Tống Thế Ninh đợi thật lâu không được người trong lòng đáp lại, sốt ruột tiến lên hai bước," Dung nhi...."
Hắn sợ đường đột giai nhân, lại vội vàng ngừng bước chân.
Trong mắt hắn chứa đựng đầy thận trọng cùng mong chờ, đánh bạo hỏi:" Dung nhi, ngươi, mấy tháng nay, ngươi có nhớ ta?"
Hắn biết nữ nhi gia rất dễ thẹn thùng.
Hắn không dám thúc giục, kiên nhẫn cực điểm chờ đợi câu trả lời của nàng.
Qua quá lâu, Nam Bảo Dung rốt cục cúi đầu từ sau gốc cây phong đi ra.
Nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tống Thế Ninh, đem một chiếc lá phong đặt vào lòng bàn tay hắn.
Ngay cả mắt cũng không dám nhấc lên, xấu hổ chạy đi.
Tống Thế Ninh kinh ngạc nhìn lá phong đỏ trong lòng bàn tay.
Nửa ngày, hắn bỗng nhiên như nhặt được chí bảo cầm thật chặt lá phong, kìm lòng không được lệ rơi đầy mặt.
Sau gốc cây đi ra.
Nam Bảo Châu như lọt vào sương mù, ngây ngô hỏi:" Hiện tại đến tột cùng là có chuyện gì, làm sao một chút ta cũng không hiểu? Đại tỷ tỷ có thích hắn hay không vậy?"
Nam Bảo Y mặt mày cong cong, nói:
"' Nhất núi trọng, nhị núi trọng.
Núi cao thiên viễn yên thủy lạnh.
Tương tư lá phong đan ', ngươi nói đại tỷ tỷ có thích hắn hay không?"
Nam Bảo Y quẹt miệng.
Nàng mất hứng gõ cái trán Nam Bảo Y," Ngươi cùng đại tỷ tỷ ỷ vào ta không đọc qua sách, cố tình khi dễ ta! Hừ, không để ý các ngươi!"
Nàng nhấc lên váy, kỳ quái chạy mất.
Tâm tình Nam Bảo Y rất tốt.
Nàng sờ sờ cái trán, quay người lại đụng phải Tiêu Dịch.
Hắn âm thầm đứng ở đó, cũng giống như một tôn sát thần.
Nàng oán giận nói:" Nhị ca ca thật là, tới một câu cũng không nói, có phải muốn đem ta dọa sợ mới bỏ qua? Ta vốn là nhát gan....."
Tiêu Dịch nhíu mày.
Dám tìm người giả mạo khâm sai, còn dụ dỗ thiên kim gia tộc quyền thế, cái này kêu là nhát gan?
Nam Bảo Y liếc mắt hắn một cái," Nhị ca ca là cố ý tới tìm ta sao?"
Tiêu Dịch thản nhiên nói:" Nên trở về phủ."
Nam Bảo Y kinh ngạc:" Không phải còn có tiệc tối sao?"
" Hạ gia xảy ra chuyện."
Tiêu Dịch hời hợt, cất bước hướng về tiền viện đi.
Nam Bảo ấy hiếu kỳ đuổi theo," Hạ gia có thể xảy ra chuyện gì? Không phải Hạ Tình Tình cùng Vương Lăng sảy ra chuyện chứ? Nàng tính tình cấp bách, nghĩ thừa dịp nhiều người gạo nấu thành cơm cũng là có thể..."
Tiêu Dịch " Ừ " một tiếng.
Nam Bảo Y càng thêm kinh ngạc.(ahr)
Nàng chỉ là tuỳ tiện ngẫm, không nghĩ tới Hạ Tình Tình lại không nhịn được!
Nàng sợ hãi thán phục:" Đây chính là bò lên giường! Lá gan của nàng cũng thật lớn, ngay cả nội tình nhà người ta còn chưa thăm dò rõ ràng, liền lòng như lửa đốt làm ra loại chuyện này! Mặc dù như ta mong muốn, nhưng vì vinh hoa phú quý liền hy sinh trong sạch của mình không khỏi có phẩm cách sai lầm."
Tiêu Dịch trầm mặc không nói.
Nam Kiều Kiều lá gan cũng rất lớn.
Mà lại còn một lòng muốn tìm kiếm một vị hôn phu tốt, khó đảm bảo sẽ không làm ra chuyện bò lên giường người khác.
Ánh mắt hắn thêm sắc bén đen tối vài phần, trầm giọng nói:" Sau khi hồi phủ, ngoại trừ Tứ Thư Ngũ kinh sao chép mười lần, lại đem < Nữ đức > cùng <Nữ giới> sao chép thêm mười lần."
Nam Bảo Y khiếp sợ:" Nhị ca ca, người phạm sai lầm là Hạ Tình Tình chứ không phải là ta, ngươi lại phạt ta làm gì? Cái này thật không công bằng!"
Tiêu Dịch liếc mắt nhìn nàng:" Dự phòng trước, đỡ phải sợ tương lai ngươi làm ra chuyện đồng dạng như vậy."
Nam Bảo Y không còn lời gì để nói.
Loại chuyện như thế này, còn có thể thông qua chép sách để dự phòng?
Quyền thần đại nhân quả thực không cần quá vô sỉ!
Nhưng nàng cũng không dám cờ kè mặc cả, chỉ đành giống như tiểu tức phụ bị ủy khuất vô cùng đánh thương đi theo Tiêu Dịch ra ngoài.
Đi đến cửa phủ, khách khứa tới tham gia tiệc rượu từng người từng người lên xe ngựa rời đi, trong lúc nói chuyện đều là chê cười Hạ Tình Tình không biết liêm sỉ.
Nam Bảo Y đi đến trước xe ngựa nhà mình, nhìn thấy biểu ca Tống Thế Ninh đang hướng nhị bá mẫu cáo từ.
Hắn mang theo một khăn vấn đầu màu đen, bên trong khăn vấn ẩn giấu một chiếc lá phong đỏ, lá phong lộ ra một nửa. Chính hắn lại không phát giác, nhìn mười phần buồn cười, dẫn tới người qua đường chú ý.
Mặc dù chật vật, nhưng Nam Bảo Y thấy trong nội tâm lại ấm áp.
Ngay cả đại tỷ tỷ tiện tay tặng đồ, hắn lại trân quý như thế, huống chi bản thân đại tỷ tỷ?
Nàng bước lên xe ngựa, vui mừng tiến đến bên người Nam Bảo Dung," Đại tỷ tỷ, khi nào biểu ca ta tới cửa cầu hôn? Ta đều chờ không nổi nữa nha!"
Nam Bảo Dung đã mặt mỏng, chỉ buông thõng tầm mắt không lên tiếng.
Nam Bảo Châu ăn bánh ngọt, cười tủm tỉm nói:" Nương ta cũng đã từng đề cập qua hắn dường như rất cao hứng, nói là phải về thương nghị cùng tổ mẫu. Nếu không có gì trở ngại, ta đoán rất mau hắn sẽ đem sính lễ qua phủ."
" Thật tốt!" Nam Bảo Y từ đáy lòng tán thưởng.
Nam Bảo Châu nghiêng đầu một chút," Thế nhưng Kiều Kiều m nếu như hắn cưới đại tỷ tỷ, vậy ngươi tiếp tục gọi hắn là biểu ca, hay gọi hắn là đại tỷ phu?"
" Ngô..."
Nam Bảo Y trừng mắt nhìn.
Vấn đề này, có chút khó nha!
Xe ngựa hướng về Nam phủ.(ahr)
Nam Bảo Y thích náo nhiệt, dứt khoát cuộng màn cửa lên, thoải mái thưởng thức cảnh sắc ngoài phố.
Gần tới trung thu, bên đường náo nhiệt, người bán hàng rong rao hàng các loại hoa cúc, cây lựu, cao cua chờ người mua, đem nàng phát thèm.
Nàng liếm liếm môi, nhỏ giọng nói:" Ta rất thích ăn cua lớn ở Phúc Vị trai, dùng tám loại dụng cụ tinh tế lột cua, thịt cua trắng tuyết, gạch cua tươi ngon...lựu của Lý Ký vừa lớn vỏ lại mỏng, hạt lựu đỏ tươi được đựng trong chén bạch ngọc, múc một muôi đưa vào miệng, phải gọi là nhiều nước chua ngọt..."
Nam Bảo Y cùng Nam Bảo Dung nhìn nhau cười.
Châu Châu rất thích ăn, ngày càng mập mạp, làm nhị bá mẫu lo lắng không thôi, sợ nàng không gả đi được, bởi vậy không cho phép nha hoàn mua đồ ăn vặt cho nàng, đem nàng thèm tới phát điên.
Mà Nam Bảo Châu nhắc tới xong, giống như trộm, từ trong tay áo lấy ra một bánh bao được gói kỹ trong khăn tay.
Nàng đắc ý hướng hai tỷ muội nháy mắt mấy cái," Là trên bàn yến hội không ai ăn, ta cảm thấy rất lãng phí, nên cầm về."
" Không báo mà cầm là trộm." Nam Bảo Y chế nhạo.
" Không phải trộm, là cầm, cầm!"
" Chính là trộm!"
" Nam Kiều Kiều, ta muốn đánh ngươi!"
Hai tỷ muội nháo thành một đoàn.
Ngoài cửa sổ, tiêu Dịch cưỡi tuấn mã đi bên cạnh.
Dư quang yên lặng rơi vào trong xe.
Tiểu cô nương cười mặt mày cong cong, là bộ dáng hạnh phúc nhất.
Hắn rất thích dáng vẻ của nàng khi cười.
Nhớ tươi đồ ăn vặt Nam Bảo Châu vừa nhắc tới, hắn suy đoán Nam Kiều Kiều cũng sẽ thích.
Hắn phân phó Thập Khổ:" Đi mua ít cua của Phúc Vị trai cùng mua một chút lựu của Lý Ký."
Thập Khổ cảm khái chủ tử nhà mình thật sự là sủng muội muội, hứng thú bừng bừng đi mua đồ.
.....
Trở lại Nam phủ, đám tiểu bối nhao nhao đến Tùng Hạc viện thỉnh an lão phu nhân.
Lão phu nhân cười hỏi vài câu chuyện Hạ phủ, phất phất tay ra hiệu cho tất cả đều trở về nghỉ ngơi, chỉ đơn độc lưu lại Tiêu Dịch.
Nam Bảo Y biết, tổ mẫu tất nhiên muốn hỏi hắn một chút chuyện trên chiến trường.
Nàng trở lại Triều Văn viện, sau khi tắm rửa xong, muốn đi nhìn mấy quả hồng của nàng đã phơi thế nào rồi.
Đi ra bên ngoài hiên thư phòng, dưới hiên một hàng những quả hồng kim hoàng căng mọng, vậy mà giờ đây chỉ còn một quả hồng trơ trọi treo trên dây.
Dưới đất đều là cuống cùng hạt hồng ăn thừa.
Khương Tuế Hàn ngồi trên bậc thang, sờ bụng, thỏa mãn ợ một cái.
" Ngươi....."
Nam Bảo Y chỉ vào hắn, tức giận đến nửa ngày không nói ra lời.
Những ngày này nàng bận bịu tứ phía, sợ sương đêm lạnh làm ướt hồng lên lúc hoàng hôn liền đem thu vào, lại đến lúc mặt trời mọc ngày hôm sau mớ đem ra phơi tiếp.
Thật vất vả chờ đến lúc quyền thần đại nhân trở về, nàng còn dự định tết trung thu mang ra, mời cả nhà cùng nhau ăn hồng ngắm trắng.
Không nghĩ tới, thế mà vô cớ làm lợi Khương Tuế Hàn.
Khương Tuế Hàn nhướng mày," Ta tại quân doanh làm quân y, mỗi ngày ngủ muộn hơn chó dậy sớm hơn gà, không biết cứu được tính mệnh của bao người. Làm sao, ăn mấy cái bánh quả hồng của ngươi, ngươi còn không hài lòng."
" Chính là không hài lòng!" Nam Bảo Y dữ dằn trừng hắn," Mà quả hồng lạnh, ngươi lại ăn nhiều như vậy không bị đau bụng mới lạ!"
Tiêu Dịch trở về, vừa vặn nghe thấy câu sau cùng.
Nam Kiều Kiều lại quan tâm Khương Tuế Hàn?
Chẳng lẽ nàng phát hiện Khương Tuế Hàn không có bị bệnh hiểm nghèo?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT