" Chủ tử," Dư Vị giọng thanh thuý," Ngũ tiểu thư tới thăm ngài nha!"

Chủ tử nhà nàng thích nhất là ngũ tiểu thư, trông thấy nàng đem ngũ tiểu thư dẫn tới trước mặt hắn, khẳng định sẽ rất cao hứng, nói không chừng còn có thể thưởng cho nàng.

Tiêu Dịch ngoái nhìn.

Tiểu cô nương cầm theo đèn lồng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nghiễm nhiên là không thích ứng với cảnh tượng huyết tinh như vậy.

Hắn trầm mặc nhìn Hồng Lão Cửu toàn thân máu me, tiện tay cầm một tấm vải đen, đem hắn che lại từ đầu tới chân.

Ám vệ đưa tới chậu nước rửa tay, hắn liếc nhìn Nam Bảo Y:" Không ngoan ngoãn đi ngủ, chạy tới nơi này làm gì?"

Nam Bảo Y xoắn xuýt.

Nàng ngược lại là muốn đi ngủ, nhưng cũng đều tại Ninh Vãn Chu tới phá.

Vốn định tới Triều Văn viện tìm cảng tránh gió, ai biết sẽ gặp được cảnh tượng kinh khủng như vậy!

Tiêu Dịch nhẹ giọng dỗ nàng:" Cả đêm không ngủ, đối với thân thể không tốt, đi ngủ đi, chờ ta giải quyết chuyện trong tay xong, liền tới gặp ngươi."

Nam Bảo Y thử dò xét nói:" Ta không dám ngủ ở Tùng Hạc viện, ta có thể ngủ ở chỗ nhị ca ca sao?"

Tiêu Dịch chỉ nghĩ là nàng bị sơn tặc làm cho kinh hãi, không dám ngủ một mình.

Hắn nói:" Tới phòng ngủ của ta."

" Ở Triều Văn viện cũng có một gian phòng ngủ của ta...."

Tiêu Dịch vuốt ép thắng tiền, thuận miệng bịa chuyện:" Bị ta đổi thành tiểu thư phòng."

Nam Bảo Y:"......"

Quả nhiên là người đi trà lạnh a!

" Trong phòng ta có lò sưởi, rất ấm áp." Tiêu Dịch ấm giọng bổ sung.

Nam Bảo Y vẫn chần chờ như cũ.

Luôn cảm thấy ngủ trong phòng hắn, không thỏa đáng lắm.

Tiêu Dịch từng bước dụ dỗ:" Trong phòng ta bày biện không ít ngọc thạch đồ cổ, còn có tranh chữ tiền triều. Giường là gỗ trinh nam tạo hình tơ vàng, màn gấm là cẩm lưu quang, chăn đệm là tơ tằm lồng lông ngỗng. Gần đây mới tìm được một tấm gương Tây Dương, rất thích hợp lúc trang điểm."

Trong lòng Nam Bảo Y ngứa ngáy.

Nàng cười nói:" Vậy ta đi trước ngủ một lát."

Nàng hướng Tiêu Dịch phúc thân hành lễ, quay người rời khỏi toàn địa lao âm trầm này.

Tiêu Dịch nhìn hướng Dư Vị.

Cô nương này đứng nguyên tại chỗ, mặt mũi tràn đầy biểu lộ chờ nhận tiền thưởng.

Hù đến Kiều Kiều của hắn, còn không biết xấu hổ muốn tiền thưởng.

Hắn giống như cười mà không cười:" Đem chở thịt khô ra ngoài."

Bởi vì thi thể bị treo trên địa lao, từ xa nhìn lại lít nha lít nhíu gióng như phơi thịt, vì vậy bị nhóm ám vệ gọi là " thịt khô".

Vận chuyển " thịt khô" là việc vừa bẩn vừa mệt, còn bị trốn trốn tránh trách, ám vệ cũng không nguyện ý đi làm.

Dư Vị vẫn chờ đợi tiền thưởng, mất hứng trống trống khuôn mặt.

Nàng rõ ràng nhìn là chủ tử vui vẻ, thế mà còn phải chịu phạt...

Thật sự là thiên lý bất công a!

Mà Tiêu Dịch thủ đoạn độc ác, không quá hai khắc đồng hồ liền đã cạy được miệng Hồng Lão Cửu, đem tất cả địa điểm kho lúa nói ra.

Số lượng đồn lương, so với dự liệu của Tiêu Dịch còn nhiều hơn.

Hắn cầm địa đồ đã đánh dấu, tâm tình không tệ xuyên qua hành lang.

Đi tới bên ngoài cánh cửa phòng ngủ, hắn đưa tay hít hà mùi vị trên người.

Bộ dáng không dễ ngửi...

Hắn đi phòng bên cạnh thanh tẩy sạch sẽ, thay đổi áo ngủ, mới bước vào trong phòng.(ahr)

Trên sản nhà phủ thảm dày ấm áp, đèn lồng song ngư tản mát vầng sáng ấm áp. Tiểu cô nương ghé vào thư án ngủ thiếp đi, tóc đen tản mạn, váy lót xoè trên ghế, chân trắng nõn như ẩn như hiện bên dưới váy áo, cũng không sợ cảm lạnh.

Bên bàn tay nhỏ của nàng còn có một bản< Kinh Thi> đang mở, là bản khi bé hắn đã đọc.

Cửa sổ như ý không đóng chặt, gió lạnh thổi tới, đem vài trang sách lật tung.

Tiêu Dịch cụp mắt nhìn lại, vừa lúc trang sách thổi tới < Trịnh phong. Mưa gió>.

" Mưa gió mịt mù, gà gáy không thôi.

Đã gặp quân tử, vân hồ không mừng..."

Hắn mỉm cười, cúi người thu thập xong cuốn sách, lại đem tiểu cô nương ôm lấy.

Lúc đem nàng ôm tới trong màn gấm, nàng lăn tới trong ổ chăn, níu lấy ống tay áo của hắn, trong miệng còn mềm mềm nhu nhu lầm bầm:" Đã gặp quân tử, vân hồ không mừng...."

" Ngày bình thường không thích đọc sách, hôm nay trong lúc ngủ mơ, ngược lại là đọc mớ trên sách."

Hắn nhẹ nhàng gõ cái trán của nàng, cẩn thận chỉnh lại góc chăn cho nàng.

Hắn đi tới trước cửa sổ.

Một đêm chém giết, lâm viên Nam phủ vắng vẻ.

Ánh lửa từ lò đốt nhảy vọt, là bọn hạ nhân thanh lý thi thể cùng vết máu.

Nơi chân trời, biển mây cuồn cuộn, quang ảnh tảng sáng.

Đã là bình minh.

Bên ngoài phủ ẩn ẩn truyền tới tiếng gà gáy bình minh, mấy cây hoa ẩn ẩn nở trong nắng sớm, khiến tinh thần người thanh thản.

Thiếu niên đứng chắp tay, mắt phượng thâm trầm.

" Mưa gió mịt mù, gà gáy không thôi. Đã gặp quân tử, vân hồ không mừng...."

Khi còn bé đọc tới đây, đều ngây thơ không biết rõ.

Bây giờ đọc lại, lại là chữ chữ châu ngọc, tình chân ý thiết.

Hắn vân vê ép thắng tiền trên cổ tay, nghĩ đến tiểu kiều nương trong màn gấm, môi mỏng nhếch lên cười nhạt nhẽo.

....

Thi thể chín trăm ba mươi chín tên sơn tặc, bị đám gia đinh Nam phủ chất trên xe ngựa, vận chuyển tới nha môn của Cẩm Quan thành.

Bọn hắn đem thi thể ném trước cửa nha môn, lại đánh trống kêu oan, muốn huyện lệnh lão gia làm chủ.

Huyện lệnh lão gia kia là người của Trình thái thú, mắt thấy trước cửa nha môn bị vây quanh bởi thi thể chất thành núi nhỏ, bộ dáng máu me nhầy nhụa thật sự là cực kỳ khủng bố!

Hắn gắng sức ngăn cản nhưng bất thành, gia đinh Nam phủ đông đảo, nha dịch của hắn căn bản không lay chuyển được đám người.

Hắn đành phải mặt mo đi tới Trình phủ xin chỉ thị.

Trình thái thú ngồi bên lò sưởi, vẫn lật xem < Luận Ngữ>.

Hắn vuốt rợi râu, mặt mày rất phức tạp.

Hơn chín chăm tên sơn tặc, thế mà không làm gì được Nam phủ?

Xem ra, Tiêu Dịch so với suy đoán của hắn cùng Tiết đô đốc càng có bản lĩnh.

Mà Nam phủ cũng không truy cứu đến cùng, nghĩ đến cũng là không nguyện ý triệt để vạch mặt.

Hắn lật một trang sách, thản nhiên nói:" Liền lấy lý do Hồng Lão Cửu ngấp nghé tài phú Nam gia, bởi vậy không tiếc ban đêm xông vào Nam phủ, kết án đi. Mặt khác đem những án diệt môn chưa giải quyết mấy năm trước của thương nhân lương thực, cùng nhau kết án luôn."

" Hạ quan tuân mệnh!"

Trình thái thú lại nói:" Hồng Lão Cửu gửi trong tiền trang không ít bạc, đem tất cả sung công."

" Vâng!"

Sau khi huyện lệnh đi, sau tấm bình phong một người bước ra.

Trình Đức Ngữ mặt mũi tràn đầy không hiểu:" Cha, ngài vì sao muốn tru sát Nam gia?"

" Lời này của nhị lang là ý gì?"

" Mấy ngày trước ngài triệu kiến Hồng Lão Cửu tới, đảo mắt hắn liền làm ra việc này, có thể thấy được ngài ở phía sau chỉ điểm! Nam gia đem thi thể ném trước cổng huyện nha, rõ ràng là đang trả thù khiêu khích ngài!"

Trình thái thú cao thâm khó dò lật sách, không phản ứng hắn.

" Cha, ta sắp cưới nữ nhi Nam gia, cô cô cũng vừa gả tới Nam gia, hai nhà chúng ta kết thân, dù không nói là giúp đỡ lẫn nhau, cũng không nên đem đối phương đuổi cùng giết tận.."

" Ngươi biết cái gì?!"

Trình thái thú khép sách lại.

Hắn lạnh giọng:" Tru sát Nam phủ, là mệnh lệnh của Tiết đô đốc. Tiêu Dịch ngăn cản con đường của hắn, liền phải chết! Lại nói, tài phú Nam gia, chẳng lẽ ngươi không đỏ mắt?"

" Nhưng Yên nhi là vị hôn thê của ta..." Trình Đức Ngữ cau mày, trong đầu lại hiện ra thân ảnh xinh đẹp bướng bình của Nam Bảo Y," Vạn nhất những sơn tặc kia ngay cả nàng cũng một đao giết chết..."

" 'Thất phu vô tội, hoài bích có tội',Nam gia hẳn phải chết." Trình thái thú từng chữ nói ra," Về phần Nam Yên, đến lúc đó đem nàng cứu ra, cho làm thiếp, cũng không tính ủy khuất nàng."

Trình Đức Ngữ trầm mặc.

Nam Bảo Y tính cách hoạt bát, xác thực chỉ có thể làm thiếp.

Diệt cả nhà nàng, khiến quãng đời còn lại của nàng chỉ còn có thể dựa vào hắn mà sống,cũng để nàng sau này ngoan ngoãn nghe lời.

Nghĩ đến đây, Trình Đức Ngữ cũng không còn nhiều oán giận.

Hắn lại hỏi:" Thế nhưng còn cô cô làm sao bây giờ?"

Nhắc tới Trình Diệp Nhu, Trình thái thú không khỏi phiền não hai phần.

Hắn vuốt ve bìa sách:" Đến lúc đó cùng nhau mang về phủ, để nàng tái giá liền được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play