Lục Sanh nhìn hình ảnh Diêu Thành bị cảnh sát cưỡng chế lên xe cảnh sát, trong miệng hắn còn hùng hùng hổ hổ, nhưng là trong mắt lại tràn đầy hoảng loạn cùng mạnh mẽ trấn định.
【 đại đại, cái tên Diêu Thành này cố ý đả thương người, nhân chứng vật chứng đều có, hơn nữa hắn cũng không có tiền mời những người luật sư nổi tiếng kia, hắn nhất định phải ngồi tù rồi! 】
"Ừ, Hứa Cận thì sau, còn trị được không?"
【 đại đại, cái đồ vật kia bị Diêu Thành ném cho chó ăn rồi, liền tính Hứa Cận muốn trị chỉ sợ cũng trị không được! 】
444 trong giọng nói mang theo vui sướng khi người gặp họa, vừa lúc một lần giải quyết hai tên cặn bã, thống khoái!
Lục Sanh nhìn bộ dáng của nó hưng phấn cao hứng như vậy, biết 444 là bất bình cho cậu, trong lòng tràn đầy ấm áp, thật giống như rót vào một dòng nước ấm.
Khoé môi của cậu nhếch lên một nụ cười, đáy mắt nhợt nhạt ôn nhu.
Mà lúc này Thẩm Lâm Thần vừa vặn từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cậu cười đến ôn nhu như vậy, ánh mắt bỗng dưng trầm trầm.
Lục Sanh nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, ngẩng đầu lên nhìn qua, lại nhìn thấy Thẩm Lâm Thần cơ thể trần trụi đứng ở cửa phòng tắm, trên người chỉ có một cái khăn tắm cũng chưa quấn lại.
Nên lộ không nên lộ, đều thoải mái hào phóng lộ ra trước mặt cậu.
Cậu vô ngữ khóe môi giật giật, "Anh như thế nào liền áo tắm dài cũng không mặc?"
Thẩm Lâm Thần còn nghĩ bộ dáng của cậu vừa rồi cười ôn nhu đến như vậy, vẻ mặt không thoải mái, giọng nói cực kỳ buồn bực, "Em vừa rồi suy nghĩ cái gì?"
Cười đến sủng nịch ôn nhu như vậy!
Lục Sanh nao nao, ngay sau đó lắc đầu, "Không nghĩ cái gì cả."
Thẩm Lâm Thần xụ mặt, hai ba bước đi đến mép giường, giẫm một chân lên mép giường, duỗi tay nắm lấy cằm nhỏ tinh xảo của Lục Sanh.
"Thật sự không có nghĩ cái gì? Không có nghĩ cái gì, mà em lại cười ôn nhu đến như vậy!"
Trên người anh ta cái gì cũng chưa mặc, khoảng cách gần như vậy, đồ vật giương cờ kia liền như vậy chạm vào bụng nhỏ của Lục Sanh, mãnh liệt mà thể hiện cảm giác tồn tại.
"Thẩm Lâm Thần, anh đem áo tắm dài mặc vào trước! Nói chuyện liền nói, gần như vậy làm cái gì!"
Thẩm Lâm Thần rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp kia ở trước mắt, bên môi nổi lên một tia cười lạnh, thấp giọng nói, "Dù sao đều cũng phải cởi ra, còn mặc nó vào làm cái gì!"
Anh ta một bên nói, một bên bàn tay theo cổ áo hơi mở rộng của Lục Sanh một đường trượt xuống.
Bàn tay chạm vào da thịt, tinh tế mượt mà, so tơ lụa thượng đẳng xúc cảm còn muốn mỹ diệu hơn, quả thực làm người ta yêu thích đến không muốn buông tay.
Thẩm Lâm Thần cúi người, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Lục Sanh, tinh tế nghiền nghiền, đầu lưỡi liếm mút vành tai, giống như phác hoạ hình dạng.
Lục Sanh tai cũng giống như eo của cậu, đặc biệt mẫn cảm, căn bản chịu không nổi sự cố tình khiêu khích như vậy, chỉ như vậy cậu đã bị động tác của Thẩm Lâm Thần khơi lên phản ứng.
"Bảo bối, em là của tôi, chỉ có thể nghĩ đến tôi, tôi không muốn em nghĩ đến bất luận kẻ nào, càng không muốn em đối với người khác cười như vậy!"
Lục Sanh nghe thấy giọng nói khàn khàn lại mang theo sự chiếm hữu và dục vọng mãnh liệt, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, lại là châm chọc mà cười cười.
"Tôi là của anh, dựa vào cái gì? Thẩm Lâm Thần, chúng ta nhiều nhất chỉ có thể xem là bạn giường, tôi nghĩ đến ai, cười với ai, cùng anh không có nửa điểm quan hệ!"
Thẩm Lâm Thần đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia ám quang, lạnh lẽo trên mặt bỗng nhiên lộ ra tươi cười, chỉ là đơn giản cong cong khóe môi, lại cảm thấy một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
"Bạn giường? Bảo bối, xem ra là tôi làm quá ít, mới khiến cho em hiểu lầm rằng quan hệ của chúng ta! Nếu chỉ là bạn giường, thì em còn lâu mới có thể thỏa mãn được tôi! Tôi cho em một cơ hội, làm em hảo hào cảm thụ một chút, chúng ta rốt cuộc là bạn giường hay là quan hệ khác!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT