Mất gần như cả 1 ngày loay hoay thì cả đội mới phân chia hết được đống thịt lợn với hươu rừng kia, bọn họ chia phần thịt đã cắt thành từng tảng ra ướp thêm 1 ít muối và gia vị quý giá rồi mắc lên dây kẽm hong khô, bọn họ cũng cẩn thận cắt da đã làm sạch ra từng mảng dù gì cũng có chút lông để dành đấp giữ ấm lúc ngủ ngoài trời. 
      Ở mạt thế này ban đêm nếu không phải hiếm hoi có thể nhìn thấy trăng sao thì chính là mây mù che lấp trường kì, đêm hôm nay chính là 1 đêm như vậy, bầu trời đen kịt như đổ mực, ánh sao gần như mất hút vào hố đen chỉ thỉnh thoảng ló ra chớp nhoáng rồi lại bị che khuất.
        Nằm lẻ loi ở 1 góc đường quốc lộ có 1 khoảng ánh sáng, từ ngọn lửa lớn tỏa ra hơi ấm, tiếng cành ẩm cháy tách tách, mọi người tụ lại xung quanh đám lửa, rôm rả chuyện trò nếu không phải đặt trong bối cảnh mạt thế tàng khốc và bọn họ đang là những kẻ lang bạt để giữ mạng thì khung cảnh này trông không khác gì 1 buổi cấm trại bình thường, thỉnh thoảng có người ném thêm cành cây vào ngọn lửa, ánh sáng đỏ cam hơi chùng xuống lại bùng lên như hân hoan nhảy múa.
       -" Anh Chữ Diệp, tên đầy đủ của anh là gì vậy?"_ Ăn xong bữa tối là thịt heo rừng thơm ngon, Tô Hạo ngồi trên bạt trải 1 bên ôm chân, bỗng nhiên tò mò hỏi.
      -" Tên đầy đủ? Sao tự nhiên lại hỏi?"_ Chữ Diệp bất ngờ, thấy mọi người đều nhìn mình.
     -" Đúng nha, tôi cũng muốn biết, xin lỗi trước nhưng mà ...ấy... cái tên Chữ Diệp nghe thật sự có chút kì cục!"_ Tiêu Lạc mon men lại gần, ánh mắt đều viết 3 chữ " tôi muốn biết"_" Chẳng lẻ không nói được hả? Tuyệt mật sao?"
     -" Ồ, cũng chẳng có gì, tên thật của tôi là Hà Tử Diệp, họ Hà lấy theo ông ngoại. "_ Đây cũng chẳng phải bí mật gì cả, 1 cái tên bình thường ít gọi thế thôi.
     -" Hà Tử Diệp hả, nghe cũng hay ghê mà sao lại gọi cái tên kia?"_ Tiêu Lạc gật gù.
     -" Tôi cũng quên rồi, chắc là trẻ con nói ngọng sau đó ừm... mọi người đều gọi như vậy thế là thành biệt danh."_ Chữ Diệp mơ hồ nhớ lại hình như là từ lúc mẫu giáo người bạn gần nhà không biết tại sao lại bắt đầu gọi cậu như vậy, cái tên kì quặc chẳng có ý nghĩa nào nhưng mãi không chịu sửa sau cùng mọi người cũng đều gọi theo, củng xem như 1 điểm đặc biệt.
     -" Nghe không tệ lắm."_ Triển Thiên Hà chen vào 1 câu.
     -" Đúng em cũng nghĩ vậy! Rất hay ạ!"_ Tô Hạo gật đầu liên hồi, Triển Thiên Hà liền chau mày không nói gì nữa.
        Mọi người ngồi bên đống lửa, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, kể nhau nghe chuyện về những ngày trước, nghe thật chán chường nhưng cũng chỉ là tiếp cho nhau chút động lực về tương lai hãy còn mịt mờ. Đến gần 10 giờ đêm thấy nhiệt độ bắt đầu hạ xuống 1 cách nhanh chóng, phụ nữ và trẻ em đều kéo nhau trở về xe, cánh đàn ông cũng bắt đầu tụm lại phân chia ca trực đêm nay.
       Ngày hôm qua Chữ Diệp với Triển Thiên Hà đều đã trực ca giữa đêm nên hôm nay xoay vòng đổi qua nhóm khác, bọn họ được ngủ, Chữ Diệp mở cửa chiếc hummer đầu tiên ở sau xe mấy thùng giấy đều được chất gọn gàn lên chừa lại 1 khoảng trống đủ cho 3 người nằm thoải mái, 1 tấm lót mỏng với gối và chăn đã được ai đó tốt bụng trải sẵn trên sàn xe, còn tại sao chỉ có 2 người họ ở chiếc xe này chứ không phải thêm 1 người nữa thì Chữ Diệp ko nghĩ đến.
        Chữ Diệp ngã người ra sàn, lấy từ túi áo khoát kéo ra 1 chiếc điện thoại cũ, đây là điện thoại của cậu mà thực tế bây giờ nó cũng không khác thứ bỏ đi là mấy, không có sóng cũng không có mạng, đương nhiên là nguồn điện sạc cũng hầu như không còn, Chữ Diệp chỉ giữ lại bởi vì tất cả hình ảnh từ bé đến lớn của cậu đều lưu trong đây, cậu chỉ sợ như đời trước đến tận lúc ra đi muốn hồi tưởng lại cuộc đời cũng không nhớ được đầy đủ. Thỉnh thoảng cậu lại chiếm tài nguyên công tranh thủ sạc 1 chút, dùng nó như 1 cuốn nhật kí ghi lại mọi chuyện đã trải qua, mọi người trông thấy cũng đều không chấp nhất.
       -" Ngủ đi, đừng chơi điện thoại nữa."_ Triển Thiên Hà kiểm tra xe xong liền nằm xuống bên cạnh Chữ Diệp, 2 người cách 1 cánh tay không ai chạm ai.
       -" Vâng vâng, ngủ ngay đây!"_ Chữ Diệp gõ nốt mấy dòng cuối cùng, bỗng nhiên đầu óc nảy ra chủ ý xấu xa, nhìn người nọ nhắm nghiền mắt, cậu khẽ nhích đến bên cạnh Triển Thiên Hà, lay vai hắn.
       Triển Thiên Hà khẽ mở mắt "tách" 1 tiếng Chữ Diệp giống như con mèo nhỏ ăn trộm được cá hớn hở lăn về chỗ, hào hứng mở ảnh ra muốn tìm chỗ chăm chọc 1 phen rốt cuộc lại tiu nghỉu cất điện thoại, trùm chăn.
       Được rồi người đẹp thì có chụp dìm chụp thiếu sáng cũng không làm người ta xấu đi được!
       
       " Rầm!"
       Tiếng động lớn vang lên giữa đêm vắng, Hà Kì lim dim bên đống lửa bật dậy ngay tức khắc, y nắm chặt súng trong tay nhanh chóng chạy lên xa lộ, bám vào thang thoăn thoắt leo lên nóc xe hummer, thế nhưng trong bóng đêm dày đặt hoàn toàn không thể trông rõ phía xa kia có gì.
      -" Âm thanh gì vậy?"_ Triển Thiên Hà mở cửa xe, bộ dạng vừa bị đánh thức giữa đêm nhưng vẻ mặt hắn vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
     -" Dường như là lật xe, chúng ta đi xem thử đã!"
     Chữ Diệp đu lên nóc xe, dùng ống nhòm cũng không trông thấy gì hết.
      Đô Đô chở 4 người Chữ Diệp, Triển Thiên Hà, Hà Kỳ với Hà Nhã trên lưng như 1 ánh chớp lao trên đường, chạy suốt khoảng 500m họ lại nghe được 1 hồi còi dài, dường như người bị nạn đang cố truyền tin, hướng âm thanh truyền đến ở ngay phía trước. Chữ Diệp vỗ lên lưng Đô Đô, nó hiểu được liền lập tức tăng tốc.
       Giữa con đường quốc lộ im lìm, vết trượt bánh xe xoay tròn 1 vòng lớn, chiếc xe hơi gia đình nằm chổng chơ bên lề. Đô Đô dừng lại từ xa, Hà Kì bật đèn pin mang theo rọi về hướng đó, chiếc xe nằm nghiêng, phần đầu đâm vào thân cây nát bét, bốc khói trắng, kính sau xe bị 2 cơ thể người bất động che khuất làm bọn họ không nhìn thấy gì khác, trong xe không có bất cứ tiếng động nào chỉ có tiếng côn trùng rả rích bên ngoài người bấm còi chẳng lẽ chết rồi sao?
       -" Đến gần 1 chút!"_ Triển Thiên Hà tiến lên, Hà Nhã toan bước theo lại bị Đô Đô giơ chân cản lại.
      -" Ở đó đi, cẩn thận nguy hiểm!"_ Chữ Diệp cười cười vuốt tai Đô Đô, Hà Nhã hiểu ra liền đứng lại bên chân nó, học theo Chữ Diệp vuốt ve lông mịn bên chân.
      Bọn họ vòng lên cửa trước của xe, Hà Kì rọi đèn vào quả nhiên thấy có người ngồi ở ghế lái, không nhìn rõ mặt nhưng dáng chắc là đàn ông, cửa sổ đóng nhưng vẫn ngửi được mùi máu rất nồng xem ra người nọ chắc là bị thương không nhẹ không biết có còn sống không. Chữ Diệp trở ngược chuôi kiếm lấy phần đầu không biết làm bằng thứ quái gì đập mạnh vào kính, cửa kính nứt ra 1 cái lỗ cậu nghiên người dùng khủy tay thúc đến, kính liền vỡ tan.
      Mở được cửa xe, Chữ Diệp chui nửa thân người vào trong, sau khi kiểm tra mạch đập xác nhận người nọ vẫn còn thở liền kéo người ra để người nọ ngồi dựa vào thân xe.
      Người đàn ông này chắc chỉ chừng 20 mấy 30 tuổi, ăn mặt cũng gọn gàng sạch sẽ, chẳng qua là bây giờ toàn là máu, Hà Nhã ngồi xuống kiểm tra sơ bộ.
      -" Không nặng lắm, không có vết thương lớn."
     -" Hử? Máu nồng thế cơ mà?"
     -" 1 phần từ đây này!"_ Chữ Diệp mở cửa sau xe, ánh đèn chiếu vào, ngồi ở ghế sau có 2 thi thể 1 nam 1 nữ tất cả đều đã chết cứng.  Người nữ gương mặt hoảng sợ, trên cổ toàn là máu, thịt cũng bị cắn đứt 1 tảng, trước khi biến thành zombie thì đã chết rồi.  Người nam gương mặt xanh mét, gân đen nổi dọc trên cổ, móng tay biến đen, đều là biểu hiện của virut, quanh mép dính đầy máu thịt đỏ lòm.
       Hiện trường quá là buồn nôn, ghế sau xe toàn là máu tanh bắn ra đỏ đen lẫn lộn, mở cửa liền xọc ra ngoài cả buổi cũng ko tan đc. 
       -" Chậc, kinh quá thể!"_ Chữ Diệp chậc lưỡi, đóng sầm cửa lại.
      Hà Kì đỡ người đàn ông lên rời đi. Chữ Diệp gom hết đồ trên xe xuống, nhăn mày kéo 2 cổ thi thể ra ngoài, Triển Thiên Hà lấy ra 1 bình nhỏ, hắn mở nắp, tiến tới tưới lên xác chết, ngọn lửa từ dị năng dính vào xăng bùng lên nhanh chóng, chỉ 1 chốc đã thiêu 2 xác chết thành tro, Chữ Diệp ngồi xuống gom hết vào 1 cái bọc, mang về. 
       Về tới chỗ dừng chân, bọn họ cũng không đánh thức người khác, mang người lên chiếc hummer của Hà Kì, Hà Nhã thoăn thoắt thay đổi bộ quần áo dây bẩn của người đàn ông, lại kiểm tra kĩ càng 1 lần nữa xác định là không có vết thương lớn mới yên tâm.
       -" Người đàn ông này chắc chỉ là người bình thường, nhìn cơ bắp ở chân thì biết y không thường xuyên vận động, nhưng trên 2 bàn tay đầu ngón tay đều có vết chai cứng lâu năm."_ 4 người đứng túm tụm ở cửa xe, Hà Nhã lau 2 tay  nói sơ 1 chút những chỗ mà cô quan sát nhanh được.
       -" Người thường xuyên gõ bàn phím chắc là dân kĩ thuật, kĩ sư? Bác sĩ? Nhà nghiên cứu?...vv"_ Hà Kỳ liệt kê mấy ngành nghề phù hợp, ai họ cũng cần hết.
       -" Là Neet thì sao? Mấy tên Neet gõ phím cũng không phải đùa đâu nha!"_ Chữ Diệp bật cười, liếc nhìn người đàn ông nằm bên trong.
       -" Nhìn cũng giống..."_ Hà Nhã bị suy nghĩ đùa giỡn của Chữ Diệp làm cho buồn cười. 
        -" Có lí phải không! Mà thôi tôi không đùa nữa, 2 người kia có lẽ là y giết đi? Mọi người cũng để ý chứ đều 1 phát chính diện ngay giữa trán, cũng có kĩ thuật lắm đó!"_ Chữ Diệp lúc nãy đã nhìn thấy mấy vết đạn bắn trên cửa kính sau nhớp nháp.
       Nhìn hiện trạng lúc đó thì tình huống hình dung được chính là người nam kia rong lúc xe đang chạy bất ngờ hóa zombie không kịp trở tay đã cắn chết người phụ nữ ngồi ngay bên cạnh sau đó lại muốn tấn công anh chàng kia, kết quả là kẻ mang virut bị bắn chết nhưng cái xe thì lại tông vào cây.
      -" Ừm, không tệ, Hà Nhã, y không bị thương nghiêm trọng chứ?"
      -" Dạ, túi khí có phồng lên nên chỉ bị sốc nên ngất thôi, đến mai là ổn rồi!"
      -" Vậy tốt, muốn biết chi tiết thì chờ sáng mai y tỉnh lại hỏi, bây giờ còn lâu trời mới sáng mọi người trở về tiếp tục nghĩ ngơi đi, tối nay Hà Nhã cứ chuyển qua bên xe buýt ngủ tạm 1 đêm."_ Triển Thiên Hà quan sát sắc trời, đáng tiếc cũng không nhìn ra được gì trên bầu trời đen kịt bụi mù đó.
       
      Sáng hôm sau, trời lất phất mưa bụi, mọi người từ sớm đã tất bật dựng lán nấu ăn, bữa sáng cho hơn trăm con người là nồi canh thịt thơm nứt mũi.
       Tờ mờ sáng Chữ Diệp đã theo Đô Đô ra suối lạnh tắm rửa, bởi vì tối hôm qua máu trên người người đàn ông kia dính vào lông trên lưng nó làm Đô Đô ưa sạch sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng buổi tối nhiệt độ giảm rất thấp nước lại càng lạnh như băng nên dù bản thân có là thú biến dị thì Chử Diệp cũng không thể chủ quan mà để nó đi trầm nước lạnh được.
       Suối nước lạnh này chảy thẳng từ mạch nước ngầm tích tụ trên núi xuống hạ nguồn thì không biết ở tận đâu, lòng suối toàn là đá cuội qua nhiều năm bị dòng nước mài mòn mài đến nhẵn nhụi, ở khúc suối này đáy cũng không sâu nên Đô Đô không thể trầm toàn bộ cơ thể xuống được chỉ có thể quẩy nước tung tóe, lăn lộn hòng làm ướt hết bộ lông đồ sộ. Chữ Diệp đi chân trần ngồi xổm trên 1 tảng đá lớn, xung quanh là rất nhiều những khe đá hẹp san sát nhau, cách ra những khoảng cỡ bằng 1 cánh tay, cậu lẳng lặng ngồi im 1 chỗ đôi mắt mở to di chuyển qua lại giữa những khe hở,  nhìn đến nóng mắt cũng chẳng thấy gì ngoài đáy nước đầy vụn đá.
       Giữa lúc tĩnh lặng 1 tiếng đớp nước nhỏ như không lọt vào tai, nhanh như cắt Chữ Diệp thọc tay xuống nước, 2 tay tóm chặt sinh vật đầy vảy trơn bóng.
       Nắm chặt con cá bằng 2 tay Chữ Diệp mừng rỡ nhảy khỏi bờ đá, con cá to bằng cả bấp chân đàn ông trưởng thành bị Chữ Diệp tay không nhấc khỏi nước vẫn điên cuồng quẫy đạp thân mình hòng trốn thoát, nhưng tiếc là không có tác dụng nó chỉ là con cá bình thường không biến dị thôi!!
       Cậu chạy 1 mạch về chỗ mọi người đang tụ họp, Tiểu Trí kéo theo 1 cái thùng to hơn cả người nó từ trên xe tải xuống đứng chờ sẵn, dị năng giả hệ thủy duy nhất của căn cứ đổ lưng nửa thùng nước, Chữ Diệp nhanh tay thả con cá còn đang nỗ lực vô ích vào thùng, trở lại mặt nước quen thuộc con cá liền yên tĩnh hơn bắt đầu chậm rãi bơi vòng quanh. Sau lũ trẻ người lớn rãnh tay cũng tụ tập lại xem mới lạ, con cá lớn như vậy họ đều chưa từng thấy tận mắt đâu.
       -" To thật, đây là loại cá gì nhỉ?"
       -" Lần đầu nhìn thấy, chắc là ăn được phải không?"
      Mọi người bàn tán rôm rả, mục tiêu bàn tác còn đang thảnh thơi bơi lội không biết người ta đang tính xem nên ăn nó thế nào.
       -" Chị Dương mau đến xem, chúng ta làm món gì được đây?"_ Chữ Diệp ngồi xổm 1 bên 2 tay gác lên thành thùng, Tiểu Trí ngồi trên cổ cậu ánh mắt tỏa sáng nhìn con cá lấp lánh vảy.
       Dương Mẫn Dao nghe gọi liền lau tay rời khỏi bếp lửa, đi đến ngó vào thùng, khó xử cười.
       -" Nhưng chỉ có 1 con cá thế này e là không đủ mọi người cùng ăn rồi!"
       -" Không lo, không lo!"_ Chữ Diệp khoát tay, chỉ ra sau. Đô Đô 1 thân lông dính nhẹp nhảy lên bờ trong mồm nó là 1 con cá thặm chí còn to hơn của Chữ Diệp, đang ngoan ngoãn chịu trận.
       Đô Đô sải bước đến chỗ bọn họ, "tùm" 1 tiếng thả con cá vào thùng, nó nghễnh cổ lắc mạnh thân người, bọt nước cứ thế văng tung tóe khắp nơi như mưa rào, 1 đám người ồn ào huyên náo.
       -" Đến, giỏi lắm! Chạy 1 vòng hong khô người đi."_ Chữ Diệp luồn tay vén mớ lông dài rũ ép sát 2 bên tai nó, Đô Đô lắc lắc tai, tiếng ư ử khe khẽ vang từ trong cổ họng, tỏ ý chính là nó đang khó chịu với đám lông này, mau xử lý. Chữ Diệp hiểu ý, vuốt vuốt sợi lông trắng mượt mà dài ngoằn_" Đi đi, chờ khô rồi tao cắt ngắn lại cho!"
        Đô Đô chạy đi, Chữ Diệp cởi áo sơ mi ướt nhẹp dính trên người ra vắt sơ rồi cứ thế mắc lên giây phơi dựng tạm bợ gần đó, Triển Thiên Hà vừa lúc bước xuống xe nhìn thiếu niên vô tư ở trần ngoài trời hứng gió còn thản nhiên tán nhảm với người qua lại liền nhíu mày, hắn phăm phăm đi đến lấy ra 1 chiếc áo thun từ trong không gian trùm lên đầu Chữ Diệp.
       -" Ay do, anh làm cái gì thế! Nói cho anh biết chỉ có cha mẹ tôi mới được vỗ đầu tôi thôi!"_ Chữ Diệp luống cuống kéo áo ra, mặc lại đàng hoàng cách biệt chiều cao gì đó thật đáng ghét.
      -" Đừng nói nhảm nữa, đi xem người mang về tối qua đi."_ Triển Thiên Hà liếc nhìn người vẫn đang lầm rầm bên cạnh, tay lại ngứa ngáy chụp lên mái tóc mềm mượt, bị người vô tình hất mạnh ra.
       2 người đi tới cuối đoàn xe, đám Hà Kì đứng tụ tập bên ngoài, Tô Lân cũng vừa được báo chuyện lúc sáng, Chữ Diệp đi đến nhìn vào trong xe, người nọ đã tỉnh đang ngồi im cho Hà Nhã kiểm tra lại. Tô Hạo đưa cho y 1 li nước, người đàn ông đón bằng 2 tay thận trọng uống sạch, gương mặt phờ phạt nhưng cử chỉ lại rất đúng mực.
       -" Cảm ơn mọi người đã cứu tôi 1 mạng"_ Người đàn ông khôi phục được chút sức sống, chân thành cúi đầu cảm tạ bọn họ_" Tôi tên là Tạ Kiến Thành, là tiến sĩ khoa sinh vật học viện nghiên cứu quốc gia."
       -" Sao anh lại ở đây? Tiến sĩ Viện nghiên cứu quốc gia làm gì ở khu vực này vậy?"_ Tô Lân hơi nghi ngờ.
       -" Tôi đang dẫn đoàn đi công tác, khai thác 1 di tích nghi ngờ có chứa mẫu sinh vật cổ xưa quan trọng ở thành phố D, công việc đang tiến hành suôn sẻ không ngờ..."_ Người đàn ông không đổi sắc trả lời, đến cuối câu giọng điệu trầm xuống.
      -" Anh định đi đâu? Không phải anh nên chạy về hướng ngược lại hay  sao?"_ Chữ Diệp nhận ra cảm xúc người nọ chuyển biến không ổn định bèn chặn ngang, Tạ Kiến Thành uống 1 ngụm nước bình tĩnh lại bèn bắt đầu kể mọi chuyện.
       -----------------------------
       Tạ Kiến Thành sinh ra ở 1 thủ đô, 12 năm học thành tích đều đứng hạng đầu lại có niềm đam mê với sinh vật học từ sớm nên ngay từ nhỏ đã được tiếp xúc với môi trường đào tạo chuyên biệt, vào đại học y có cơ hội chính thức bước chân vào phòng nghiên cứu quốc gia, ban đầu chỉ là 1 trợ lí nhỏ bên cạnh giáo sư đại học nhưng dựa vào thực lực bản thân chỉ mất 3 năm đã có được học vị tiến sĩ, được tham dự vào những dự án lớn có tầm quan trọng.
        Ngày 27/ 4, chỉ 1 thời gian ngắn sau khi sự kiện thiên thạch, cuộc sống bắt đầu trở lại quỹ đạo cũ lúc này chính quyền tỉnh F, 1 tỉnh thuộc thành phố D báo lên viện nghiên cứu thủ đô về 1 di chỉ nhỏ ở dưới 1 công trình lâu đời, do chỉ đạo của chính quyền thành phố giải phóng đất đai xây dựng công trình dân sinh nên mới bất ngờ phát hiện ra. Sau khi tiến hành khảo sát sơ bộ đội chuyên gia khảo cổ báo cáo về những mẫu hóa thạch sinh vật cổ đại kì lạ thứ bọn họ chưa thấy bao giờ, ngay khi nhận được tin viện nghiên cứu bắt đầu cử người nhanh chóng đi tới đó, Tạ Kiến Thành lúc này là 1 trong những chuyên gia trẻ sáng giá nhất hiển nhiên được chọn dẫn đoàn, đi cùng còn có hơn 20 nhà nghiên cứu và nghiên cứu sinh trong đó có bạn gái của y, Hà Hân Nhi.
        Vượt qua quãng đường dài mỏi mệt từ thủ đô đến tỉnh F xa xôi, chỉ dành ra 1 ngày nghĩ ngơi hồi sức cả đoàn người liền bắt tay ngay vào công cuộc khai quật và xác định, kế hoạch ban đầu của Tạ Kiến Thành đặt ra là nhanh chóng thu thập toàn bộ mẫu vật hóa thạch ở di tích sau đó trở về viện nghiên cứu chính ở thủ đô nơi đó có đầy đủ phương tiện máy móc và tài liệu để phục vụ cho quá trình nghiên cứu của họ, vốn cho rằng sẽ chỉ mất không tới 1 tuần cho dự án này nhưng Tạ Kiến Thành phát hiện họ đoán sai quy mô của di tích, khu vực đã được khoang vùng đào bới chỉ là 1 phần nhỏ của di tích, mở rộng ra xung quanh mẫu vật vẫn còn rải rác không xác định chính xác vị trí được.
        Vì phán đoán ngoài ý muốn này Tạ Kiến Thành quyết định để 1 nhóm người mang 1 phần mẫu vật đã đào được trở về trước, còn y cùng phần lớn đoàn người vẫn ở lại tiếp tục công việc.
      Ngày 25/6, cổng địa ngục mở ra mạt thế không hề báo trước cứ như vậy nặng nề giáng xuống nhân loại yếu đuối.
       Buổi sáng ngày hôm đó, Tạ Kiến Thành lập nhóm nhỏ 2 người tách ra đi khảo sát địa hình từ hôm trước, ở nơi hoang vắng thiếu bóng người y không hề biết được tràng cảnh khủng bố đang diễn ra ngay thời điểm đó bên trong thành phố, mãi cho đến khi bằng sự nhạy bén của bản thân cảm nhận được động thực vật xung quanh trong phút chốc bắt đầu có những thay đổi kì dị. Nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn, Tạ Kiến Thành lập tức gọi về cho đồng sự, khi đó bọn họ ở 1 nơi chỉ cách tỉnh F không tới 2 km nhưng giống như đang ở nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, nhìn vạch sóng trên điện thoại từng vạch từng vạch tối lại cuối cùng tắt hẳn, Tạ Kiến Thành nhận ra dường như có thứ gì đó vô cùng tệ hại đang diễn ra.
        Cùng với bạn gái Hà Hân Nhi tức tốc lái xe trở về thành phố, thứ đón chờ Tạ Kiến Thành chính là đường phố đầy máu me, xác thịt nham nhở, và những thứ trông như con người nhưng lại không giống con người dặt dẹo trên đường. 1 người đàn ông lê cái chân đầy máu hoảng loạn chạy trên đường, lũ zombie đuổi theo sau nhanh chóng tóm được người nọ, giống như ném 1 tảng thịt vào đàn cá pirannha, đám zombie đói khát từng là đồng loại bu lại xâu xé máu thịt người đàn ông, tiếng da thịt bị mạnh mẽ xé ra, tiếng nhai nuốt, tiếng la hét thống khổ lẫn lộn vào nhau làm 2 tai y ù đi.
       1 con zombie thân xác rách nát từ trên lầu bất ngờ rơi xuống đập mạnh lên đầu xe của Tạ Kiến Thành, y sống gần 30 năm trên cuộc đời, lần đầu tiên muốn phủ định những thứ đang hiện ra trước mắt.
       Con zombie co giật trên thùng xe trong mấy giây ngắn ngủi sau đó vặn vẹo ngồi dậy, gương mặt không nhìn ra hình người đầy máu me ghê tởm, cái miệng mở to đỏ lòm nhỏ dãi, con ngươi đục ngầu xoay qua nhìn chằm chằm vào 2 người sống trong xe, Hà Hân Nhi từ đầu vẫn luôn kiên cường cắn chặt môi cuối cùng cũng không kiềm được hét lên.
      Tạ Kiến Thành trấn tĩnh bản thân, y lần nữa khởi động, đánh tay lái đẩy con zombie rớt khỏi đầu xe, cán qua thân thể của nó chạy về khách sạn.
      Khách sạn bọn họ ở nằm khá xa khu vực đào bới, vì ở nơi đó đang giải phóng nên gần như không có bất cứ công trình nào, rõ ràng chuyện chỉ mới xảy ra trong sáng hôm nay mọi người chắc đều chưa đi nên Tạ Kiến Thành không do dự liền chạy đến chỗ khách sạn.
      Dọc đường Tạ Kiến Thành không dám dừng lại 1 phút giây nào hết, bản thân y tinh thần tương đối vững nên mặc dù hoảng loạn trong phút chốc nhưng cũng đã lập tức tự trấn tĩnh mình mà phân tích tình huống, thời đại học y từng tham gia 1 nhóm nghiên cứu nhỏ về virut/ bệnh dịch đương nhiên nhắc đến bệnh dịch thì không thể thiếu thứ nhan nhản trên phim ảnh và tiểu thuyết- virut zombie! Mặc dù sau đó dự án này đi vào ngõ cụt bị khai tử sớm nhưng Tạ Kiến Thành cũng từng bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức để tìm hiểu thứ gọi là zombie này, y đủ kiến thức sơ đẳng để hiểu rằng những người ngoài kia có thể đã bị cắn hoặc cào nên dù là có người đuổi theo kêu cứu, nói y máu lạnh y cũng chấp nhận không để bất cứ ai lên xe. Khách sạn họ ở chỉ là 1 khách sạn 3 sao nhỏ 4 tầng. Tạ Kiến Thành đậu xe sát bên cổng, Hà Hân Nhi lôi hộp dụng cụ để ở ghế sau lên, bên trong có xẻng và máy chụp ảnh kèm giá 3 chân họ mang theo để trắc địa.
     Tạ Kiến Thành mở cửa kính, gác giá 3 chân lên rồi dùng xẻng đập gãy, y giữ lấy phần đó làm vũ khí còn xẻng thì đưa cho Hà Hân Nhi phòng thân, cô cũng không từ chối nhanh chóng nhận lấy.
      Đỉnh điểm của hỗn loạn là vào 7h sáng, khi đó rất nhiều người đều đi ra đường, mới chính là địa ngục tu la đúng nghĩa, hiện tại người chết đã chết, người trốn được cũng đều trốn còn lại chỉ có 1 ít zombie lản vản trên phố. 2 người quan sát thấy gần đó không có nhiều zombie liền ngay lập tức mở cửa xe nắm chặt vũ khí chạy vào sảnh khách sạn, Tạ Kiến Thành bảo vệ bạn gái sau lưng lao vào trước,  gậy trong tay đập mạnh vào đầu con zombie nhào đến, thế nhưng Hà Hân Nhi cũng không phải loại con gái vô dụng kiềm nén cơn buồn nôn cuộn lên trong dạ dày dùng xẻng tấn công vào lũ zombie.
        2 người hợp lực chật vật chạy đến cầu thang bộ leo lên tầng 2, trong khách sạn dường như không có ai sống sót, Tạ Kiến Thành kéo tay Hà Hân Nhi chạy đến cửa thoát hiểm tầng 2 vừa muốn xông vào liền nghe 1 giọng nói nhỏ bé phát ra từ trong cửa kho nhỏ bên cạnh.
        -" Dương Nhất!"_ Hà Hân Nhi vui mừng gọi lên 1 cái tên, người bên trong không lên tiếng mà mở cửa ra thêm 1 chút, Tạ Kiến Thành với Hạ Hân Nhi lách vào trong liền đóng chặt lại.
       Bên trong căn phòng chứa nhỏ hẹp đầy bụi, người đàn ông tên Dương Nhất thận trọng buộc chặt tay nắm cửa bằng dây thừng, sau khi chắc chắn đã buột chặt người nọ mới mệt mỏi ngồi phịch xuống mặt sàn.
      -" Dương Nhất, mọi người đâu cả rồi sao chỉ còn có mình cậu ở đây?"_ Tạ Kiến Thành vội vã muốn hỏi tình hình, Dương Nhất nghe y hỏi xong gương mặt đầy vẻ bất lực.
      -" Mọi người... bọn họ... bọn họ có lẽ đều đã chết cả rồi! Lúc sáng mọi người lần lượt xuống sảnh ăn sáng, tôi hôm qua thức khuya chỉnh lí tài liệu nên ngủ trể, cho đến khi tôi bị tiếng hét đánh thức chạy xuống tới nơi thì mọi thứ... mọi thứ đã tan nát hết rồi, sau đó tôi nghĩ 2 người thấy có chuyện chắc chắn sẽ quay lại nên bèn trốn vào đây chờ!"_ Nói xong người nọ bất lực ôm đầu, Tạ Kiến Thành cũng đoán ra phần nào rồi y miễn cưỡng ngồi phịch xuống dựa vào tường.
      Hà Hân Nhi không biết nói gì để cứu vãn tình hình hiện tại, chợt nhớ đến hình như bọn họ vẫn chưa ăn gì từ sáng bèn kéo balo trên lưng đặt xuống sàn, lục tìm.
       May thay hôm qua họ qua đêm trên xe nên có mang theo lương khô và nước uống, Hà Hân Nhi xé túi thịt khô ra chia cho 2 người còn lại, Tạ Kiến Thành dù không hề có chút tâm tình ăn uống nào nhưng cũng cố gắng nhai nuốt, hơn ai hết y biết bây giờ phải cố giữ sức là quan trọng nhất.
       Hà Hân Nhi đưa phần còn lại cho Dương Nhất, ngay khi hắn vươn tay ra nhận Tạ Kiến Thành liếc thấy 1 vết cắt dài ở mặt trong cánh tay hắn.
       -" Dương Nhất cậu bị thương!"_ Y nhanh chóng bắt lấy cánh tay đang giơ ra, vết cắt dài và sâu tí tách chảy ra dòng máu đỏ tươi.
       -" Không! Tôi không phải bị cào đâu, vết thương này là do lúc nãy chạy trốn bị kính vỡ cứa vào!"_ Dương Nhất vội vã giải thích, Tạ Kiến Thành thận trọng nhìn lại thấy rõ đúng là vết cắt liền thở phào.
        -" Vậy thì may quá, Hân Nhi em băng bó cho cậu ấy đi, cẩn thận nhiễm trùng."
        3 người nghĩ ngơi nửa tiếng, lấy lại sức liền bắt đầu lùng sục ở các tầng khác, lật các xác chết dậy nhưng vô ích họ chẳng tìm được bất cứ gương mặt thân quen nào.
      Hy vọng mong manh đặt vào việc mọi người đã chạy thoát nhưng việc đó cũng không thể làm Tạ Kiến Thành thấy khá hơn, bọn họ về phòng mang theo 1 ít vật dụng quan trọng rồi trở ra xe. Chiếc xe vẫn nằm yên ở đó, nhưng để ý kỹ sẽ thấy có vết cạy cửa chắc là ai đó muốn cướp xe nhưng không mở được lại sợ gây ra tiếng động bị zombie phát hiện nên đã rời đi luôn.
      Tạ Kiến Thành như cũ ngồi vào ghế lái, ghế phụ để đồ đạc của họ Hà Hân Nhi ngồi sau với Dương Nhất, bọn họ đến ngay trạm xăng gần nhất, bên ngoài có rất nhiều xe cộ đổ chặn đường, Tạ Kiến Thành chỉ có thể leo vào bơm xăng ra thùng rồi lại dẫn vào bình xăng sau, trong lúc đó Hà Hân Nhi đi vào bách hóa mini nằm bên trong trạm xăng dùng xẻng giết mấy con zombie gom được 1 chút đồ ăn.
         Dương Nhất ngồi ở ghế sau chờ đợi bất an sờ soạng vết thương đã băng kín, hắn không nói dối Tạ Kiến Thành hắn là thật sự bị kính vỡ cắt trúng chỉ là lúc đó chỗ kính đó cũng dính rất nhiều máu hỗn loạn, hiện tại cơ thể bỗng dưng bồn chồn kì lạ làm hắn vừa bất an vừa sợ hãi, Tạ Kiến Thành bơm đầy 1 bình xăng ngước lên thì thấy Dương Nhất gương mặt tái nhợt nhìn y.
       -" Cậu sao vậy?"
       -" Kiến Thành cậu đến đây."_ Dương Nhất nuốt 1 ngụm nước bọt, bàn tay trơn ướt vì mồ hôi mở ba lô, Tạ Kiến Thành không biết người nọ muốn gì bèn tiến lên 1 chút chờ đợi.
       -" Cái này cậu giữ đi... cậu biết dùng nhỉ?"_ Dương Nhất đặt khẩu súng đen ngòm lạnh lẽo vào tay Tạ Kiến Thành, y kinh ngạc mở to mắt, sự có mặt của khẩu súng này y biết, đây là kỉ vật của người ba cảnh sát của Dương Nhất, lâu nay hắn vẫn luôn mang bên mình.
       -" Cậu sao vậy? Dương Nhất! Cậu làm sao vậy hả?"
       -" Kiến Thành, bây giờ trong người tôi... không ổn, lúc nãy tôi giấu cậu thật ra chỗ kính tôi ngã vào máu rất nhiều... không chừng trong đó cũng có máu của... zombie..."_ Dương Nhất đẩy mạnh khẩu súng vào ngực Tạ Kiến Thành_" Lỡ mà tôi thật sự biến thành thứ đó... cậu dùng thứ này giết tôi đi, được chứ?"
       -" Đừng nghĩ lung tung! Cậu chẳng qua là nhiễm trùng nên cơ thể khó chịu thôi! Chờ 1 lát đến bệnh viện tiêm 1 liều là ổn thôi!"_ Tạ Kiến Thành nắm chặt 2 bả vai run rẩy của Dương Nhất, cố khích lệ hắn đừng nghĩ lung tung.
      Người nọ chỉ cười gượng nhưng cũng không tiếp tục phản bác, lúc này Hà Hân Nhi đã trở lại, ở bên trong cô cũng nghe được cuộc trò chuyện.
      Cả 3 tiếp tục lên xe, Dương Nhất muốn Hà Hân Nhi lên ghế phụ nhưng cô nhất quyết không nghe, bọn họ lại giữ đội hình như cũ tiếp tục lên đường rời khỏi thành phố, dọc đường họ gặp được 1 phòng khám tư nhân, lấy được 1 liều thuốc tiêm cho Dương Nhất, hắn cũng không phản đối sau khi tiêm liền nhắm mắt nghĩ ngơi.
       Dường như liều thuốc thật sự có tác dụng, suốt đoạn đường sau đó Dương Nhất cảm thấy ổn hơn 1 chút nhưng hắn không biết, cũng không ai biết trừ những người đã nhiễm virut mà có khi cũng chẳng được mấy người đủ chuyên môn để nhận ra rằng đó chẳng qua chỉ là phản ứng đánh lừa kháng thể nhất thời do chính virut zombie tạo nên, để chúng tiếp tục cắn nuốt, xâm thực các tế bào bên trong cơ thể, âm thầm biến con người thành những cỗ xác chết khát máu...
      

Mình kiếm được cái hình hợp với bối cảnh mấy chương này quá nên đăng thui ^^

       
       
     
     
      
      
      

     
      

      
    
    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play