Thiếu nữ dáng tươi cười ngọt ngào, nghiêm túc nếm thử một ngụm canh," Có nhiều thứ không có bề ngoài đẹp đẽ, nhưng hương vị lại là cực tốt. Thiên kim tướng gia dĩ nhiên bên ngoài tốt, nhưng chưa hẳn đã thông minh, chỉ sợ không thể ở sau lưng bày mưu tính kế cho biểu ca."
Nam Cảnh khép lại quyển sách.
Hắn đứng dậy, một tay bóp lấy cái cổ thiếu nữ.
Hắn trầm giọng:" Ngươi có biết, ngươi đang nói cái gì?"
" Liên nhi là đứng về phía biểu ca, biểu ca sao lại muốn động sát tâm với ta?"
Liễu Liên Nhi điềm đạm đáng yêu," Huống chi, ta đã sớm đem mưu kế của các ngươi nói cho nương ta biết, nếu như đêm nay ta không bình an trở về, nương ta sẽ lập tức nói cho Nam lão phu nhân. Đến lúc đó, một nhà ba người các ngươi, đều không có cách nào ở lại Nam phủ đi. Chuyện mưu hại đích muội nếu bị truyền đi, biểu ca cũng sẽ mất đi tư cách khảo thủ công danh."
Hai mắt Nam Cảnh sung huyết.
Hắn tính toán cẩn thận, lại không tính tới tiện nhân này thế mà nghe được đối thoại của hắn cùng Yên nhi!
Hắn lạnh giọng:" Ngươi muốn cái gì?"
" Ngươi biết ta muốn cái gì."
" Ngươi muốn ta cưới ngươi?"
Liễu Liên Nhi đưa tay, chủ động vòng qua cổ hắn," Thân càng thêm thân, có gì không thể?"
Khuôn mặt Nam Cảnh âm tình bất định.
Thật lâu, hắn nắm chặt tay của nàng, đưa nàng đẩy lên ngã lên giường," Liễu Liên Nhi, đây chính là ngươi tự mình đưa tới cửa!"
Hắn cúi người, mặt không thay đổi hôn lên nàng.
Phải trấn an được tiện nhân này trước, mấy ngày nữa lại tìm cơ hội, đem cả nhà của nàng cùng nhau giải quyết hết.
Cũng coi như báo thù mẫu thân sinh non.
Đuôi lông mày, khoé mắt Liễu Liên Nhi đều là mị ý.
Nàng không ngốc.
Nàng biết nếu như chỉ dựa vào một lần uy hiếp, không có khả năng trở thành chính thất của Nam Cảnh. Nói không chừng đối phương còn đang nghĩ giết cả nhà nàng diệt khẩu đâu!
Ngày mai, mới là ngày nàng xoay người!
Một đêm tuyết rơi.
Lúc sáng sớm, Nam Bảo Y ngồi trước gương, lười biếng trang điểm.
Hà Diệp hưng phấn chạy vào:" Tiểu thư, bên ngoài huyên náo đến lợi hại, ngài có muốn đi xem náo nhiệt hay không?"
" Đang nháo cái gì?" Nam Bảo Y hiếu kỳ.
" Là Liễu Liên Nhi cùng Nam Cảnh đang nháo! Đều nháo tới trong viện của lão phu nhân! Liễu Liên Nhi nói đêm qua Nam Cảnh đem nàng lưu lại trong phòng, còn đối nàng làm chuyện không thể miêu tả, cầu lão phu nhân làm chủ cho nàng đâu!"
Nam Bảo Y nhướng mày.
Ngày hôm trước nàng mới khuyên Liễu Liên Nhi, cô nương này động tác cũng quá nhanh đi?
Nàng hăng hái, ngay cả đồ ăn sáng cũng không lo ăn," Đi, đi xem náo nhiệt!"
Chính sảnh Tùng Hạc viện, sớm đã tụ tập vô số người.
Lão phu nhân ngồi trên cau mày nhìn bọn hắn làm ầm ĩ.(ahr)
Liễu Liên Nhi quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào nói:" Ta nghe nói Nam Cảnh biểu ca thích đọc sách đêm, sợ hắn đọc sách vất vả, bởi vậy đặc biệt nấu một chung canh vịt đưa tới cho hắn, lại không ngờ hắn thấy sắc nảy lòng tham, vậy mà đối ta.... Lão phu nhân, ta mặc dù xuất thân thấp hèn, nhưng cũng là đại cô nương thanh bạch! Hành vi của hắn quả thật không bằng cầm thú!"
Nam Cảnh sắc mặt xanh xám.
Hắn đứng một bên, hai tay nắm chặt.
Đêm qua hắn tính toán ổn thỏa, trấn an được Liễu Liên Nhi trước rồi lại tìm cơ hội giết cả nhà nàng. Lại không ngờ tới, sáng sớm hôm nay tiện nhân này đột nhiên phát tác, La hét hắn chiếm đoạt trong sạch của nàng, một đường chạy tới Tùng Hạc viện, cản cũng không cản lại được!
Liễu Liên Nhi vừa khóc lóc vừa nói:" Đêm qua ta không chịu, hắn liền uy hiếp nói muốn giết cả nhà ta! Cầu lão phu nhân làm chủ cho Liên nhi, đừng để Nam Cảnh biểu ca giết cả nhà ta!"
Nàng liều mạng dập đầu, được Quý ma ma đỡ lại mới không đập vỡ đầu.
Nàng dùng khăn tay che khuôn mặt, khóc đến nước mắt như mưa, điềm đạm đáng yêu.
Nàng biết Nam Cảnh không phải loại người lương thiện, cũng biết Nam Cảnh không tình nguyện cưới nàng.
Hành động đêm qua, bất quả là vì tạm thời trấn an nàng.
Nhưng thì tính sao, chỉ cần đem chuyện làm lớn, hắn không cưới, cũng phải cưới!
Mà lại, hắn cũng tuyệt đối không dám hạ thủ với người nhà nàng, nếu không tất cả mọi người đều sẽ hoài nghi hắn.
Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, nàng muốn làm thiếu phu nhân, liền phải hung ác quyết tâm!
Nam Bảo Y nghe được màn diễn này, chỉ cảm thấy vô cùng kình bạo,
Nàng rất muốn tận mắt nhìn, thế nhưng người xem náo nhiệt quá nhiều, nàng thò đầu đằng sau đám người nhìn ra, lại cố gắng nhón chân lên nhảy nhót.
Nàng mới mười hai tuổi, nha hoàn ma ma xung quanh đều cao hơn nàng, đem nàng cản lại phía sau, cái gì nàng cũng không nhìn thấy.
Chính lúc này, một đôi bàn tay bỗng nhiên đem nàng nâng lên.
Nam Bảo Y kinh ngạc nhìn lại.
Quyền thần đại nhân chẳng biết tới từ lúc nào, sắc mặt lạnh nhạt, đem nàng đặt vững vàng trên vai phải hắn.
" Xem đi."
Giọng hắn lười biếng.
Nam Bảo Y:"...."
Vậy mà nàng lại ngồi trên bờ vai quyền thần đại nhân!
Mà xung quanh còn có nhiều người như vậy.
Ngượng ngùng mới đầu qua đi, nàng cũng dần thích ứng.
Không khí trên cao phá lệ tươi mát, cảm giác từ trên cao nhìn xuống quả thật không quá tốt!
Trong thính đường, lão phu nhân trầm giọng:" Nam Cảnh, Liễu Liên Nhi nói, đều là thật?"
Nam Cảnh chắp tay," Hồi bẩm tổ mẫu, Liễu Liên Nhi nói đều là lời bịa đặt. Đêm qua tôn nhi đi nghỉ từ rất sớm, căn bản không gặp qua nàng."
Chuyện huyên náo lớn như thế, hắn tin tưởng Yên nhi đã nghe được.
Yên nhi rất thông minh, khẳng định sẽ giúp hắn đổi ga giường chăm nệm, không lưu lại một chút chứng cứ.
Lão phu nhân lại nhìn Liễu Liên Nhi.
Liễu Liên Nhi lau nước mắt, khẩn khiết nói:" Tấm thân xử nữ của Liên nhi, nhất định có lưu lại chứng cứ trên chăm đệm. Lão phu nhân nếu không tin, có thể phái ma ma đi xem xét."
Lão phu nhân giơ tay lên ra hiệu, quý ma ma lập tức tự mình tới sương phòng tiền viện.
Nam Bảo Y nhìn về phía Nam Cảnh, thiếu niên này một chút nóng nảy cũng không thấy, đuôi lông mày cùng khoé mắt đều là ung dung không vội.
Ngẫu nhiên liếc nhìn Liễu Liên Nhi, ánh mắt còn tràn đầy ác độc.
Nàng cúi đầu, kể tai Tiêu Dịch nói nhỏ:" Nhị ca ca, ta đoán nhất định Nam Yên sẽ giúp Nam Cảnh giải quyết hậu quả."
Tiêu Dịch từ chối cho ý kiến.
Tiểu cô nương người nhẹ như yến, vững vàng ngồi trên vai hắn.
Hắn một tay bao chùm hai chân nàng, cách áo váy, có thể cảm nhận rõ ràng hai chân tinh tế của nàng....
Tiểu cô nương ân cần căn dặn:" Nhị ca ca, nếu như sau này ta làm chuyện xằng bậy, ngươi phải nhớ kỹ giúp ta giải quyết tốt hậu quả a!"
" Biết."
Tiêu Dịch lười biếng trả lời, thuận thế liếc nhìn về phía hai chân nàng.
Nàng đeo giày thêu màu hồng nhạt.
Gấm Tứ Xuyên dệt hoa tinh xảo, mũi giày còn đính một viên ngọc trai lớn bằng ngón tay cái.
Giày thêu khéo léo đẹp đẽ, còn không lớn bằng bàn tay hắn.
Thật muốn tháo giày nàng ra, tinh tế thưởng thức...
Nam Bảo ấy chú ý tới ánh mắt hắn, không khỏi nhăn mặt.
Quyền thần đại nhân thật sự là có bệnh, trong thính đường diễn trò hay đặc sắc như vậy không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm chân nàng làm gì?
Nàng chỉnh lại váy, cố gắng đem hai chân giấu dưới váy, thử dò xét nói:" Nhị ca ca, ngươi muốn giày thêu xinh đẹp như ta sao?"
Tiêu Dịch:"....."
Không, hắn không muốn.
Nam Bảo Y nhỏ giọng:" Trong hộp của ta còn hai viên ngọc trai rất quý báu, có thể đem cho ngươi. Ngươi khảm lạm trên giày, tất nhiên sẽ rất xinh đẹp."
Tiêu Dịch mặt không cảm xúc:" Không cần."
Trong lúc chờ Quý ma ma trở về, Nam Bảo Y sờ lên bụng, cảm thấy có chút đói.
Chính lúc suy nghĩ đợi chút nữa xem xong hí kịch nên ăn gì, bỗng nhiên bụng nàng không tự chủ kêu lên.
"Cô...ục ục..."
Phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều vô thức nhìn sang.
Nam Bảo Y khó xử cực kỳ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Nàng đang muốn giải thích mìn còn chưa dùng đồ ăn sáng, Tiêu Dịch đột nhiên lạnh nhạt sâu kín nói:" Ngươi xì hơi?"
Phòng càng thêm yên tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT