Thời gian chờ đợi luôn dài, vì thế lão hiệu trưởng được tôn kính tranh thủ đẩy mạnh tiêu thụ đồ ngọt. Cụ Dumbledore đương nhiên là thích ăn đồ ngọt, nhưng cụ siêng năng hướng mọi người đẩy mạnh tiêu thụ món điểm tâm ngọt cũng không hoàn toàn là vì thích.

Snape chưa bao giờ chờ mong Sirius Black xuất hiện như bây giờ. Vì thế, khi Sirius và Remus đi ra từ chậu tưởng ký, nghênh đón bọn họ chính là anh mắt mừng rỡ như điên của Harry, cùng với cái trừng mắt ôn hoà hơn rất nhiều so với ngày thường của Snape.

Cho dù là vì vừa mới nhìn thấy chính mình cùng rất nhiều người khác tử vong nên tâm tình hai người không tốt lắm, cũng vì việc này mà thụ sủng nhược kinh.

"Có vẻ bây giờ chúng ta rất có ưu thế" Remus cười nói, chú duỗi tay xoa xoa mái tóc bù xù của Harry, " Cháu xem, hiện tại Sirius đã được minh oan, tất cả bí mật của Voldermort chúng ta đều biết, mà cháu so với trước đây cũng cường đại hơn. Cho nên Harry, tất cả sẽ tốt hơn."

"Ân, nhất định." Harry vỗ tóc mình, trong nụ cười lộ ra hương vị ấm áp, giống như cảm thụ trong lòng cậu.

Người sói giỏi nhìn cảm xúc trên mặt người khác, giống cụ Dumbledore và Snape, lúc còn trong chậu tưởng ký cũng đã nhận ra trong mắt Kẻ Được Chọn thời học sinh thường xuất hiện sự sầu lo nặng nề.

Bi kịch đã tạo thành thương tổn, nhưng cũng sẽ không vì những thứ vẫn chưa xảy ra trong trí nhớ mà biến mất. Ngược lại, đúng là biết được những việc sắp xảy ra trong tương lai, từng trải qua sự tuyệt vọng tàn khốc khi bạn bè và trưởng bối tử vong, mới càng thêm dễ dàng lâm vào sợ hãi.

Remus đương nhiên biết Harry là một cậu bé kiên cường lạc quan, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc cậu sẽ không lo sợ bất an.

Giống như một người bị chìm trong đầm lầy, cho dù là cường tráng như thế nào cũng không thể chỉ dựa vào lực lượng của bản thân mà thoát ra. Đối với Harry mà nói, cụ Dumbledore, Snape cùng với Remus chính là người ném dây thừng về phía cậu, là người cứu vớt cậu khỏi những cảm xúc yếu đuối đó.

So sánh với sự tiếp thu bình tĩnh của Remus, Sirius lại từ khi ra khỏi đó liền có biểu tình nghiêm túc, bộ dáng nhíu mày trầm tư giống như đang quyết định chuyện quan trọng nào đó.

Giáo sư Snape đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội châm chọc Sirius - kẻ thù cũ, đại sư độc dược uống một ngụm trà thấm giọng, hoả lực toàn bộ khai hỏa: "Cho nên, tâm hồn còn yếu ớt hơn cả con sên của anh không thể thừa nhận những gì đã nhìn thấy? Tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao thì hiện tại anh cũng có một người con đỡ đầu còn trưởng thành hơn người về tinh thần, bất quá nếu anh cố gắng lấy lòng cậu ta, cậu ta có lẽ sẽ chơi ném đĩa với anh vào lúc rảnh rỗi, nếu anh biểu hiện tốt có lẽ sẽ được thưởng một khúc xương?"

Harry dường như theo phản xạ mà che lỗ tai, nhưng âm thanh rít gào của Sirius lại không xuất hiện.

"Khụ," Sirius ho khan một tiếng, thoạt nhìn phi thường xấu hổ.

"Snape," Sirius bình tĩnh mà nói, "Nếu lúc ấy chúng tôi không trở thành đối thủ một mất một còn một còn với anh, có phải tất cả đối với anh sẽ khác đi?"

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Sirius. Snape ngẩn người sau đó xụ mặt nói: " Có lẽ anh cho rằng anh rất quan trọng, nhưng sự thật lại trái ngược. Gryffindor tự đại."

Nếu lúc trước không đối đầu với nhóm Đạo Tặc, có lẽ Severus và Lily vẫn là bạn bè như trước, có lẽ anh sẽ không toàn tâm toàn ý gia nhập Tử Thần Thực Tử sau khi quyết liệt với Lily, có lẽ... Anh không cần phải mang tội nghiệt mà cả đời cũng không thể chuộc lại. Severus Snape đúng là yêu thích phép thuật hắc ám, tôn trọng lực lượng cùng quyền lực, giống như các Slytherin khác, việc này đã định là giữa anh và Lily sẽ có mâu thuẫn. Chính là, nếu không có câu " Máu bùn" thốt ra dưới sự xúc động khi bị khuất nhục kia, có lẽ tất cả sẽ không giống. Xét đến cùng, Snape cũng không phải người ủng hộ quyền lực và phép thuật hắc ám tuyệt đối, nếu không hiện giờ anh cũng không ngồi ở chỗ này, lấy thân phận là giáo sư độc dược của Hogwarts.

Nhưng mà, chữ ' nếu ' lại không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Severus hơi liễm mí mắt, sau đó một lần nữa ngẩng đầu, nọc độc không có điều kiện phun ra: "Nếu đại não mọc đầy cỏ lác của anh có thể vận chuyển, Black, như vậy anh nên biết trọng điểm thật sự là cái gì, hay là vì sự phát triển của đám cỏ lác đó, đầu óc của anh đã biến thành một khối bùn đất, mất đi tác dụng của nó?"

"... Quả nhiên tôi vẫn rất ghét anh." Tay phải cầm đũa phép của Sirius hết xiết lại buông, rồi lại từ buông thành xiết.

" Tôi cũng thế." Severus nói.

Harry mê muội cùng cụ Dumbledore và Lupin uống trà xem diễn nhìn hai người ngươi tới ta đi, thẳng đến khi bị cha đỡ đầu của cậu đột nhiên ôm chặt.

" Con không cần nghe tên Snape kia nói bậy, dù thế nào con vẫn là con đỡ đầu chú yêu nhất!" Đại cẩu dào dạt nhiệt tình chà đạp tóc Harry.

" Gryffindor vĩnh viễn không nắm được trọng điểm, một khối bùn cũng có tác dụng hơn đầu óc của anh!" Snape trầm mặt nói, "So với việc xoa nắn mặt con đỡ đầu của anh, hiện tại anh hẳn nên tìm cách lấy được Hộp Dây Chuyền Slytherin từ tên gia tinh nhà anh nuôi, tên chó đần này!"

" Hộp Dây Chuyền Slytherin... Regulus...." Sirius buông Harry, trong nháy mắt ánh mắt liền ảm đạm, "Tôi đương nhiên sẽ không quên. Ngày mai tôi có thể mang nó lại đây, lão biên bức khắc nghiệt!"

" Được rồi được rồi, bọn nhỏ. Chuyện của hồn khí chúng ta có thể để mai lại giải quyết, hiện tại có vài việc không thể không nói." Lão hiệu trưởng sau khi xem diễn xong rốt cuộc cũng quyết định tới hoà giải.

Sirius tính trẻ con quay mặt đi không nhìn Snape, Snape còn chưa cãi nhau đã ghiền thì nổi giận đùng đùng trừng Harry, Harry lại lần nữa dùng ánh mắt ai oán nhìn cụ Dumbledore, Remus đang cười trộm giả vờ bưng ly trà lên uống để che dấu.

Cụ Dumbledore hòa ái nhìn vẻ mặt ai oán của Harry nói: "Hiện tại Sirius đã có được thân phận hợp pháp của cậu ấy, là con đỡ đầu của cậu ấy, Harry, trò có thể ở cùng cậu ấy. Nhưng vì Sirius đã có được thân phậ hợp pháp, là con đỡ đầu của cậu ấy, Harry, con đương nhiên có thể cùng cậu ấy ở cùng một chỗ. Nhưng vì để kéo dài phép thuật huyết thống bảo vệ trò, thầy nghĩ tốt nhất mỗi hè trò nên ở nhà dì một tháng."

Harry gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Sirius cười xấu xa nói: " Chú nghĩ dì của con hẳn là không ghét chó đúng không?"

Ngài Chân Nhồi Bông siêu cấp con đỡ đầu khống quyết định vì để con đỡ đầu của mình không cảm thấy cô đơn, chú quyết định trong một tháng nhất định phải làm bạn với con đỡ đầu đáng thương của chú, cho dù chú phải ngủ ngoài đường một tháng.

Snape đối với tình thương của cha của một Gryffindor thức tỉnh khịt mũi coi thường.

Sirius phản xạ có điều kiện muốn phản ứng với sự khinh thường của Snape, lò sưởi đột nhiên bùng lên ánh lửa xanh, sau đó một cái đầu bóng lưỡng xuất hiện.

"Albus, Peter Pettigrew trốn thoát rồi." Kingsley Shacklebolt nói.

"Cái gì?!" Harry cùng Sirius đồng thời kêu lên.

" Người áp giải hắn dùng chú trói buộc trong lúc áp giải, hắn nhân lúc thủ vệ sơ sẩy biến thành chuột chạy vào ống dẫn." Kingsley nói, "Hiện tại tất cả Thần Sáng đều rối loạn, tôi đến để báo tin cho cụ, tôi cần phải đi."

"Nga, tốt, cảm ơn anh, Kingsley." Cụ Dumbledore trấn định nói.

"Đám ngu xuẩn kia!" Kingston vừa biến mất khỏi lò sưởi, Snape liền thấp giọng hung hăng nói.

Sirius tức giận đến cả người đều run lên, Remus đặt tay lên đùi bạn tốt, trấn an vỗ nhẹ.

" Có vẻ lịch sử đã cho chúng ta một vui đùa nho nhỏ." Cụ Dumbledore trầm tư nói, "Bất quá nói như vậy, chúng ta thật ra không cần lo lắng suy đoán hành động tiếp theo của Voldermort."

"Cũng đúng, nếu Peter trở lại bên người Voldermort giống như lần trước, vậy những sự việc xảy ra sau này hẳn sẽ không thay đổi nhiều, Voldemort vẫn sẽ yêu cầu thịt Peter để sống lại, chúng ta có thể lợi dụng điểm này." Harry nói.

"Dùng thịt của một con chuột mọc đầy mụn ghẻ để sống lại? Tôi nghĩ Chúa Tể Hắc Ám vẫn chưa điên cuồng đến nông nỗi đó." Snape không đồng ý nói.

"Ừm, tôi nghĩ đối với Voldermort, chỉ sợ Đuôi Trùn là lựa chọn tốt nhất, hắn sẽ không muốn những người hầu quý tộc biết mình có một người cha Muggle." Lupin nói, "Hắn hẳn là sẽ chữa khỏi cho Peter trước, khả năng độc dược của Voldemort có vẻ cũng không tệ."

"Nếu hắn thật sự có thể." Đại sư độc dược tự phụ nói.

"Ha hả," Cụ Dumbledore cười giống như một lão nhân thật sự, " Tôi nghĩ hiện tại chúng ta thảo luận vấn đề này còn hơi quá sớm, không bằng quan tâm một chút tối nay sẽ có món gì được không?"

Harry có vẻ đồng ý, giữa trưa cậu có chút hưng phấn quá mức, bữa trưa ăn cũng không nhiều, hiện tại đúng là đã đói bụng.

Bữa tối hôm nay tràn ngập phong cách Hogwarts, vẫn phong phú như trước, tâm tình Harry rất tốt vừa ăn vừa cùng Ron và Hermione trò chuyện, cùng với chuyện Đuôi Trùn bỏ trốn.

Hiện tại cậu vẫn chưa nói chuyện mình đã trải qua lữ hành thời không với hai bạn tốt, nhưng không có nghĩa là Harry sẽ vứt bỏ họ mà đơn đả độc đấu. Quả thật, năng lực của bốn vị trưởng bối của Harry đều không thể khinh thường, nhưng việc cùng Ron cùng Hermione kề vai chiến đấu dường như đã trở thành một phần trong linh hồn cậu, mặc kệ là tình huống nào, đối mặt với chuyện gì cũng sẽ không thay đổi.

Về mặt tình cảm, Harry sẽ cố gắng chia sẻ hết mọi việc với Ron và Hermione. Mà cho dù là Harry trọng sinh trở, vẫn thường xuyên nhận được sự chi viện của Ron và Hermione như trước.

Harry cũng không tính toán ngả bài giống như cụ Dumbledore ngả bài với nhiều là đem ký ức của cậu cho hai người bạn thân xem, chủ yếu là bởi vì mặc kệ như thế nào, chiến tranh đối với hai người vẫn là hai đứa trẻ có thể nói là quá tàn khốc, cậu hy vọng bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết được chiến tranh là như thế nào.

Huống chi, cảm giác đem ký ức của mình hết rút ra lại nhét vào, lại rút ra rồi lại nhét vào thật sự không tốt. Thậm chí Harry còn nghĩ nếu làm thêm vài lần, cậu thật sự có khả năng đem mình biến thành tên ngốc giống như Snape nói.

Kẻ Được Chọn thiếu niên đỡ bụng to do ăn nhiều của mình, muôn vàn suy nghĩ mà đi về phía tháp Gryffindor.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play