Nam Bảo Y nhíu mày, " Lại không thể ăn mặc xinh đẹp đi học sao? Ăn mặc đẹp mắt sẽ khiến trong lòng ta cao hứng, sẽ càng dễ tiếp thu nội dung trong sách. Ngươi khác trông thấy ta ăn mặc cảnh vui ý đẹp, cũng sẽ khen ta đẹp, vậy ta càng thêm vui vẻ. Ta một khi vui vẻ, đọc sách cũng là làm ít công to."

Nàng một đống ngụy biện.

Tiêu Dịch chưa thấy qua cô nương nào còn thích đẹp cùng khoe khoang hơn nàng.

Nàng duyên dáng đứng ở đó, trắng nõn xinh đẹp, tựa như mầm cây liễu nhỏ.

Ôm từng kiện váy áo xinh đẹp, đầu ngón tay yếu ớt nhếch lên như cũ, đầu ngón tay còn bôi một lớp sơn móng hồng càng thêm xinh đẹp.

Nàng là có vốn liếng để khoe khoang.

Nam Bảo Y đem váy áo đặt chồng chất lên ghế bành, đưa từng kiện lên thân ướm thử, " Nhị ca ca, ngươi cảm thấy bộ váy ngắn thêu cỏ vàng cùng mấy đóa hoa này thế nào?"

" Quá loè loẹt."

" Vậy cái bộ màu xanh biển này thế nào?"

" Quá giản dị."

" Bộ váy trắng hoa nhài này thế nào?"

" Giống đồ tang."

Nam Bảo Y im lặng.

Những kiểu dáng váy ngắn này đều rất mới lạ, màu sắc thanh nhã thoải mái, rất thích hợp mặc đi học. Thế nhưng rơi vào trong mắt Tiêu Dịch, phảng phất không có một kiện có thể mặc được.

" Ánh mắt gì đâu à! Liền không nên tới hỏi ngươi...."

Nàng nói thầm, ôm lấy y phục bước ra ngưỡng cửa, tiểu cô nương một thân váy áo màu bột củ sen xoay vòng trong gió xuân, lộ ra giày thêu tinh xảo lung linh.

Lúc nàng biến mất khỏi tầm mắt. Trong thư phòng còn lưu lại hương sen nhàn nhạt.

Tiêu Dịch sờ lên dây cột tóc tơ vàng thắt trên cổ tay, cảm thấy vô luận tiểu cô nương mặc bộ nào, kỳ thật đều đẹp mắt.

Hắn tập trung tâm trí, viết lên giấy được hai chữ, bỗng nhiên kêu: " Thưởng Tâm."

" Chủ tử có gì phân phó?"

Tiêu Dịch từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp bút hình chữ nhật bằng gấm, " Cầm đi đưa cho nàng,"

Thưởng Tâm kinh ngạc.

Đây là bút lông cừu khắc hoa văn hoa điểu của Trúc Tương phi tiền triều. Nghe nói hồi trước chủ tử mua được từ chợ đen, tiêu hơn một vạn lượng bạc đâu!

Lúc ấy Thập Ngôn đỏ mắt không được, muốn mượn đi thưởng thức chủ tử cũng không chịu.

Không nghĩ tới, thế mà cứ như vậy đưa cho ngũ tiểu thư.

Sau khi nàng đi, Tiêu Dịch nhìn chằm chằm giấy tuyên, chậm chạp không cách nào đặt bút.

Theo hắn biết, Nam Yên cũng đọc sách trong học viện gia tộc, còn cùng những nữ hài nhi nơi đó mười phần hảo hữu, nếu như nàng dẫn đầu khi dễ Nam Bảo Y.....

Tiểu cô nương ngu xuẩn như thế, khẳng định không phải đối thủ của Nam Yên.

Hắn nói: " Thập Ngôn."

Thập Ngôn bưng sách xuất hiện, giọng điệu gật gù đắc ý:" Hôm nay mặt trời chói chang, chủ tử có gì căn dặn, hay có cái gì phân phó?"

" Ngươi đi làm thư đồng cho ngũ tiểu thư."

Thập Ngôn cả kinh, sách trong tay kém chút nữa rơi xuống đất.

Hắn một người đầy bụng kinh luân, ám vệ thân thủ tuyệt đỉnh, lại đi làm thư đồng cho một tiểu thư khuê các?

Đây tuyệt đối là nhục nhã hắn, trần trụi nhục nhã!

Hắn muốn kháng nghị!

Tiêu Dịch lặng lẽ ngạo nghễ nói, " Còn chờ cái gì?"

" Chủ tử anh minh thần vũ, ti chức lập tức đi làm."

Hắn cáp cáp kêu khổ đi ra.

.....

Mặc dù người Nam gia không có thiên phú đọc sách, nhưng dầu gì cũng là gia tộc có mặt mũi trong Thục quận này. Vì đó Nam phủ bỏ vốn cuối phố Hàn Lâm nhai xây một toà thư viện gia tộc, là một toà nhà chia làm ba tiểu viện Thanh U.

Thế hệ sau của Nam gia đều có thể miễn phí đọc sách. Đương nhiên các thế hệ nhà khác nếu như chuẩn bị đủ phí học, cũng có thể vào đọc sách.

Sáng sớm, Nam Bảo Y cùng Nam Bảo Châu đi xe ngựa tới thư viện.

Lão tiên sinh biết hôm nay có học sinh mới đến, đã vì các nàng chuẩn bị kỹ lưỡng sách giáo khoa.

Hai người nhận sách giáo khoa, chọn vị trí hàng trước thư án ngồi xuống.

Nam Bảo Châu hiếm có mở sách, " Ai da, đã lớn như vậy, vẫn là lần đầu ta sờ tới <Luận Ngữ>. Sách này bên ngoài đoan trang, chữ cũng nghiên cẩn, ta nhìn lại có ít khẩn trương."

" Châu Châu sau này đọc sách nhiều, sẽ không còn khẩn trương."

Nam Bảo Y lấy ra hộp bút, nâng lên một chiếc bút lông tỉ mỉ xem xét.

Đây là nhị ca ca đưa nàng, chắc là loại bút lông tốt.

Nàng lặng lẽ liếc nhìn một cái cách đó không xa. Thiếu niên dung mạo trắng nõn cầm sách đứng dưới tán cây. Theo hắn nói là phụng lệnh nhị ca ca đến làm thư đồng cho nàng.

Nàng nhịn không được cong cong cánh môi, trong lòng có chút ngọt ngào.

Nam Bảo Châu lấy ra một khối bánh ngọt gặm, " Nói tới <Luận Ngữ> Kiều Kiều, nhũ mẫu nói qua với ta là cố sự của Khổng phu tử. Nàng nói Khổng phu tử lúc chu du liệt quốc, phu nhân Nam Tử của Vệ Linh Công thích hắn, nhưng nhũ mẫu nói dáng dấp Khổng phu tử rất xấu... Ngươi nói, một nam nhân dáng dấp rất xấu lại còn nghèo túng đi du đẵng khắp nơi, vì cái gì có thể được Nam Tử thích?"

" Châu Châu, kia là dã sử dân gian dùng tiêu khiển nói đùa, không thể coi là thật."

" Thật sao? Ta còn tính tìm những cố sự tình yêu phong nhã thê mỹ đâu!"

Đang nói chuyện, trong viện bỗng nhiên vang lên tiếng cười.

Nam Bảo Y quay đầu, mấy tiểu cô nương chưa tới tuổi cập kê đang vây quanh Nam Yên tiến đến.

Thì ra Nam Yên cũng đọc sách ở đây...

" Yên nhi không cần thương tâm, thái độ tam thúc vẫn còn đó. Không bao lâu lão phu nhân sẽ chịu thua, tiếp một nhà các ngươi vào phủ đoàn viên."

" Đúng vậy a! Máu mủ tình thâm, Yên nhi sớm muộn sẽ trở thành đích nữ danh chính ngôn thuận Nam phủ, đến lúc đó nhớ phải giúp đỡ chúng ta nha!"

" Cái tên Ngưu Tam kia rất kỳ quái, giống như có người sau lưng hắn sai sử, không phải là có người không muốn cho nương ngươi vào cửa?"

Cô nương sát bên Nam Yên, vung khăn cười nói:" Các ngươi biết cái gì nha, đây hết thảy đều là Nam Bảo Y tam phòng Nam phủ thiết kế!"

" Tiểu Thiến tỷ, Nam Bảo Y không phải rất ngu xuẩn sao? Nàng làm sao có đầu óc hãm hại người khác?"

Nam Tiểu Thiến cười lạnh," Tại sao không có? Nam Bảo Y có thể ác độc, thường xuyên trước mặt lão phu nhân nói huyên thuyên, hại Yên nhi bị đuổi khỏi phủ...Chẳng phải ỷ vào bản thân là đích nữ Nam phủ, sớm muộn cũng bị Yên nhi của chúng ta giẫm dưới lòng bàn chân!"

Nam Yên đợi các nàng mắng xong, mới nói:" Các ngươi không cần nói như vậy, dù sao nàng cũng là muội muội của ta."

Nam Tiểu Thiến không cam lòng, " Ngươi coi nàng là muội muội, nàng cũng không coi ngươi là tỷ tỷ! Ngươi cùng Liễu di chính là quá thiện lương, mới có thể bị nàng hãm hại. Nếu như đổi thành ta nếu không bạt tai nàng cho cái mặt nở đầy hoa, ta sẽ đem tên mình viết ngược lại!"

Nam Bảo Châu nghe mà tức giận.

Nàng còn chưa kịp phát tác, liền bị Nam Bảo Y níu lại ống tay áo.

Nàng lắc đầu, cánh môi nhếch lên cười.

Nàng biết mấy cô nương này.

Xuất thân chi thứ Nam gia, người trong nhà hết ăn lại nằm, xem như sâu mọt phụ thuộc vào Nam phủ.

Các nàng uống máu Nam phủ, thế nhưng kiếp trước sau khi Nam phủ suy tàn, nhưng lại không có một người đứng ra hỗ trợ, ngược lại không kịp chờ đợi bỏ đá xuống giếng chia cắt tài sản...

Bên kia các thiếu nữ nghị luận ngồi xuống, cầm lấy sách giáo khoa mới phát hiện trong học đường nhiều thêm hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play