Thẩm Vĩ cả người lạnh băng, giống như rơi vào động băng, một chữ cũng không nói được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Lâm Thần ôm Lục Sanh đi ra ngoài.

Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng kia, sợ hãi, khiếp sợ, kinh ngạc, đủ loại cảm xúc xẹt qua trong mắt, hắn thậm chí không biết Thẩm Lâm Thần như thế nào sẽ coi trọng Lục Sanh?

Chẳng lẽ ở khách sạn lúc trước, hắn rời đi trước, Lục Sanh và Thẩm Lâm Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Vẫn là nói, bọn họ lúc trước đã gặp qua, Thẩm Lâm Thần sớm đã coi trọng Lục Sanh, cho nên mới sẽ muốn hắn mang theo Lục Sanh cùng nhau đi ăn cơm?

Thẩm Vĩ ánh mắt trở nên u ám, liền nhìn cửa chính đang mở rộng, trong mắt phẫn hận tất cả đều bày biện ra tới.

Giữa lưng đau đớn giống như lửa thiêu, mặt hắn tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi mà mắng một câu: "Thẩm Lâm Thần, một ngày nào đó, ta sẽ đem tất cả sỉ nhục của ngày hôm nay đều trả lại cho ngươi! Ngươi chờ đó cho ta!"

Mà lúc này Thẩm Lâm Thần căn bản là không rảnh để lo Thẩm Vĩ sẽ phản ứng như thế nào, anh ta đem Lục Sanh chặn ngang ôm đi ra ngoài, mới vừa đi ra cửa không bao xa, thiếu niên trong lòng vốn dĩ mặt ửng hồng, ánh mắt khép hờ, bỗng nhiên mở mắt ra.

"Thả tôi xuống đi, tôi tự mình đi!"

Giọng nói của Lục Sanh hơi lạnh, hai mắt thanh tỉnh, nơi nào còn có nửa điểm mê say vừa rồi.

Cậu giãy giụa muốn từ trong lòng của Thẩm Lâm Thần nhảy xuống, Thẩm Lâm Thần nhìn cậu, mày hung hăng nhíu lại, cánh tay vung lên, trực tiếp đổi tư thế, một tay đem Lục Sanh vác trên vai.

"Thẩm Lâm Thần, anh làm cái gì vậy, mau buông tôi xuống...... A!"

Lục Sanh nói còn chưa nói hết, trên mông liền ăn một cái tát, cậu theo bản năng mà kêu lên một tiếng, ngay sau đó liền giãy giụa càng thêm lợi hại.

"Bang" một tiếng, Thẩm Lâm Thần lại tát đánh một cái nữa vào mông cậu, âm thanh vô cùng thanh thúy vang dội.

"Đừng nhúc nhích, lại động tôi liền ở chỗ này làm em!"

Giọng nói của Thẩm Lâm Thần ép xuống rất thấp, tràn đầy áp lực cùng ẩn nhẫn.

Anh ta không ngừng bước nhanh hơn, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, căn bản không nhìn Lục Sanh.

Cảm xúc hiện tại của anh ta cực kỳ không xong, đang nỗ lực khắc chế sự đố kỵ trong lòng không ngừng cuồn cuộn dâng lên, sợ mình ghen ghét dữ dội sẽ làm Lục Sanh bị thương.

Lục Sanh nghe thấy lời nói lạnh lẽo của anh ta, hơn nữa vừa rồi mông đã ăn hai bàn tay, tuy rằng không tính quá nặng, cũng là dùng lực, có thể thấy được anh ta uy hiếp cũng không phải chỉ là hù dọa nói suông.

Cậu nhận thấy được Thẩm Lâm Thần đang tức giận, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, theo bản năng hỏi, "Thẩm Lâm Thần, anh đang tức giận sao? Vì cái gì a?"

Thẩm Lâm Thần như cũ không ngừng bước nhanh hơn, trầm mặc không trả lời cậu, nhưng bởi vì Lục Sanh hỏi một câu "Vì cái gì", đáy mắt thô bạo càng thêm áp chế không được, giống như sắp phải phun trào.

Lục Sanh tuy rằng nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Lâm Thần, lại có thể nhận thấy được quanh thân anh ta phát ra khí lạnh, còn có cái loại áp lực lạnh lẽo này.

Cậu trầm tư một hồi, ngay sau đó lại nói, "Anh là bởi vì chuyện vừa rồi mà tức giận? Kỳ thật anh không tới tôi cũng có biện pháp giải quyết Thẩm Vĩ!"

Ly rượu kia cậu là thật sự uống hết, bất quá lại không bị dược ảnh hưởng, cậu từ trước đã ăn giải dược, là trước đây làm nhiệm vụ mùa trong thương thành của hệ thống.

Lục Sanh vốn dĩ tính toán là để cho Thẩm Vĩ thả lỏng cảnh giác trước, sau đó sẽ trực tiếp thôi miên hắn, làm hắn cho rằng bọn họ đã xảy ra quan hệ và đạt được những gì Thẩm Vĩ muốn làm.

Cậu chuẩn bị làm Thẩm Vĩ từng bước một đạt được những thứ mình muốn, chờ đến dục vọng của hắn hoàn toàn bành trướng, cho rằng có thể được sở hữu tất cả, lại một chân đem hắn đập xuống vũng bùn, làm hắn bò lên không nổi!

Nhưng mà Thẩm Lâm Thần lại xuất hiện phá hủy kế hoạch của cậu, rõ ràng người nên tức giận là cậu mới đúng, kết quả tên hỗn đản này cư nhiên lửa giận còn lớn hơn cậu?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play