Nam Quảng nhíu mày.

Rõ ràng Tiêu Dịch chỉ là cái con nuôi ti tiện xuất thân không rõ ràng, thế nhưng hắn ngồi ơi chỗ đó khí thế quá dọa người, so với quan lão gia còn uy phong hơn, hắn có chút sợ hãi....

Trên cáng cứu thương, Nam Yên mắt lạnh nhìn.

Hai ngày trước không biết Nam Bảo Y nói gì với Nam Tiểu Thiến, vậy mà xúi giục đám thân thích nghèo túng kia tới nhà nàng phá phách cướp bóc, đem trong nhà làm cho rối tinh rối mù, đồ vật hơi có chút giá trị đều bị cướp sạch.

Lúc trước Nam Tiểu Thiến ở trước mặt nàng còn chẳng bằng con chó, thế mà còn dám dẫn người tới đánh nàng.

Hôm nay không báo thù này, nàng Nam Yên thề không làm người.

Nàng chống đỡ ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy yếu đuối," Cha, nếu ngài sợ hãi, chúng ta vẫn lên về nhà đi. Chỉ là đáng thương trong nhà bị nện đến rối tinh rối mù, mẫu thân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nữ nhi bị đánh cho không thành hình người...."

Tiếng khóc ủy khuất, khiến cho tình thương người cha trong Nam Quảng lan tràn.

Hắn ưỡn ngực, cầm cây gậy chỉ vào Tiêu Dịch:" Đây là việc nhà Nam phủ chúng ta, ngươi là ngoại nhân xen vào làm cái gì? Lại không đem Nam Bảo Y giao ra, ta kêu người đánh vào!"

Tiêu Dịch môi mỏng nhẹ cong," Tam thúc đều có thể thử một lần."

" Ngươi..."

Nam Quảng tức giận đến ngực phập phồng.

Hắn vừa vội rống chỉ vào thư phòng mắng:" Nam Bảo Y, ngươi trốn bên trong làm cái gì, mau cút ra đây cho ta! Ngươi gây chuyện thị phi trong tộc học cũng thôi đi, còn đem chuyện tính lên đầu tỷ tỷ ngươi, ngươi còn là người sao? Nương ngươi chết sớm, trong phủ đem ngươi yêu chiều thành không ra thể thống gì, thực sự là có nương sinh không có mẹ dưỡng...."

" Tam thúc."

Tiêu Dịch nghiêm nghị đánh gãy lời hắn.

" Ta còn mắng sai hay sao?" Nam Quảng ngẩng đầu ưỡn ngực, " Ta hôm nay không chỉ riêng muốn mắng nàng, ta còn muốn đánh nàng! Nữ hài nhi tâm địa độc ác, Nam Bảo Y ngươi nếu có non nửa ôn nhu của tỷ tỷ ngươi, ta cha ngươi còn phải lưu lạc bên ngoài sao?"

Nắng xuân xuyên thấu qua cửa sổ chiếu hoa văn như ý lăng trên sàn nhà.

Nam Bảo Y ôm sách, lẳng lặng ngồi xổm bên trong quang cảnh phía kia.

Rõ ràng tắm rửa trong ánh mặt trời ấm áp, đáy lòng lại phát lạnh chưa bao giờ từng có.

Một hạt nước mắt, " tý tách" rơi xuống.

Dần dần, càng nhiều nước mắt rơi trên sàn nhà.

Nàng đưa tay lên lau nước mắt, lại càng lau càng nhiều.

Rốt cục nước mắt ngưng lại, nàng để sách xuống, thoải mái đi ra khỏi phòng.

Nàng đứng dưới mái hiên, hướng Nam Quảng giơ lên khuôn mặt tươi cười," Ngài muốn đánh ta?"

Nam Quảng ngẩn người, không ngờ tới nàng dễ dàng liền đi ra như vậy.

Hắn ôm cây gậy, không hiểu có chút hụt hẫng trong lòng, ngập ngừng nói:" Cái kia....."

Nam Bảo Y vẫn vênh mặt mày lên như cũ," Ngài tin vào một bên lời nói của Nam Yên, cảm thấy ta ở bên ngoài gây họa, là ta hại một nhà các ngươi không thể sống yên ổn. Thế nhưng trong thư viện có nhiều người như vậy, ngài vì cái gì không đi hỏi người khác một chút, lúc ấy tột cùng là chuyện gì xảy ra?"

" Cái này...."

Nam Bảo ấy đem chuyện sảy ra ngày ấy ở thư viện, bình tĩnh tự thuật một lần.

Nam Quảng nghe xong càng thêm chần chờ,":Yên nhi, ngươi rõ ràng là biết thân phận của Kiều Kiều, vì sao lúc ấy lại không nói cho Nam Tiểu Thiến, ngược lại để nàng tuỳ ý khi dễ Kiều Kiều?"

" Cha, ta lúc ấy đều bị dọa sợ, căn bản không quản được nhiều chuyện như vậy." Nam Yên nước mắt giàn giụa, lại hạ thấp giọng nói" Huống chi kia cũng là chuyện đã qua, ngài đừng quên mục đích hôm nay chúng ta đến đây."

Nam Quảng nhớ tới cái gì, lập tức làm bộ ho khan hai tiếng, " Kiều Kiều, chuyện nở thư viện là hiểu lầm, cha trách oan ngươi, ngươi không cần để trong lòng."

Nam Bảo Y sách mắt như thường," Nếu ngài không có chuyện gì, ta vào nhà đi học."

" Cha ngươi sắp chết tới nơi, ngươi đọc còn đọc sách? Trên sách nói thế nào, bởi vì cái gọi là phụ mẫu mệnh, phụ mẫu mệnh...."

Nam Quảng gãi gãi đầu, len lén liếc nhìn hướng Nam Yên.

Nam Yên không vui. (ahr)

Vừa ra đến cửa nàng nhìn chằm chằm vào lão cha lặp đi lặp lại những lời đọc thuộc lòng kia, kết quả là hắn vẫn không lấy ra được nguyên cớ.

Nàng chỉ có thể tự thân lên trận" Kiều Kiều,< Đệ Tử Quy> có câu,' Phụ mẫu giáo, cần kính nghe; phụ mẫu trách, càng thuận nhận', chúng ta sinh ra trong nhà giàu sang, càng hắn là hiểu lễ biết hổ thẹn, hiểu được cái gì là hiếu thuận. Phụ thân hôm nay tức giận, nguyên nhân phần rất lớn là bởi vì ngươi bất hiếu."

" Ta làm sao bất hiếu?"

" Phụ thân lưu lạc bên ngoài, ở trong trạnh viện thuê của người khác, ăn chính là cơm rau dưa, mặc chính là vải thô áo gai. Mà ngươi lại trong phủ hưởng thụ sơn trân hải vị mặc tơ lụa gấm vóc, đây không phải bất Hiếu còn là cái gì?"

Nam Bảo Y cười:" Vậy ý ngươi là...."

" Làm nữ nhi, ngươi phải có nghĩa vụ phụng dưỡng phụ thân. Ngươi hẳn là đem đồ cưới lấy ra, cung cấp phụ thân hưởng dụng."

Nam Bảo Y nhìn xem nàng.

Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, phảng phất đứng trên cao đạo đức, có thể tuỳ ý chỉ điểm giang sơn.

Nhưng lật đi lật lại, vẫn là vì vàng bạc tài bảo, vinh hoa phú quý.

Nàng nghiêng đầu một chút:" Ta ngược lại cảm thấy là, tỷ tỷ càng thêm bất hiếu."

Nam Yên nhíu mày:" Ngươi nói cái gì?"

Nam Bảo ấy nói năng rất có khí phách:" Nguyên nhân phụ thân sở dĩ lưu lạc bên ngoài, là do ngươi cùng Liễu di. Nếu như ngươi quả thật có hiếu tâm, nên khuyên nhủ hắn hồi phủ, kể từ đó hắn cũng có thể tận hiếu với tổ mẫu. Ngươi cố ý ly gián tình cảm hắn cùng tổ mẫu, làm hỏng thanh danh hiếu thuận của phụ thân, là người bất hiếu nhất trên đời này."

Nam Yên không dám tin, Nam Bảo Y vậy mà có thể nói ra một phen đạo lý như vậy.

Nàng hai tay nắm chặt khăn tay, không thể tự đè xuống run rẩy.

Lần đầu, tại trước mặt Nam Bảo Y nàng cảm nhận được áp bách.

Nàng bây giờ chính là độ tuổi nghị thân, còn trông cậy có thể gả cho quyền quý Thục quận. Nhưng giữ lại tội danh " Bất hiếu " nàng làm sao có thể nghị thân?

Lời nói này cũng thể để ngoại nhân nghe thấy!

Trong mắt nàng chứa đựng đầy nước mắt, tranh luận nói:" Ta chỉ vì tham luyến tình thương của cha, cũng không có ý nghĩ muốn làm hỏng thanh danh của phụ thân."

Nam Bảo Y từ chối cho ý kiến.

Nam Yên vội vàng bắt lấy ống tay áo Nam Quảng, khóc ròng nói:" Phụ thân, Kiều Kiều nàng khinh người quá đáng.. Nàng oan uổng ta."

" Ngoan, không khóc, không khóc!" Nam Quảng không thể để nữ nhi rơi lệ, vội vàng lau khuôn mặt nhỏ của nàng, mắt lại lom lom nhìn về phía Nam Bảo Y," Kiều Kiều, ngươi sao lại có thể khi dễ tỷ tỷ ngươi? Nàng thế nhưng là thân tỷ tỷ duy nhất của ngươi!"

" Trên đời này làm gì có cái thân tỷ tỷ nào khuyến khích phụ thân đoạt đồ cưới muội muội?"

Nam Quảng đỏ mặt lên," Yên nhi là vì tốt cho ta!"

"Nam Bảo Y giống như nghe được một câu chuyện cười lớn,"Cha ngươi biết đoạt đồ cưới của nữ nhi sẽ bị người chế nhạo sao? Đến lúc đó Nam Yên cùng Liễu Tiểu Mộng vượt qua thời gian phú quý, ngươi lại phải gánh vác thế nhân chửi rủa, Nam Yên quả nhiên là vì muốn tốt cho ngươi?"

Nam Quảng cau mày.

Nam Bảo Y chỉ hướng Tùng Hạc viện:" Nếu trong lòng ngài con chúng ta cái nhà này, liền lập tức đi thỉnh tội tổ mẫu. Ngài nếu là còn băn khoăn Liễu Tiểu Mộng cùng Nam Yên, ngài vẫn nên sớm rời khỏi đây đi, lại không cần về trong phủ gây náo loạn."

Nàng biết lão cha nàng mang tai mền, lại là tính cách cỏ đầu tường, nếu không buộc hắn lại, hắn sẽ còn mơ mơ màng màng chẳng biết gì.

Vì lẽ đó, hôm nay nàng phải đem nói rõ ràng.

Nam Quảng lúng túng:" Kiều Kiều, ngươi làm sao phải bức ta tới mức này? cái này bảo ta phải biết chọn làm sao...."

Nam Bảo Y muốn đợi một đáp án, trước mắt lại từng đợt biến đen.

Nàng hai bữa không ăn gì, lại tổn hao khí lực lớn để học thuộc lòng cùng cãi nhau, cỗ cơ thể này đã sớm không chống đỡ nổi, loạng choạng ngã khuỵ xuống đất.

Tiêu Dịch mặt không thay đổi ôm lấy nàng.

Giữa lông mày tiểu cô nương đều là quật cường, vành mắt lại ẩn ẩn phiến hồng, thậm chí trên lông mi còn ngưng đọng nước mắt.

Nàng giống như là một gốc cây non nớt mà cứng cỏi, cố gắng đột phá lớp bùn đất, lấy tư thái thẳng tiến không lùi đón gió sinh trưởng.

Tiểu cô nương hoàn khố ương ngạnh, lại cũng có thời điểm làm người ta đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play