Hắn chưng là nghĩ tích lũy ít tiền may hai kiện áo khoác lông chồn cho nhi tử, hắn dễ dàng sao?
Nam Bảo Y trở lại tú lâu Triều Văn viện, nổi lên tâm tư viết chữ.
Nàng trải rộng bút mực giấy nghiên ra, định viết một nhân vật thoại bản dựa theo Nam Yên kiếp trước.
Sau hai canh giờ miệt mài, ngoài của sắc trời dẫn ảm đạm.
Truyện ngắn hai ngàn chữ ghi chép Nam Yên từ thân phận ngoại thất nữ từng bước một gả vào nhà quyền quý như thế nào.
Sau khi viết xong, nàng lại thêm lời phê bình:
Nam Yên, mỹ mạo yếu đuối, am hiểu kỳ nghệ. Cộng lại tính toán, cay nghiệt nghen tỵ, thủ đoạn cao minh. Mặc dù thông minh, đáng tiếc tâm thuật bất chính, cũng không phải mẫu mực của nữ tử.
Nàng gác lại bút, thỏa mãn duỗi lưng một cái.
Đang tính đi phòng khách dùng bữa tối, Khương Tuế Hàn bỗng nhiên đẩy cửa vào.
Hắn lầm bầm:" Quân doanh không có chuyện gì vui, còn không bằng ở trong phủ. Nam tiểu ngũ, ngươi phải giúp ta nói với Tiêu gia ca ca!"
Nam Bảo Y kinh ngạc:" Sao ngươi lại chạy tới khuê phòng của ta? Để người khác nhìn thấy, sẽ truyền ra nhàm thoại."
" Cây ngay không sợ chết đứng!" Khương Tuế Hàn ngồi trên ghế bành," Lại viết nhân vật thoại bản? Thứ này vẻ nho nhã, đọc thật phí sức. Ngươi nghe ta, làm sơ qua nghệ thuật gia công cho thỏa đáng, lúc ra sách nhất định có thể nổi tiếng!"
Nam Bảo Y nghĩ nghĩ.
Quyển sách trước đã bị Ngọc Lâu Xuân diễn đi diễn lại cũng nửa năm, cũng nên đẩy ra bản hí mới.
Nàng hào hứng, đem đĩa điểm tâm đẩy về phía Khương Tuế Hàn," Khương đại ca, ngươi ngược lại nói một chút, nghệ thuật gia công nên làm như thế nào mới tốt?"
Khương Tuế Hàn cầm lên một khối điểm tâm, " Cái chúng ta viết chính là thông tục thoại bản. Thông tục trong thoại bản có rất nhiều loại, trong đó cớ một loại gọi là cung đấu."
" Cung đấu?"
" Chính là cố sự trong cung, một đám phi tử tranh giành nam nhân!"
" Thế nhưng nhân vật nữ chính trong bản truyện ngắn của ta cũng không phải là phi tử nha!"
" Vì lẽ đó phải gia công thêm một chút thôi! Ngươi nghĩ nha, một cái ngoại thất nữ thân phận ti tiện, đột nhiên bị tuyển tú tiến cung. Nàng dã tâm bừng bừng, vận dụng quỷ kế gian trá, tay đập hoàng hậu chân đá quý phi, giết hoàng tự phế thái tử, cuối cùng thành công thượng vị, độc chiếm ân sủng, thành tựu một đời yêu phi!"
Nam Bảo Y chần chờ," Thế nhưng trên sân khấu kịch đều là tiểu sinh hoa đán, đều không phải là thiện lương ôn nhu sao? Dùng yêu phi làm nhân vật chính....cái này thích hợp sao?"
" Làm sao không thích hợp? Chúng ta đều là người trẻ tuổi, phải khai thác sáng tạo cái mới nha! Tên sách ta cũng nghĩ cho ngươi, liền gọi là< nhật ký gian phi thượng vị>.
Nam Bảo Y cắn môi.
Lấy Nam Yên làm nguyên mẫu, tham khảo phương thức nàng đối đáp cùng thiết lập thủ đoạn, viết một đời của yêu phi....
Sách nổi tiếng hay không ngược lại là không quan trọng, nhưng trong quá trình viết, đem bản thân đừng nhập bên trong tính cách Nam Yên, nhất định có thể khiến nàng càng trở nên hiểu rõ con người Nam Yên hơn.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.(ahr)
Nàng cảm thấy quyển sách này rất cần đầu óc.
Nàng cười tủm tỉm," Khương đại ca, ngươi thật có tài! Ngày khác ta mời ngươi ăn cơm."
Khương Tuế Hàn còn chưa đáp ứng, Hà Diệp giống như gặp quỷ từ bên ngoài chạy vào:" Tiểu thư, hầu gia từ quân doanh trở về! Hắn không thấy ngài ngồi viết chữ ở thư phòng, giống như có chút tức giận, đang hướng bên này tới."
Nam Bảo Y giật mình.
Nhị ca ca phạt nàng chép kinh thư, nàng đã chép nhiều ngày như vậy, mà ngay cả một lần cũng chưa xong!
Nếu như bị phát hiện lười biếng, khẳng định nàng lại phải chịu phạt!
Nàng vội vàng bò vào màn, một bên kéo chăn mền vừa nói:" Khương đại ca, chờ một lúc nhị ca ca tới hỏi, ngươi liền nói ta bị bệnh, không cách nào chép sách!"
Khương Tuế Hàn " A" một tiếng," Nhưng ta phải nói ngươi bị bệnh gì mới phù hợp?"
" Bất kể là bệnh gì cũng được, càng nghiêm trọng càng tốt!"
" Được rồi!"
Tiêu Dịch đúng lúc bước vào ngưỡng cửa.
Liếc nhìn phòng ngủ, Khương Tuế Hàn cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, một bộ dáng có tật giật mình.
Màn buông xuống, tiểu cô nương nằm bên trong như ẩn như hiện.
Hai người này.... chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Trong đầu hiện ra một chút hình ảnh, hắn nháy mắt sắc mặt liền trở nên âm trầm:" Các ngươi đang làm cái gì?"
Khương Tuế Hàn vội vàng nói:" Nam tiểu ngũ bị bệnh, ta vừa mới giúp nàng bắt mạch."
Tiêu Dịch híp mắt:"Bệnh?"
" Đúng vậy, bệnh rất nghiêm trọng, đến cả giường còn không xuống được, càng đừng đề cập đến chép sách."
Tiêu Dịch xốc màn trướng lên.
Tiểu cô nương nằm trong chăn, quần áo, trâm cài chỉnh tề, lông mi run rẩy, ngay cả giày thêu còn không tháo, hiển nhiên là trước khi hắn vào cửa liền vội vàng bò lên giường.
Hắn nghĩ nghĩ, Khương Tuế Hàn chỉ đến sớm hơn hắn một khắc đồng hồ, lường trước cũng không làm thành chuyện gì.
Tiểu cô nương tất nhiên là vì không muốn chép sách, mới giả bệnh.
Hắn giống như cười mà không phải cười:" Bệnh gì?"
" A..."
Khương Tuế Hàn khó xử.
Hắn ấp úng nửa ngày, bỗng nhiên vỗ đùi," Tê liệt! Đúng, Nam tiểu ngũ bị tê liệt! Nửa đời sau sợ là cũng không chép sách được nữa!"
Nam Bảo Y kéo ra khoé miệng.
Nàng bảo Khương Tuế Hàn nói nghiêm trọng, cũng không cần nghiêm trọng như vậy!
Nghe xong liền biết là nói láo!
Tiếng vải áo sột soạt vang lên, Tiêu Dịch tựa hồ ngồi xuống bên giường.
Hắn nói:" Khi ta còn bé từng học qua một bộ châm pháp, trị liệu tê liệt mười phần hiệu quả. Khương Tuế Hàn, ngươi đi lấy châm bạc, ta muốn giúp nàng châm cứu."
Châm cứu?!
Nháy mắt khuôn mặt Nam Bảo Y liền trắng bệch!
Khương Tuế Hàn do dự:" Cái này, cái này không được đâu? Vạn nhất ngươi đâm sai huyệt đạo, vậy sẽ rất đau!"
Tiêu Dịch thưởng thức cảnh Nam Bảo Y sợ hãi giả ngủ:" Không sao. Dù sao Kiều Kiều bị tê liệt dù bị đau cũng không kêu lên tiếng."
Nam Bảo Y lông mày nhíu chặt.
Quá độc ác!
Quyền thần đại nhân thực sự là quá độc ác!
Nàng đột nhiên ngồi bật dậy," Nhị ca ca, ta, bệnh của ta đột nhiên khỏi!"
Tiêu Dịch liếc mắt nhìn nàng một cái," Sợ là căn bản không có bệnh? Không chép sách cho tốt, còn ý đồ giả bệnh lừa dối....Tứ Thư Ngũ Kinh, lại chép thêm mười lần."
Nam Bảo Y vốn bởi vì chuyện phụ thân mà phiền não, hiện tại lại bị hắn phạt, không khỏi càng thêm bực mình.
Khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo, tức giận xông ra khỏi khuê phòng.
Tiêu Dịch nhíu mày:" Nàng làm sao thế?"
Khương Tuế Hàn đem chuyện Nam Quảng cùng Liễu thị nói lại, khó được trịnh trọng:" Vốn là Nam tiểu ngũ ủy khuất, ngay cả bữa tối cũng chưa ăn, lại thêm ngươi còn muốn phạt nàng....Tiêu gia ca ca, hôm nay ngươi đúng là có phần quá phận."
Tiêu Dịch giật giật trướng hoa sen.
Nam Mạo Mạo thật lớn mật, lại đem ngoại thất vào phủ...
Trong trướng treo một tiểu cầu huân hương, theo hắn lay động màn trướng tiểu hương cầu có chút lay động, tản ra hương hoa sen ấm ngọt.
Hắn hít hà hương hoa, thản nhiên nói:" Dư Vị."
Dư Vị từ ngoài Cửa tiến vào, " Chủ tử có gì phân phó?"
" Ban thường thuốc an thai cho Liễu thị, mỗi sớm tối một chén lớn."
Dư Vị ngẩn người:" Chủ tử, Liễu thị là người ngũ tiểu thư chán ghét, ngài làm sao còn muốn ban thưởng thuốc an thai? Nếu để ngũ tiểu thư biết..."
" Dư Vị, ngươi đần chết đi được!" Khương Tuế Hàn không kịp chờ đợi cuộn lên tay áo," Sớm tối mỗi ngày một chén lớn thuốc an thai, còn là hầu gia ban thưởng, coi như đắng, ngươi đoán Liễu thị có dám cự tuyệt hay không? Đi, ta tự mình sắc thuốc! Đảm bảo đắng chết nàng!"
Tiền viện.
Liễu Tiểu Mộng thư thái ngồi dựa trên giường.(ahr)
Phòng ngủ bài trí lộng lẫy, nàng nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.
Nàng cười nói:" May là Yên nhi của chúng ta thông minh, vậy mà có thể nghĩ ra biện pháp trèo tường vào phủ. Mặc dù lão gia không có bạc, nhưng cuối cùng chúng ta cũng có thể vào ở phải không? Yên nhi, về sau ngươi không có việc gì làm, đều phải tới Triều Văn viện đi lại, cùng nhị ca ca ngươi tạo quan hệ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT