Nam Bảo Y đi vào sương phòng tiền viện.

Nàng đẩy cửa vào, Liễu Liên Nhi ngồi cạnh lò sưởi run lẩy bẩy, phảng phất như ngay cả ấm áp than lửa cũng không thể xoá được kinh hãi nàng vừa nhận phải.

" Liên nhi tỷ tỷ." Nam Bảo Y thân thiết buông xuống dù giấy cùng hộp cơm," Ngươi rơi đồ trên đường, ta cố ý tới đưa cho ngươi. Ngươi có phải lạnh hay không, làm sao run thành như vậy?"

Khuôn mặt nhỏ của Liễu Liên Nhi trắng bệch," Ta không sao, ta không sao..."

Nam Bảo Y ngồi trên ghế thêu, hướng lò sưởi duỗi tay nhỏ ra sưởi,"Bên ngoài gió tuyết rất lớn, ta sưởi một chút."

Tay của nàng trắng mền tinh tế, cho dù đang trong mùa đông cũng vẫn trơn bóng kiều nộn như cũ.

Liễu Liên Nhi không khỏi nhìn tay mình một cái.

Bởi vì mẫu thân thiên vị huynh trưởng, cơ hồ tất cả công việc trong nhà đều đổ lên đầu nàng. Giữa mùa đông còn phải tới bờ sông giặt quần áo, dẫn tới hai tay sưng đỏ xấu xí, tràn đầy vết chai.

Mặc dù vào ở Nam gia mấy ngày, có ý bảo dưỡng, nhưng dưỡng như thế nào cũng không thể dưỡng ra được hai tay trắng nõn xinh đẹp như Nam Bảo Y.

Tâm lý tự ti quấy phá, nàng vô ý thức nắm tay rụt vào tay áo.

Nam Bảo ấy đem động tác nhỏ của nàng đều thu vào mắt.

Nàng từ trong túi lấy ra một hộp sứ nhỏ, thân mật kín đáo đưa cho nàng," Đây là cao hoa sen trân châu, bôi lên bàn tay, có thể khiến da tay được dễ chịu. Bởi vì cái gọi tay là gương mặt thứ hai của nữ nhân, Liên tỷ tỷ xinh đẹp như hoa, càng không thể để đôi bàn tay như vậy mới phải."

Liễu Liên Nhi cầm lấy hộp sứ.

Hộp sứ màu men trắng tinh xảo lung linh, dùng men vàng khắc họa hoa văn. Mở ra, hương hoa sen ngọt ngào đập vào mặt, cao dược oánh nhuận tuyết trắng, vừa nhìn liền biết đồ tốt nàng không mua nổi.

Nàng rất thích, nhỏ giọng nói:" Đa tạ Nam ngũ tiểu thư."

" Giữa hai chúng ta, làm gì phải khách khí?" Khóe miệng Nam Bảo Y nhẹ cong," Ta cùng Liên tỷ tỷ mới quen đã thân, thật hi vọng ngươi có thể ở lại Nam phủ."

Liễu Liên Nhi buông thõng tầm mắt:" Nam ngũ tiểu thư nói đùa, ta chung quy vẫn chỉ là khách, nào có đạo lý ở mãi trong phủ người khác?"

Nam Bảo Y bưng lấy khuôn mặt nhỏ, mắt phượng tràn đầy ngây thơ," Nếu như ngươi gả vào nhà chúng ta, chẳng phải có thể ở lại nơi này? Nói đến, mấy vị ca ca ta còn chưa cưới vợ, mà trong bọn họ có tiền đồ tốt nhất thuộc về Nam Cảnh ca ca. Hắn đọc sách rất tốt, nhất định có thể cao chúng tiến sĩ. Lại có quan hệ họ hàng cùng ngươi, bởi vì cái gọi là thân càng thêm thân, chắc hẳn Liễu di cùng Nam Yên tỷ tỷ cũng sẽ rất tán thành mối hôn sự này."

Tâm tư Liễu Liên Nhi bách chuyển liên hồi.

Nam Bảo Y thấy lông mi nàng run rẩy, biết nàng động tâm.

Nàng mỉm cười.

Sương phòng sát vách truyền đến âm thanh khóc lóc đau khổ, chính là Liễu đại tẩu đang khóc tặng cho Liễu Đoan Chính.

Nam Bảo Y toát ra thần sắc lo lắng:" Đáng tiếc mẫu thân ngươi chỉ để ý ca ca ngươi, chỉ sợ không có khả năng cân nhắc chuyện hôn sự của Liên nhi tỷ tỷ. Trong phủ lại không có trưởng bối có thể làm chủ cho ngươi, thật đáng thương."

Nàng rút ra trâm vàng, thoải mái đưa cho Liễu Liên Nhi," Cái trâm vàng này là mùa đông năm nay thợ kim hoàn đặc biệt chế tạo cho ta, trên đời này tuyệt đối không có cái thứ hai. Ngươi nên cầm mà dùng, không nên vì ca ca ngươi mà quá thương tâm. Nghĩ thêm đường ra cho chính mình, mới là đúng đắn."

Nói xong, đứng dậy rời đi.(ahr)

Lò than đỏ bừng.

Liễu Liên Nhi lẳng lặng nhìn trâm vàng trên tay.

Trâm vàng Phượng ngậm trân châu, dùng nguyên liệu dày đặc, tạo hình tinh xảo, so với cây trâm Nam Yên cho nàng lần trước không biết còn tốt hơn bao nhiêu.

Nam phủ phú quý, trâm vàng mà tiểu thư Nam gia tuỳ tiện tặng người, đều quý giá như vậy....

Thật khiến người đỏ mắt.

Nếu như có thể gả vào Nam phủ....

Nam Cảnh biểu ca bằng tuổi nàng, lại có một tầng quan hệ họ hàng, nghe cô cô khoe khoang, thành tích của hắn tại thư viện cũng rất xuất chúng, chuyện cao trúng tiến sĩ cũng là chuyện hai năm sau.

Nếu như có thể gả cho hắn...

Liễu Liên Nhi dần nắm chặt trâm vàng.

Nàng không muốn là tiểu thiếp Tĩnh Tây hầu.

Nàng, muốn làm chính thất phu nhân của Nam Cảnh.

Một bên khác.

Tại lúc Nam Bảo Y đi thông đồng Liễu Liên Nhi, Tiêu Dịch về tới Triều Văn viện.

Màn trúc trong đình phù dung cuối lên, đèn đuốc sáng rực.

Thiếu niên áo trắng như tuyết, trong tay cầm quyển sách, đang đứng trong đình thưởng tuyết.

Tiêu Dịch đi qua ngoài đình.

Thẩm Nghị Triều quay người, giọng lương bạc:" Vì cô nương mình thích, phái người bao xuống cả Ngọc Lâu Xuân, mời người cả nhà nàng tới xem kịch, còn chơi đùa trên tuyết với nàng...Hầu gia thật phong nhã."

Tiêu Dịch nhìn hắn.

Thẩm Nghị Triều trên mặt có vẻ giận:" Năm đó cô mẫu đem ngươi đến Nam gia, là để ngươi tìm kiếm lệnh bài Thiên Xu. Những năm nay ngươi đã làm gì? Âm thầm phát triển thế lực, sát hại tai mắt cô mẫu phái tới, nuôi dưỡng ba vạn tư binh tại Thục quận...Bây giờ ngươi lại còn muốn cưới nữ nhân Nam Việt quốc! Tiêu Dịch, ngươi muốn phản bội Đại Ung?!"

Quyển sách bị hắn nắm nhăn lại, tay áo càng là không gió mà bay.

Tiêu Dịch mỉm cười:" Đối với nàng mà nói, ý nghĩa sự tồn tại của ta là cầm tới lệnh bài Thiên Xu cho nàng, cướp đoạt phú quý Thục quận cho nàng. Nhưng nàng chưa từng nuôi dưỡng ta một ngày nào, dựa vào cái gì ta phải nghe nàng hiệu lệnh?"

" Trên người ngươi chảy máu của nàng!"

" Ta tình nguyện nàng không sinh ra ta."

" Nàng là hoàng hậu Đại Ung, nàng là mẫu thân ngươi, ngươi phải cảm thấy quang vinh mới phải! Bao nhiêu nam nhân muốn dâng sinh mệnh cho nàng, ngươi sao có thể ngoại lệ?!"

Tiêu Dịch mỉa mai:" Dâng ra sinh mệnh? Là bò lên giường phượng?"

" Ngươi....."

Thẩm Nghị Triều giận không kiềm được ném quyển sách đi, xoay người nhảy ra đình nghỉ mát, liều lĩnh vững nắm đấm về phía hắn.

Tiêu Dịch nghiêng người tránh đi.(ahr)

Thẩm Nghị Triều không biết võ công, đầu ngã dúi vào đống tuyết, chật vật gặm đầy một miệng tuyết.

Tiêu Dịch hững hờ rời đi," Thẩm Nghị Triều, ngươi đừng cả ngày cô mẫu dài cô mẫu ngắn, đại trượng phụ lập nghiệp là phải có chính kiến. Nàng cầm giữ triều chính, dùng người không khách quan, tổn hại bách tính, loại người này không đang để ngươi nghe theo."

" Nàng là mẫu hậu ngươi, là cô mẫu ta, chỉ cần có thể tìm được lệnh bài Thiên Xu, cô mẫu liền có thể trọng chấn Đại Ung, hiệu lệnh thiên hạ! Thống nhất cửu châu chư quốc, chẳng lẽ không phải là nguyện vọng của ngươi sao?!"

Thẩm Nghị Triều hướng bóng lưng hắn hô to.

Tiêu Dịch ngừng chân.

Tuyết trắng rơi trên gò má hắn, tướng xương thiếu niên hoàn mỹ, vành môi lương bạc.

Giọng hắn thanh lãnh:" Ta nguyện giang sơn thống nhất, tứ hải thái bình. Nhưng người cao được thiên hạ kia, tuyệt đối sẽ không phải nàng. Nàng, không xứng."

Thẩm Nghị Triều trơ mắt nhìn hắn bước vào màn đêm.

Hắn hung hăng đập một đống tuyết đọng.

Cô mẫu không xứng nắm quyền thiên hạ, chẳng lẽ hắn xứng sao?

Cô mẫu thân là hoàng hậu, lại tài mạo xong toàn, đa mưu túc trí, so với hoàng đế càng là đương thời có một không hai. Cho dù là Đại Ung thay đổi triều đại, ủng hộ cô mẫu lên làm nữ đế cũng là đúng!

Trên đời này, lại không có người so với cô mẫu càng tốt hơn!

Tuyết yên tĩnh rơi.

Tranh chấp tại Triều Văn viện bị gió lạnh chôn vùi, Nam phủ vẫn bộ dáng năm tháng yên bình như cũ.

Hôm sau, tuyết ngừng bầu trời trong xanh.

Nam Bảo Y ngồi tại phòng ngủ sưởi ấm ăn quýt, Hà Diệp ôm hộp gấm từ bên ngoài tiến vào, cười nói:" Nam Cảnh ca ca của Nam Yên trở về từ thư viện Vạn Xuân, còn mang về chút lễ vật, tiểu thư cũng có phần đâu!"

Nam Bảo Y tiếp nhận hộp gấm.

Hà Diệp mười phần hiếm có," Lúc Nam Cảnh đến Tùng Hạc viện thỉnh an lão phu nhân, nô tỳ nhìn hắn từ xa, thấy nho nhã nhẹ nhàng rất có phong độ, không hổ là người đọc sách, cùng mẫu nữ Nam Yên chính là không tầm thường!"

Nam Bảo Y nhìn lễ vật trong hộp gấm, mỉm cười," Cùng một tổ sinh ra, làm sao có thể là kẻ tầm thường?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play