Nam Bảo Y mỉm cười nhìn chăm chú Nam Cảnh.

Hắn bây giờ vẫn chỉ là thiếu niên chưa tham gia khoa cử, còn không phải là cái thám hoa lang kinh tài tuyệt diễm trong Thịnh Kinh thành kiếp trước, càng không phải là biên tử của Hàn Lâm viện đã cưới thiên thiên kim tướng phủ.

Huyết sắc trên mặt hắn dần rút đi, hai tay lồng trong tay áo bóp chặt, toàn bộ cơ thể đều bày ra tư thái căng cứng.

Hiển nhiên, hắn cũng không ngờ tới, cây trâm vàng kia còn có lai lịch như vậy.

Lời nói dối bị vạch trần trước mặt bao người như vậy, đối với một thiếu niên 17 tuổi mà nói, là một loại xấu hổ ước chừng rất khó chấp nhận.

Mặt mũi Nam Yên càng là tràn đầy không dám tin.

Ca ca của nàng là thiên chi kiêu tử, là chỗ dựa cùng là chân chính nhà mẹ đẻ của nàng. Hắn hẳn là cưới tiểu thư quan gia quyền thế nhất, trợ giúp quan lộ của hắn thuận lợi thẳng tới mây xanh, mà không phải loại mặt hàng xuất thân đê tiện như Liễu Liên Nhi này!

Nàng có thể giúp được ca ca cái gì?!

Đáng tiếc vật chứng còn ở đó, cuối cùng hai huynh muội cũng không còn lời nào để nói.

Lão phu nhân đã không kiên nhẫn," Lão thân làm thương nhân, trong bụng cũng không có mực nước. Nhưng lão thân minh bạch, thánh nhân viết< Tứ Thư Ngũ Kinh>, tuyệt sẽ không dạy hậu bối trốn tránh trách nhiệm, nói láo hết bài này đến bài khác. Nam Cảnh, trước khi nghiên cứu học vấn, vẫn nên học làm người như thế nào. Đối đãi biểu muội còn như vậy, nếu ngươi lên làm quan, lại không biết sẽ đối đãi người trong thiên hạ như thế nào?!"

Nam Bảo Y giọng thanh thuý cổ động:" Tổ mẫu, ngươi nói thật hay!"

Mặt mũi Nam Cảnh tràn đầy thẹn hồng.

Lão phu nhân lại nói:" Về phần vị Liễu tiểu thư này, người ta trong sạch cùng ngươi, không có lý làm thiếp. Nam Cảnh, ngươi cưới nàng, cũng coi là cho Liễu gia một cái công đạo."

Nàng có chút phiền chán, khoát khoát tay, được Quý ma ma đỡ vào phòng ngủ.

Người trong thính đường dần dần tản đi.

Nam Bảo Y nhảy từ trên vai xuống, hướng hắn duỗi tay nhỏ ra:" Bánh hạt vừng!"

Tiêu Dịch vẫn chưa thỏa mãn liếm cánh môi một cái, dáng tươi cưới uể oải:" Đã ăn xong."

" Nhị ca ca, đây chính là bánh ta đã ăn qua..." Nam Bảo Y kinh ngạc.

" Không có việc gì, ta không chê."

Hắn một bộ rất hào phóng.

Nam Bảo Y cắn cắn cánh môi, không lên tiếng.

Hắn không chê, nhưng là nàng ghét bỏ a!

Nàng giấu hai tay trong tay áo, cắm đầu đi ra ngoài, tính toán lát nữa nhất định phải ăn hai bát mì Dương Xuân mới được, còn phải thêm hai quả trứng chần nước sôi!

Vừa mới đi tới trong viện, đã thấy cha nàng cầm cây gậy, khí thế hung hăng xông tới chỗ nàng.

Trong lòng Nam Bảo Y run lên, vội vàng trốn đến sau gốc cây mai," Cha, ngươi cần cây gậy làm gì?"

" Cầm cây gậy làm gì? Đương nhiên là đánh ngươi! Ngươi lại cùi chỏ ngoặt bên ngoài, giúp Liễu Liên Nhi làm chứng! Hiện tại thì hay rồi, ca ca người bị ép phải cưới Liễu Liên Nhi, ngươi cao hứng? Nam Bảo Y, Cảnh nhi là ca ca ngươi! Đợi tới khi hắn cao trúng tiến sĩ, còn phải cưới công chúa!"

Nam Quảng chỉ có một đưa nhi tử duy nhất là Nam Cảnh.

Ngày bình thường đều yêu thương không thôi, chỉ mong hắn có thể cao trúng tiến sĩ làm rạng rỡ tổ tông, cưới một vị tiểu thư quan gia, cũng thật thẳng tới mây xanh.(ahr).

Như thế, cũng có thể để mẫu thân cùng nhị ca biết, Nam Quảng hắn cũng rất có năng lực.

Nam Bảo Y liếc mắt.

Nam Cảnh như thế còn nghĩ muốn cưới công chúa, sao hắn không lên trời luôn đi?

Nàng nhô đầu nhỏ từ sau gốc mai," Cha, nếu ngươi dám đánh ta, ta liền nói cho tổ mẫu!"

"Ngươi..."Nam Quảng đến muốn mạng," Ngươi đừng đem nàng ra dọa ta, ta hôm nay liền muốn đanh chết ngươi, cái thứ không có lương tâm!"

Hắn cuốn tay áo lên, không quan tâm tiến tới muốn bắt Nam Bảo Y.

Nam Bảo Y linh hoạt thân hình, nhanh nhẹn trốn tới bức tường bên cạnh," Cha, ta đây là giúp Nam Cảnh cưới vợ, để ngươi nhanh chóng ôm tôn tử, ngươi nên là cảm tạ ta mới phải!"

" Ngươi ngậm miệng!"

Bên này huyên náo lợi hại, sớm đã được nha hoàn bẩm báo lão phu nhân.

Lão phu nhân còn chưa ngồi ấm chỗ, tức giận đến chống quải trượng đuổi tới," Nam Quảng!"

Nam Quảng bất chấp," Nương, ngài muốn nói gì đợi lát nữa rồi nói, ta giáo huấn cái nữ bất hiếu này trước đã, để nàng đừng đem cùi chỏ ngoặt ra ngoài! Cảnh nhi tiền đồ tốt đẹp đều bị nàng làm hỏng!"

Nam Bảo Y chạy vội tới bên người lão phu nhân.

Nàng đáng thương ôm lấy lão nhân gia," Tổ mẫu cứu ta!"

" Hài tử đáng thương, đừng sợ!" Lão phu nhân từ ái sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, lại ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Quảng," Lão tam, nhi tử của ngươi chính là một cái công tử bột, ngay cả thi hương còn chưa qua, càng đừng đề cập khoa cử! Còn cưới công chúa, sợ là cưới công chúa trong mộng!"

Nam Quang tranh luận:" Nhi tử của ngươi mới là công tử bột! Nương, ta không cho phép ngươi mắng cảnh nhi!"

" Đúng, nhi tử ta đúng là công tử bột." Lão phu nhân cười lạnh," Nhanh cút về tiền viện đi, trông thấy ngươi ta liền phiền!"

" Ta...."

Nam Quảng còn muốn nói thêm gì nữa, lão phu nhân đã nắm tay Nam Bảo Y vào phòng.

Hắn không giáo huấn được Nam Bảo Y, tức giận cầm gậy đánh lên cây mai.

Đang đánh hăng say thì đột nhiên phát hiện phía sau lưng lạnh buốt.

Hắn quay đầu.

Tiêu Dịch chính đang cười như không cười nhìn hắn.

Nam Quảng giật mình, vội vàng dùng gậy gỗ bảo vệ mình," Ngươi muốn làm gì?"

Tiêu Dịch đoạt mất gậy gỗ của hắn,(ahr)

Hắn tiến lại gần Nam Quảng, giọng khinh mạn:" Tam thúc, Kiều Kiều giúp ngươi chọn một nhi tức tốt, ngươi không cao hứng sao?"

Nam Quảng tức giận:" Nàng đem cùi chỏ ngoặt ra ngoài, không biết bảo vệ ca ca nhà mình, quả thật đáng ghét! Nhi tức cái gì, loại cô nương kia làm sao có thể xứng với Cảnh nhi nhà ta? Ta sẽ chờ ở chỗ này, chờ Nam Bảo Y đi ra, tất nhiên phải giáo huấn nàng thật tốt!"

Tiêu Dịch nhíu mày.

Hắn dáng tươi cười khinh mạn:"Tam thúc muốn dạy dỗ Nam Kiều Kiều?"

Ánh mặt trời ấm áp, lúc thiếu niên cười nên mắt phượng đen nhánh ảm đạm, tựa như ác lang.

Nam Quảng sợ nhất là khi hắn cười lên!

Hắn hoảng sợ đem tay giấu sau lưng," Chỉ là, hù dọa nàng một chút... Kỳ thật, cũng không có ý nghĩ kia..."

"Không có là tốt." Tiêu Dịch vỗ vỗ bờ vai hắn, cúi người, ôn nhu nói nhỏ bên tai hắn," Tam thúc, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ. Hậu trường của Nam Kiều Kiều, là bản hầu. Lại để bản hầu thấy ngươi có ý đồ giáo huấn nàng...Chân của ngươi, liền như cây gậy này."

Gậy gỗ thô lớn bằng cổ tay, hắn ngay của mắt cũng không chớp, trực tiếp bẻ gãy làm hai.

Hắn mỉm cười rời đi, chỉ để lại mùi hương sơn thủy thanh lãnh.

Nam Quang nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn nhìn cây gậy bị bẻ thành hai đoạn, hai chân xơ lụi, ngồi quỳ chân trên mặt đất.

Hắn nhấc tay áo lau mồ hôi lạnh, đột nhiên lộn nhào chạy về phía phòng ngủ của lão phu nhân, kêu khóc ồn ào:" Nương, Tiêu Dịch khi dễ ta! Hắn đe dọa ta!"

Hai cánh cửa phòng ngủ đóng kín.

Hắn vừa cào cửa vừa khóc gào, nửa khắc đồng hồ sau, rốt cục Quý ma ma cũng mở cửa.

Lão ma ma đen mặt, nghiêm túc nói:" Lão phu nhân đang dùng bữa sáng cùng Bảo Y tiểu thư, nàng kêu tam gia cút nhanh lên, đừng làm bẩn cửa của nàng. Lão phu nhân còn nói, hầu gia hiếu thuận nhất, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện khi dễ trưởng bối. Tam gia còn dám ăn không nói có, nàng liền tự mình đánh gãy chân ngươi."

Nói xong, mặt không đổi sắc đóng cửa lại.

Gió lạnh gào thét, Nam Quảng đáng thương nghẹn ngào.

Hắn không có gạt người!

Thật sự là Tiêu Dịch đe dọa hắn!

Tiêu Dịch thật đáng sợ ô ô ô!

Gào gào, Nam Quảng đột nhiên cảm thấy may mắn, Tiêu Dịch không phải vị hôn phu của Kiều Kiều.

Nếu không hắn làm nhạc phụ này, còn có uy phong hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play