Mặc dù Tiêu Dịch không nói gì, nhưng thần sắc lại hiển nhiên là nhận định chuyện này.
Nam Bảo Y giận quá hoá cười:" Trương Viễn Vọng là đệ nhất tài tử Thục quận, ngọc thụ lâm phong tài hoa hơn người, còn có xuất thân không tồi. Nữ nhân ái mộ hắn nhiều vô kể, nhưng ta lại không có trong đó."
Tiểu cô nương mắt phượng sáng lấp lánh, không giống nói láo.
Tiêu Dịch chắp tay sau lưng, không tự giác vuốt ve đồng áp thắng tiền một chút.
Nam Bảo Y gương lên mày liễu, tiếp tục nói:" Nam nhân mà ta muốn gả, nhất định là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, có quyền, có thế, có tài! Có thể bảo hộ ta trăm tuổi không lo, có thể bảo đảm Nam gia thịnh thế vinh hoa! Trương Viễn Vọng bạc tình bạc nghĩa, tham tư lợi, Trương gia lại càng là một vũng nước đục hôi thối, ta có điên mới coi trọng hắn!"
Lời nói này nếu để cho người khác nghe thấy, khẳng định sẽ chê cười nàng không biết tự lượng sức mình.
Rốt cục Nam phủ tuy rằng cũng là nhà giàu sang, có thể sĩ nông công thương đủ loại khác biệt, thương hộ nịnh bợ quan gia còn không kịp, lại dám bắt bẻ con trai trưởng quan gia?
Nhưng Tiêu Dịch cũng không cười.
Xưa nay hắn không biết, nguyên lai tiểu cô nương đối với vị hôn phu có yêu cầu cao như vậy.
Mặt nàng như tranh họa, khí chất lại hết sức thanh lãnh cao ngạo.
Nam gia có tiền, chi phí ăn mặc đều là đứng đầu, nói một câu so với công chúa tiểu quốc cũng không sai.
Vô luận là Trương gia hay Trình gia đều nuôi không nổi kiều hoa quý báu như thế.
Cỗ lửa giận trong lồng ngực cháy mấy ngày chìm xuống không rõ, ngữ khí hắn hoà hoãn mấy phần," Ngươi không có ý nghĩ đó, tự nhiên là tốt nhất."
Hiểu lầm được giải thích rõ ràng, Nam Bảo Y cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nàng khéo néo đi qua dựa sát vào," Nhị ca ca, ta mới mười hai tuổi, chuyện vị hôn phu cũng không cần sốt ruột. Chờ sau này nhị ca ca vào làm quan trong triều ở kinh thành, làm phiền ngươi giúp ta tìm một danh môn quyền quý, tỷ như quốc công gia, hầu gia, hoàng tử cũng được! Ta nghe nói đương kim thái tử khoan hậu thuần lương, gả cho hắn tất nhiên cũng không phải ăn khổ."
Nàng chỉ là lời nói đùa, có thể Tiêu Dịch lại coi là thật.
Quốc công gia, hầu gia, thái tử....
Thua thiệt nàng nghĩ ra, làm sao nàng không dứt khoát gả cho thiên tử?
Ánh mắt của hắn ảm đạm, môi mỏng mím thành một đường, không muốn trả lời nàng.
Nam Bảo Y thấy mặt hắn không thay đổi đi về phía sơn trang, phi thường luống cuống.
Thật tốt, quyền thần đại nhân tại sao lại muốn tức giận rồi?
Chẳng lẽ nàng nói sai sao?
Nàng lắc đầu, mang theo đai lưng của Trương Viễn Vọng cùng trâm cài đầu của Tôn Tiêm Tiêm, quyết định đi phòng khách vạch trần gian tình của bọn hắn.
....
Lúc này, trong lầu các sơn trang.
Lão nhân gia không chịu nổi thức đêm, đều đã đi nghỉ ngơi.
Các quý phụ trẻ tuổi đang ngồi đánh bài, mang theo khuê nữ nhà mình, tụ tập lại trong khách sảnh chơi.
Bởi vì quan hệ thông gia, vì lẽ đó Nam Bảo Dung ngồi ngay sau lưng Thường thị phu nhân nhà đô uý.
Nàng một bên thấy nàng nhìn bài, một bên trả lời các vị phu nhân xung quanh tra hỏi.
" Sáu ống." Một vị phu nhân ra bài tẩy, cười nói," Ta nhớ Bảo Dung thuở nhỏ luôn triền miên trên giường bệnh, mấy năm nay cơ thể đã điều dưỡng tốt? Đều là dùng loại thuốc nào?"
" Được tổ mẫu yêu thương, so với khi còn nhỏ đã tốt hơn nhiều."Nam Bảo Châu ấm giọng thì thầm," Ngược lại thuốc dùng một mực không đứt đoạn, là cầu đơn thuốc từ chỗ Khương thần y, tên là cống hoa hoàn."
" Cống hoa hoàn? Ngược lại là hiếm có. Không biết là đơn thuốc như thế nào?"
Nam Bảo Y giúp Trương thị ra một tấm bài, ôn thanh đáp:" lấy 24 loại hoa xuân hạ thu đông,hơn nữa cùng cùng năm loại nước mưa theo thời tiết, sương sớm, tuyết đầu mùa, lại thêm nước mắt giao nhân cùng nhựa đào mài thành phấn mịn, tinh tế chế thành."
" Thật phiền toái, cũng chỉ có Nam phủ đại nghiệp mới có thể chế ra loại đan dược này." Vị phu nhân kia cảm thán, lại vui đùa nói:" Trương gia không thể phú quý bằng Nam gia, chờ Bảo Dung gả đi, cũng không thể có đãi ngộ tinh quý như vậy...."
Lời còn chưa dứt, đã cảm thấy không được ổn.(ahr)
Nhưng lời đã nói ra giống như tát nước ra ngoài, đến cùng là tất cả mọi người đều nghe thấy đi.
Nam Bảo Dung lúng túng nhìn về phía bà bà tương lai, quả nhiên sắc mặt của nàng xụ xuống.
Vì hoà hoãn không khí, nàng bưng tới trà nóng, cung kính đưa Thường thị," Nghe nói bá mẫu đối với thưởng thức trà rất tâm đắc, đây là trà xuân năm nay, ngài nếm thử?".
Truyện Cổ ĐạiVị phu nhân không lựa lời kia đi theo hoà giải:" Trà là trà xuân Long Tĩnh, nghe nói là Nam lão thái quân cố ý mang từ trong phủ đến, thập phần quý giá...."
" Quý giá?" Thường thị cười lạnh," Thế nào, Trương gia ta là uống không nổi trà quý giá như vậy, nóng lòng muốn chạy tới Nam gia nhà nàng uống?"
Phòng khách yên tĩnh.
Các tiểu thư, phu nhân ngồi chỗ khác cũng nhìn sang.
Nam Bảo Dung càng thêm xấu hổ," Đêm đã khuya, ta đỡ bá mẫu về phòng nghỉ?"
Ầm.
Thường thị đưa tay hất trà trên tay nàng.
Nước trà rơi làm ướt vạt áo, Nam Bảo Dung lui lại hai bước, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Thường thị chỉ về phía nàng mắng:" Cái thứ làm bộ làm tịch! Chỉ là nữ nhi thương hộ, lại dám xem thường nhà chúng ta? Còn dám chê Trương gia chúng ta nghèo, ta nói cho ngươi biết, đừng cho là chúng ta hiếm có mấy cái đồ cưới của ngươi, nếu không phải lúc trước Nam lão phu nhân cầu khẩn, ngươi nghĩ rằng nhà chúng ta sẽ đáp ứng cưới ngươi?"
Nam Bảo Dung xấu hổ vô cùng:" Bá mẫu....."
Vị phu nhân gây rắc rối kia chân tay luống cuống.
Mắt thấy bản thân quấy nhiễu một cọc hôn sự, nàng xấu hổ hận không thể chui vào trong đất.
Nàng đành kiên trì, tiến lên khuyên can," Đều là lỗi của ta, không liên quan đến Bảo Dung....."
" Ngươi tránh ra!" Thường thị lên sẽ không chịu ngừng," Một con ma bệnh mà thôi, lại xuất thân thương hộ đê tiện, có thể gả vào Trương gia chúng ta là tổ tiên ngươi tích đức! Quanh năm suốt tháng sinh bệnh, ai biết lúc nào liền chết, ai biết có đem bệnh khí qua cho Viễn Vọng nhà chúng ta? Nhà ai cưới phải ngươi chính là xúi quẩy, cái thứ không biết cảm ân đái đức, chỉ biết cấu kết ngoại nhân, khiến Trương gia chúng ta mất mặt! Ta thấy, hôn sự này nên là chấm dứt là vừa!"
" Bá mẫu nói đúng lắm, hôn sự này nên chấm dứt là vừa."
Giọng nói non nớt truyền vào.
Đám người nhìn lại, Nam Bảo Y đẩy cửa vào.
Nàng khoác áo choàng hoa sen dệt vàng, thanh tú động lòng người đứng bên rèm che, kiều diễm tựa mỹ nữ trong tranh.
Nàng cong lên mắt phượng," Chỉ là lời nói phải rõ ràng, hôm nay là Nam gia chúng ta từ hôn Trương gia, mà không phải Trương gia từ hôn Nam gia ta."
Nàng sống hai đời, biết nếu như để nhà trai từ hôn như vậy đời này nhà gái liền xem như bị hủy.
Bởi vì thế nhân vẫn luôn là lấy ác ý lớn nhất phỏng đoán nữ tử, cho rằng hành vi nữ tử không tốt mới có thể bị từ hôn.
Nàng nhất định phải bảo về thanh danh đại tỷ.
Thường thị sợ ngây người.
Nàng khoa trương hét lên:" Nam gia còn có gia giáo hay không, đại cô nương không hiểu chuyện làm sao đến ngay cả tiểu cô nương cũng lẫn vào? Loại chuyện từ hôn này, lúc nào đến phiên ngươi làm chủ?"
" Để ta làm chủ, có đủ phân lượng?"
Âm thanh lạnh lùng trầm thấp đột nhiên truyền đến.
Đám người nhìn lại.
Thiếu niên mặc cẩm bào màu đen, trầm ổn đứng sau lưng Nam Bảo Y, dung mạo tuấn mỹ, kim tướng ngọc chất, chính là Tiêu Dịch.
Mặc dù hắn là con nuôi, dù sao cũng làm quan, tự nhiên có thể đại biểu cho Nam gia.
Huống chi hắn mới mười tám tuổi đã trở thành lục phẩm quản khố, lại rất được Tư Đồ Lẫm coi trọng, người hơi có chút nhãn lực đều biết, thiếu niên tiền đồ bất khả hạn lượng.