Lâm Nhã hối hả chạy về nhà, lúc này Dương Điển Ức vẫn ngủ say như chết.

"Dậy mau! Đã 8 giờ rồi mà vẫn ngủ hả? Tớ mua đồ ăn sáng này!" Lâm Nhã xả giận bằng cách đánh vào mông Dương Điển Ức mấy cái.

"Ưm... Tớ còn muốn ngủ..." Dương Điển Ức càng trùm kín chắn, cả người cuộn lại như một con sâu gạo.

"Cho nướng 10 phút nữa, cậu mà không xuống phòng bếp thì nhịn ăn sáng đó." Lâm Nhã rốt cuộc cũng thỏa hiệp, cậu biết cái tên này mà ngủ rồi thì muốn lôi khỏi giường vô cùng khó.

"Ưm... ừm." Dương Điển Ức ngái ngủ đáp.

Lâm Nhã mang hai hộp cơm tấm và cà phê sữa đưa vào phòng bếp, tiếp theo là mở máy tính lên xem đơn hàng vừa đặt hôm qua.

Tuy ngày 23 tháng 2 nguồn nước và không khí bắt đầu bị ô nhiễm, nhưng phải tới ngày 25 tháng 2 Mạt thế mới chính thức xuất hiện, ngày này Lâm Nhã mới có dị năng như kiếp trước.

Thời gian không còn nhiều, Lâm Nhã phải tích vật tư để đảm bảo cho kế hoạch về sau.

Đồ ăn, chỉ có thể lưu trữ một thời gian nhất định. Vì vậy Lâm Nhã đã đặt hàng hạt giống, mỗi loại một ít để tích trữ trong diện tích không gian tùy thân giới hạn.

Rau cải, đậu xanh, bí ngô, bắp,... Ồ, đặc biệt có cả hạt cacao nữa.

Zombie dù có nhiều cỡ nào cũng không thể sinh sản được, rồi một ngày nào đó, nhân loại sẽ tiêu diệt toàn bộ số lượng còn lại, một lần nữa đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn. Tuy thực vật và động vật biến dị sẽ tiếp tục tồn tại song song, nhưng zombie biến mất đã giảm bớt áp lực cho nhân loại rất nhiều.

Thở dài một hơi, Lâm Nhã ngả lưng lên ghế, từ từ nhấm nháp ly cà phê sữa mới mua.

Vào ngày sinh nhật, Dương Điển Ức đã tặng cậu một chiếc đồng hồ đeo tay năng lượng mặt trời, Cố Tinh Hải tặng balo đen, Triêu Kiều Oanh tặng quần áo, Lâm Túc Sơn tặng giày. Còn có... Lâm Hàm tặng một cái laptop.

Hừm, laptop... liệu gắn GPS định vị không? Thật đáng ngờ!

Quăng món quà sang một bên, Lâm Nhã cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao người trong nhà đều biết cậu đang sống ở đây chung với Dương Điển Ức.

Nơi này không phải là căn biệt thự mà Lâm Nhã tổ chức sinh nhật mà là một căn hộ khác nằm trong quận 9. Cậu thuê nơi này để thuận tiện sắm thêm nhiều vật tư hơn trong thành phố.

Dinh dong...

Tiếng chuông của bỗng nhiên vang lên, Lâm Nhã hơi khó chịu vì bữa ăn sáng của mình bị cắt ngang.

Bước ra mở cửa, Lâm Nhã không ngờ kẻ bấm chuông lại là Mạn Sanh.

"Sao mày lại tới đây? Vì sao mày biết chỗ này?" Lâm Nhã tức giận trừng mắt nhìn Mạn Sanh.

Gương mặt của Mạn Sanh không chút biến sắc, trên tay hắn là một đống balo và hành lý khổng lồ. Đương nhiên hắn sẽ không đợi Lâm Nhã đóng cửa ngăn chặn, trước đó đã bước một chân đi vào nhà.

"Đừng lạnh nhạt như vậy! Mẹ của Lâm Nhã và mẹ nuôi của tôi dù sao cũng đang rất thân mật, trước sau gì cũng sẽ kết hôn. Vậy không phải chúng ta đã là người một nhà rồi sao? Đúng rồi, sinh nhật của Lâm Nhã tháng 2 mà tôi lại là tháng 6, có lẽ tôi phải gọi em là Lâm Nhã ca ca nhỉ?" Mạn Sanh mỉm cười đầy quyến rũ.

Vừa nghe từ đó khiến Lâm Nhã nổi hết da gà, người hay gọi cậu như vậy chỉ có Cố Tinh Hải mà thôi, còn Mạn Sanh thì dẹp đi!

"Mày mang hành lý đi đâu đó! Khoan đã! Tao chưa cho mày vào!" Lâm Nhã tức giận kéo tay cái tên đang tỉnh bơ xông thẳng vào nhà cậu.

"Ai nha~ Đừng nhiệt tình như vậy, nếu không thì em sẽ không chịu nổi mất!" giọng điệu nhừa nhựa muốn chảy nước khiến cho người khác liên tưởng đến cảnh tượng mờ ám.

Toàn thân của Lâm Nhã nổi da gà, cậu thật sự không thể tin được người này cùng với Mạn Sanh kiếp trước đều là một. So về vẻ ngoài, Mạn Sanh nữ tính hơn cậu nhiều. So về sức lực, hắn ta cũng vượt mặt cậu triệt để.

Lâm Nhã bất lực nhìn Mạn Sanh thản nhiên bước vào nhà mình, trong lòng trừ thêm một điểm cho Triêu Kiều Oanh. Rốt cuộc ấy đã nghĩ cho tên Mạn Sanh này biết địa chỉ nhà cậu vậy? ta còn mẹ cậu không? Hay mẹ của Mạn Sanh luôn rồi?

Cùng lúc đó, Dương Điển Ức đang chậm rãi bước xuống cầu thang, vẻ mặt cực kỳ ngái ngủ.

Bộ pijama màu xanh nhạt xộc xệch lộ ra xương quai xanh, đôi mắt của Dương Điển Ức mơ hồ thấy được bóng đỏ chói mắt.

"Gì vậy... Khoan đã?? Cô là ai? Chẳng lẽ... chẳng lẽ... mày là ả đàn bà dám quyến rũ Lâm Nhã sau lưng tao?" Dương Điển Ức trừng mắt phẫn nộ.

Lâm Nhã + Mạn Sanh: "..."

Trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, Lâm Nhã bình tĩnh đáp lại "Điển Ức, hắn ta là Mạn Sanh."

Dương Điển Ức nghe xong càng thêm khó tin, ghé mắt nhìn Mạn Sanh một lần nữa, biểu cảm vặn vẹo khó hiểu "À... ừm... tại sao hắn ta lại ở đây vậy Nhã Nhã?"

Lâm Nhã chưa kịp trả lời thì đã bị Mạn Sanh nói trước "Tao đương nhiên tới đây để theo đuổi Lâm Nhã rồi, một tên bạch liên hoa vô dụng yếu đuối như mày không xứng đáng ở bên cạnh cậu ấy." hắn hất tóc đầy kiêu ngạo "Nhìn xem, từ nhan sắc, sức mạnh, địa vị, độ bền bỉ, kỹ năng giường chiếu, cái nào tao cũng hơn mày. Ngoại trừ một chút may mắn thì mày có gì hơn tao chứ?"

"Tao... tao..." gương mặt Dương Điển Ức đỏ ửng lên vì xấu hổ lẫn tức giận, hắn không thể phủ nhận lời nói của Mạn Sanh.

"Khôn hồn thì ngoan ngoãn đứng một bên đi! Đừng tưởng cứ dựa vào sự cưng chiều của Lâm Nhã mà đá được tao khỏi nhà!" Mạn Sanh mỉm cười khinh thường, sau đó ngang nhiên bước lên lầu cùng với đống hành lý.

Lâm Nhã đần mặt ra, cậu gọi cảnh sát tố cáo người xâm phạm chỗ bất hợp pháp được không vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play