*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạ Bác sợ ngây người!
Cái tỳ nữ này là cái quỷ gì, thân thủ lại tốt như vậy?
Hắn thét chói tai muốn chạy trốn, lại bị dọa đến hai chân mềm nhũn ra!
Thưởng Tâm đạp không mà đến, ở trong mắt hắn phóng đại.
Trong nháy mắt tiếp theo, nhuyễn kiếm không chút lưu tình chọc mù đôi mắt hắn!
Theo máu tươi văng khắp nơi, đầu của hắn cũng lăn lông lốc trên mặt đất, đến chết cũng không minh bạch, i đến tột cùng là người hắn đắc tội là tồn tại ở bậc nào!
Ngay cả gã xa phu kia còn chưa kịp chạy trốn liền kêu thảm một tiếng bị Thưởng Tâm một kiếm xuyên qua yết hầu.
Hà Diệp từ thuở nhỏ liền lớn lên ở nhà cao cửa rộng, chưa từng thấy qua loại cảnh tượng huyết tinh này.
Nàng run lẩy bẩy, run rẩy muốn đưa tay che hai mắt tiểu thư nhà mình lại, đã thấy tiểu thư nhà nàng thong thả đong đưa quạt tròn, phảng phất như loại cảnh tượng này nàng đã nhìn quen mắt.
Nam Bảo Y cười hiền lành:" Luôn có một số gia đình, thích bồi dưỡng nhi tử thành cặn bã nhân gian, lại thả ra làm tai họa cho trong sạch của các cô nương. Loại cặn bã này không nên tồn tại, không bằng giết đi tiết kiệm một chút củi gạo nước."
Hà Diệp khiếp sợ nhìn tiểu thư nhà mình tự nhiên leo lên xe ngựa.
Nàng cảm thấy, từ đầu mùa xuân, tiểu thư đã không còn giống như trước kia.
Nhưng là nàng rất rõ ràng, tiểu thư hiện tại, vô luận là làm cái gì nhất định đều là đúng!
Thưởng Tâm điều khiển xe ngựa đến Ngọc Lâu Xuân.
Trên váy áo Nam Bảo Y vẫn còn vết máu tung toé, nàng ngại bẩn, đi nhã gian thay một bộ đồ khác.
Từ sau tấm bình phong đi ra, Hàn Yên Lương ngồi trên ghế quý phi, lười biếng nói:" Chuyện Hạ Bác ta vừa nghe Hà Diệp nói. Hạ Tình Tình cùng Nam Yên làm việc ác độc, ngươi có muốn báo quan hay không?"
Nam Bảo Y cầm khăn lau mái tóc
.(ahr)Nàng ôn nhu nói:" Nếu đi báo quan sẽ khiến hai người đó thanh danh quét rác, làm sao còn có thể gả chồng? Ta là cô nương thiện lương, loại chuyện báo quan này tuyệt đối không làm được."
Nàng bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, cười nhẹ nhàng nói:" Hàn lão bản quen biết nhiều người, còn thỉnh giúp ta tìm kiếm một người trẻ tuổi dung mạo xuất sắc, thân mắc bệnh hoa liễu. Ta thấy Hạ Tình Tình thích dắt dây tơ hồng cho người khác như vậy, ta cũng nên dùng đức báo đức, giúp nàng dắt một dây mới phải."
Hàn Yên Lương lười nhác nói:" Hạ Tình Tình tốt xấu gì cũng là thiên kim Hạ phủ, nam nhân bình thường sợ là không để vào mắt."
Nam Bảo Y ngồi xuống bàn trang điểm, ánh mắt dừng ở vách tường.
Một thanh đạo cụ dùng hát hí khúc Thượng Phương bảo kiếm, treo trên đó.
Nàng thập phần khéo hiểu lòng người:" Hạ Tình Tình tâm cao hơn trời, nằm mộng cũng muốn làm phu nhân quan gia. Đã như vậy, ta liền mượn thanh Thượng Phương bảo kiếm của Hàn lão bản dùng một lát, cũng để nàng nếm thử mùi vị làm phu nhân khâm sai."
Hàn Yên Lương ánh mắt khẽ nhúc nhích, trong khoảng khắc liền minh bạch nàng muốn làm gì.
Nàng cười nói:" Như vậy, Còn Nam Yên?"
" Tạm thời không thể động đến nàng ta, đợi đến lúc ta từ hôn, có lẽ còn có chỗ phải dùng đến nàng ta."
Từ Ngọc Lâu Xuân trở lại Triều Văn viện, đã là hoàng hôn.
Nam Bảo Y dựa vào bệ cửa sổ, nhìn xa xôi về phía tây.
Ánh sáng chiều ngang dọc phía chân trời, mặt trời tròn đang lặn lộ ra ấm áp, một chút hướng chân trời rơi xuống, là cảnh trí mỹ lệ thế gian ít có.
Trong nội tâm nàng như mặt trời đang lặn ấm áp xán lạn.
Nhị ca ca lợi hại như vậy, hiện tại nhất định đã đánh thắng trận, nghĩ đến đã cách ngày về không xa.
Không biết lúc hắn trở lại, có mang lễ vật về cho nàng hay không?
....
Trời đã vào thu.
Đêm dài dần dần lạnh, lúc sáng sớm, trên cây cối trong vườn ngưng đọng đầy sương giá, theo gió lạnh phất qua, rì rào rơi xuống đất, làm ướt cỏ cây.
Tú lâu.
Hà Diệp kéo màn trướng lên, ôn nhu gọi Nam Bảo Y rời giường," Vào thu, tiểu thư một ngày so với một ngày càng thức dậy muộn hơn, ngay cả công khoá cũng bỏ bê đã lâu. Chờ nhị công tử trở về, sợ rằng sẽ xử phạt ngài."
Nam Bảo Y cuộn lại ổn chăn.
Nàng lộ ra một đôi mắt phượng sáng lấp lánh, làm nũng nói:" Hà Diệp, trời lạnh như thế, ngươi để ta ngủ thêm hai khắc được không?"
Hà Diệp khó xử.
Nam Bảo Y vén lên một nửa chăn, đem nàng cũng kéo vào ổ chăn,"Hai chúng ta cùng nằm ỳ một chỗ được không? Tay của ngươi thật lạnh, ta giúp ngươi xoa xoa."
Chủ tử giúp mình xoa ấm tay, khiến tâm của Hà Diệp ấm áp.
Nàng bồi tiếp Nam Bảo Y nói chuyện một lúc mới nhớ ra,"Dư Vị nói, quả hồng bên ngoài thư phòng đã có thể hái được, ngài lại tiếp tục ngủ nướng, những quả hồng kia liền bị nhóm tiểu nha hoàn hái sạch."
Nam Bảo Y kinh hỉ.
Nàng thèm những quả hồng kia đã rất lâu.
Nàng được tỳ nữ hầu hạ nhanh chóng rửa mặt trang điểm, ngay cả áo choàng cũng không kịp mặc, liền chạy đến vườn.
Cây hồng của Triều Văn viện này chín rất sớm, mới tiết bạch lộ*, đầy cành là những quả hồng tròn vo, màu vàng ôn nhuận, chợt có mấy con chim mập mạp tới mổ trộm, nhìn không khí thập phần vui mừng.
(**Tiết bạch lộ là một trong 24 tiết khí của TQ, VN, NB, Triều tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch, khi mặt trời mọc mở xích kinh 165 độ)
Nam Bảo Y chạy tới, mới phát hiện cũng không có nha hoàn hái hồng của nàng.
Hà Diệp cười đem ra cây gậy trúc," Nếu nô tỳ không nói vậy, chẳng phải lúc này tiểu thư vẫn còn nằm trên giường ăn vạ!"
Nam Bảo Y ngượng ngùng.
Nàng bây giờ còn là tiểu cô nương mười hai tuổi, trời sinh liền thập phần tham ngủ nha!
Nàng tiếp nhận gậy trúc.
Trên gậy trúc có một chiếc móc cùng túi lưới, rất thuận tiện hái quả hồng chỗ cao.
Nàng hứng thú bừng bừng hái được hai mươi quả hồng lớn.
Nàng không cần người khác giúp đỡ, bởi vậy Dư Vị đành phải bên cạnh chỉ điểm:" Trước tiên đem vỏ hồng gọt đi để lại cuống, lại dùng dây gai buộc chặt cuống hồng lại."
Nam Bảo Y nghiêm túc làm theo.
Cột chắc hai mươi quả hồng, nàng dựa theo lời Dư Vị, đem quả hồng treo dưới mái hiên.
Phải phơi nắng nhiều ngày liên tục, chờ quả hồng xẹp xuống, mới tính là phơi tốt.
* Hồng treo gió
Mùa thu lâm viên lá bắt đầu vàng, áng mặt trời ấm áp, đầu cành sơn tước nhảy nhót, mèo lười phơi nắng đầu tường, tất cả đều khiến lòng người sinh vui vẻ.
Nam Bảo Y thỏa mãn ngồi trên dây đu, nhìn những quả hồng lớn treo thành một hàng dưới mái hiên.
Loại cảm giác tựa như nông gia bội thu, khiến người sinh ra loại cảm giác vui sướng.
Nàng đếm trên đầu ngón tay từng cái:" Tổ mẫu, nhị bá mẫu, đại tỷ tỷ, Châu Châu, tứ ca ca.... Còn lại đều cho nhị ca ca hết..."
Hà Diệp vui mừng nhìn nàng.(ahr)
Mắc dù bánh quả hồng không phải đồ vật trân quý, nhưng dù sao cũng là tiểu thư tốn tâm tư làm.
Trân quý đáng giá, trước này đều không phải lễ vật đắt tiền, mà là phần lễ vật tâm ý kia!
Tiểu thư nhà nàng, thật hiểu chuyện!
Đúng lúc này, Thưởng Tâm từ bên ngoài tiến vào, trình lên một phong thiếp mời:" Hạ gia đưa tới."
Nam Bảo Y hiếu kỳ tiếp nhận.
Nàng lật ra, thì ra là đại thọ bốn mươi của Hạ lão gia, mời phú thương cùng quyền quý Thục quận tới ăn mừng.
Lần trước Hạ Tình Tình cùng Nam Yên thiết kế hại nàng, lại đem Hạ Bác mắc vào.
Thưởng Tâm dùng hoá thi thuỷ xử lý thi thể đám người Hạ Bác, Hạ Tình Tình cùng Nam Yên đợi trái đợi phải, không chỉ không đợi được đến tin tức hoàn thành đại sự, thậm chí ngay cả bông của đám người Hạ Bác cũng không tìm được, chắc hẳn những ngày này rất lo lắng.
Hạ gia cùng Nam gia không có chút giao tình, lần này mở tiệc chiêu đãi mời Nam gia, chỉ sợ là Hạ Tình Tình không kịp chờ đợi muốn gặp mình, biết rõ ràng chân tướng ngày đó.
Nàng mỉm cười:" Tổ mẫu nói thế nào?"
Thưởng Tâm nói:" Lão phu nhân nói, mấy vị tiểu thư trong phủ cũng đã lâu không ra ngoài tham gia yến hội, vì đó để nhị phu nhân mang các người đi uống rượu giải sầu."
" Vậy liền chuẩn bị đi."
Nam Bảo Y đem thiếp mời đưa cho nàng.
Nàng an bài vị " khâm sai đại thần "kia đã vào chỗ, nàng cũng vừa lúc đi Hạ gia xem náo nhiệt.
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad bởi Anhheri.