt tràn ngập sự dìu dàng: "Thì ra cậu ấy không thể uống rượu, sao không chịu nói sớm."

Lại thu hồi thần sắc rồi mới chuyển hướng sang Vương Nhất Bác, thay đổi thành thái độ tự nhiên hào phóng: "Cô là bạn gái của cậu ấy thì chắc biết nhà cậu ấy ở đâu nhỉ? Lát nữa làm phiền cô đưa Chiến Chiến về nhà được chứ?"

Những thay đổi nhỏ nhặt và tự nhiên này không thể thoát khỏi con mắt của Vương Nhất Bác. Hắn giả bộ mỉm cười thờ ơ, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra ngọn lửa giận. Mấy việc như này tôi cần chị nói vào à, đừng xen vào việc của người khác.

Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến đứng trên hè đường bắt xe taxi, vất vả lắm mới tống được Tiêu Chiến ngồi vào trong xe, đẩy được người vào rồi, hắn cũng chen vào theo.

Từng cảnh đèn đêm của thành thị bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi về sau, Tiêu Chiến nghiêng đầu an tĩnh dựa vào vai Vương Nhất Bác. Một tia sáng nhạt nhoà mang theo sắc hồng lặng lẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh đẹp của anh. Hơi thở của anh bình ổn, mang theo men say của rượu. Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, càng lúc càng gần, như là muốn nuốt trọn từng tiếng hít thở kia.

Tiêu Chiến thở ra làn khí ấm áp thơm ngọt đến say lòng người, giống như một sợi diễm hồn của loài yêu hồ, thâm nhập vào trong phổi của Vương Nhất Bác, lại thuận theo mạch máu mà len lỏi đến tận trái tim, tựa như một loại ma pháp quỷ mị, hung hăng đem trái tim siết chặt lại.

Nhịp tim rung động đến bất ngờ.

Vương Nhất Bác ôm chặt lấy anh, có một loại suy nghĩ muốn trực tiếp dày vò anh, đem anh khảm vào trong thân thể mình.

Tại sao anh ấy có thể câu nhân đến như thế? Tại sao có thể câu dẫn được bất kỳ ai? Nếu như hôm nay mình không có ở đây, liệu anh ấy đang nằm trong lồng ngực của ai?

Nghĩ tới đây, hốc mắt hắn nóng lên, thậm chí cảm thấy có hơi sợ hãi. Hắn phải giữ chặt lấy anh! Giữ thật chặt lấy anh!

"Huệ..." Tiêu Chiến đột nhiên run lên, đẩy hắn ra, che miệng lại ngồi tựa mặt vào ghế phía trước.

"Tài xế dừng xe!" Vương Nhất Bác biết là anh muốn nôn, hốt hoảng hô lên.

"Đợi tí hi! Xe còn đang lạng trên cái đàng phía sườn núi..." Tài xế nói cái gì Vương Nhất Bác nghe không hiểu lắm, nhưng thấy anh ta không dừng lại, thì sốt ruột mà hô mau dừng xe lại. Tài xế lật đật mở ngăn kéo, lấy ra một cái túi nilon rồi đưa cho hắn.

Tiêu Chiến nôn khan, chuẩn bị phun ra. Vương Nhất Bác hết cách, tranh thủ thời gian nhận lấy túi nilon rồi mở ra cho anh.

Tiêu Chiến sung sung sướng sướng mà nôn oẹ đầy vào túi, huệ huệ, tài xế nhướng mày, mở cửa sổ xe ra một chút để gió thổi vào.

Vương Nhất Bác vô cùng nghiêm túc, không thấy chán ghét chút nào, chờ anh nôn hết, một cái tay thu lại cái túi, tay còn lại vuốt vuốt lưng để anh dễ dàng hít thở.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lùi lại mà tựa lưng vào ghế, khóe miệng còn sót lại chút hỗn hợp nước bọt và cặn bã, hai mắt lờ đờ, thần chí không rõ ràng bắt đầu mở miệng hò hát.

Tài xế cuối cùng cũng đã ngừng xe, Vương Nhất Bác xuống xe ném túi rác đi, lên xe lại bận bịu tìm khăn giấy lau miệng lau tay cho anh, Tiêu Chiến lại không chịu phối hợp, đầu cứ lắc qua lắc lại, hỗn hợp nôn mửa dính cả vào tay Vương Nhất Bác nhưng hắn cũng không để ý.

Tiêu Chiến hát bài hai chú hổ, giống như một đứa trẻ mà khoa chân múa tay. Vương Nhất Bác lau sạch miệng cho anh xong, buồn cười ngồi xem anh biểu diễn.

"Thầy Tiêu, thầy Tiêu, đây là số mấy nè?" Vương Nhất Bác duỗi ba ngón tay ra lắc lắc trước mặt anh.

Tiêu Chiến nhìn mấy ngón tay của hắn cứ đảo qua đảo lại, khuôn mặt anh đỏ ửng, làn da bắt đầu chảy mồ hôi, vừa diễm lệ lại quyến rũ.

"A!" Anh đột nhiên hạ quyết tâm, nhào tới bắt được tay của Vương Nhất Bác, cắn vào mấy ngón tay đáng giận kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play