Nàng vô cùng vững tin, hung thủ chính là Nam Bảo Y.

Nhưng mà nghĩ không ra được là Nam Bảo Y làm thế nào.

Nàng rõ ràng chỉ là một cô nương mảnh mai chói gà không chặt, làm sao có thể không chút dấu vết sát hại biểu ca?

Chẳng lẽ....

Nàng nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Dịch

Tiêu Dịch đang ngồi trên ghế bành, một bộ dáng nhàn nhã dùng trà.

Chẳng lẽ là do hắn hỗ trợ?

Nha dịch rất nhanh đưa Nam Bảo Y tới.

" Nghe nói Trình công tử muốn tìm ta?"

Giọng nàng thanh thuý.

Trình Đức Ngữ nhìn về phía nàng, trong mắt lộ ra kinh diễm.

Thiếu nữ mặc đồ hoá trang gấm đỏ chót thêu thùa tinh xảo, phối hợp thải cẩm dệt vải mây vàng, lúc bước đi tua cờ nhẹ lay động theo.

Đều nói ánh mắt con hát đều rất có thần, nhưng cần phải trải qua rèn luyện năm này tháng nọ mới có thể luyện thành.

Thế nhưng cặp mắt phượng kia của Nam Bảo Y, đều tràn ngập ánh sáng lấp lánh hào quang, giống như những vì sao nhỏ trên trời, giống như ánh nắng mùa đông.

Bị đôi mắt này nhìn chăm chú, Trình Đức Ngữ muốn thẩm vấn lại một câu cũng không thể nói ra miệng

Ánh mắt của nàng thanh tịnh chất phác như thế, làm sao nàng có thể là hung thủ?

Nam Bảo Y không vui:" Trình công tử, ngươi kêu nha dịch gọi ta tới đây, người bên ngoài đều cho là ta nghi phạm đó. Ngươi muốn thẩm vấn thì thẩm vấn nhanh lên, ta còn phải hồi phủ ăn cơm. Ngươi bây giờ lại không nói lời nào, chỉ nhìn ta chằm chằm là muốn làm gì?"

Trình Đức Ngữ bị nàng chất vấn, trong lúc nhất thời ấp a ấp úng:" Ta, ta..."

" Nếu như ngươi không có lời gì để nói, vậy ta hồi phủ ăn cơm!"

Nam Bảo Y xoay người rời đi.

Trên mũ phượng nàng cắm hay hai cây lông gà thật dài, theo nàng quay người, hoàn mỹ quất lên mặt Trình Đức Ngữ.

Trình Đức Ngữ sờ sờ gò má, lại cũng không tức giận.

Hắn khôi phục chút thần chí, nghiêm mặt nói:" Tỷ tỷ ngươi nói, ngươi là người Liễu Đoan Chính thích. Khoảng thời gian hắn rời khỏi nhã tọa là bởi vì muốn đi gặp ngươi. Ngươi nói thế nào?"

"A!"

Nam Bảo ấy cười lạnh xoay người, đuôi gà lại lần nữa hoàn mỹ quất vào mặt Trình Đức Ngữ.

Nàng kiêu căng nâng lên cằm nhỏ trắng nõn," Sau khi ta cùng Châu Châu rời khỏi nhã tọa, liền đi tìm Hàn lão bản hỏi mượn váy áo trang sức, lên đài biểu diễn, căn bản không có gặp qua Liễu Đoan Chính. Nếu ngươi không tin, có thể hỏi Hàn lão bản!"

Trình Đức Ngữ nhìn về phía Hàn Yên Lương.

Hàn Yên Lương mỉm cười:" Ta có thể chứng thực, Nam ngũ tiểu thư nói đều là sự thật."

" Trước khi ta lên đài đều ở cùng một chỗ với Hàn lão bản, sau khi lên đài lại có vô số ánh mắt nhìn ta, làm sao ta có thời gian xuống tay với Liễu Đoan Chính?" Nam Bảo Y miệng nhỏ không ngừng," Huống chi ta là một tiểu cô nương mảnh mai, giết thế nào được hắn? Coi như muốn giết hắn, hắn cũng phải giãy giụa. Thế nhưng nơi này một chút vết tích giãy giụa cũng không có nha."

Nam Yên phản bác:" Kiều Kiều biểu ca ta thích ngươi, có lẽ do ngươi phiền chán hắn xum xoe ngươi, vì vậy tìm người giết hắn, lại đem nơi này bố trí thành hắn tự sát, muốn thoát tội!"

Nam Bảo Y cười.(ahr)

Nàng chuyển hướng Nam Yên, đuôi gà lại lần nữa quất vào mặt Trình Đức Ngữ.

Nàng kiêu ngạo nói:" Nam tử xum xoe với ta, trên đời này nhiều vô số kể, chẳng lẽ ta đều phải giết hết sao? Huống chi người khác thích ta, chứng minh ta là cô nương ưu tú, là cái cô nương đáng giá trân quý. Ta vui mừng còn không kịp, vì sao còn phải giết bọn hắn? Nam Yên đầu óc ngươi có bệnh, đừng đem ta nghĩ giống như ngươi."

" Ngươi...."

Nam Yên bị nàng da mặt dày đến kinh.

Trên đời này làm gì có cô nương gia nào mở miệng thừa có rất nhiều nam nhân thích nàng?

Còn có thể vì có rất nhiều nam nhân thích, mà cảm thấy vui vẻ?

Quả thực làm trái phụ đạo!

Nam Bao Y lại chuyển hướng Trình Đức Ngữ.

Trình Đức Ngữ kịp thời lui lại, mới không bị đuôi gà quất mặt.

Nam Bảo Y nghiêm túc phân tích:" Về phần tại sao Liễu Đoan Chính lại mặc đồ nữ tử, ta đoán bởi vì nội tâm hắn mười phần khát vọng trở thành một nữ nhân, nhưng hắn biết ý nghĩ này của hắn sẽ không được thế nhân chấp nhận, nhất thời không chịu được mới tự vẫn mà chết."

" Nói bậy nói bạ!"

Nam Yên tức giận:" Biểu ca ta nam nhi bảy thước, làm sao lại có khát vọng trở thành nữ nhân?!"

Nam Bảo Y mỉm cười:" Tỷ tỷ đừng nóng giận! Đôi khi ta thường tưởng tượng, nếu ta sinh ra làm một thiếu niên, thì sẽ thế nào. Suy bụng ta ra bụng người, Liễu gia biểu ca khẳng định cũng thường xuyên ảo tưởng hắn là một nữ nhân, nghĩ đi nghĩ lại, nhất thời tẩu hỏa nhập ma cũng không biết chừng."

Nàng ăn nói linh tinh, dáng vẻ còn rất có logic, khiến Nam Yên tức giận đến không lời nào để nói.

Trình Đức Ngữ lẳng lặng nhìn Nam Bảo Y.

Thiếu nữ khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, là mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được.

Khó được nhất là, còn một bộ tài giỏi ăn nói.

Hắn từng ghét bỏ Nam Bảo Y thô tục không chịu nổi, nhưng hôm nay xem ra, tựa hồ nàng cái này cũng không gọi mà thô tục, mà gọi là có linh khí?

Hắn nhìn đến xuất thần.

Cách đó không xa, Tiêu Dịch híp mắt nhìn.

Hắn mặt không đổi sắc buông chén trà, đi đến bên người Nam Bảo Y, dắt bàn tay nhỏ của nàng.

Hắn ở trước mặt mọi người, nhẹ nhàng vuốt chóp mũi nàng," Trang điểm dày như vậy, nên về nhà rửa."

" Mỹ mạo, đương nhiên cần tốn nhiều thời gian." Nam Bảo Y kiêu ngạo.

Tiêu Dịch mím môi cười khẽ.

Chợt, hắn lặng lẽ hướng Trình Đức Ngữ," Đã thẩm vấn qua, chắc hẳn đã có thể chứng minh Kiều Kiều trong sạch. Cáo từ."

Nói xong, nắm tay Nam Bảo Y bước ra hậu trường.

Nam Bảo Y quay đầu, đắc chí làm mặt quỷ với Trình Đức Ngữ.

Con hàng này một bộ tư thế muốn tra rõ hung thủ, nhưng lại không biết hung thủ chính đang nghênh ngang chạy đi ngay dưới mí mắt hắn.

Mặc dù hắn đọc qua rất nhiều sách, nhưng chung quy vẫn là vô dụng.

Có thể thấy được trên giấy chỉ là lý thuyết, muốn làm tốt thì bản thân phải tự đi thực hành.

Nếu như đổi lại là quyền thần đại nhân, tất nhiên hắn rất nhanh liền có thể chứng minh hung thủ là nàng!(ahr)

Gậy đuôi gà của nàng lắc lư trước mặt Trình Đức Ngữ.

Trình Đức Ngữ phảng phất không phát hiện được đau đớn, chỉ cau mày, nhìn nàng cùng Tiêu Dịch xuống lầu.

Ánh mắt rơi vào trên tay đang nắm của bọn hắn, trong lòng lan tràn một loại cảm giác không thoải mái, giống như đồ của mình đang bị người khác xâm chiếm.

Hắn vô ý thức đi đến một bên tay vịn, trầm trọng:" Đứng lại!"

Đám nha dịch hắn mang tới, giống như là ngăn lại hung thủ, nhao nhao hướng Tiêu Dịch cùng Nam Bảo Y rút đao.

Trong lúc nhất thời, hí lâu xơ xác tiêu điều, bầu không khí âm trầm quỷ dị.

Nam Bảo Y giật mình.

Nàng ngửa đầu nhìn Tiêu Dịch.

Sườn mặt quyền thần đại nhân anh tuấn, đường còn hoàn mỹ lạnh lùng.

Hắn ngay cả đầu cũng không quay lại," Trình công tử muốn động thủ?"

Lời nói vừa rơi xuống, đám thân vệ ngồi trong khán đường, nháy mắt đứng dậy rút đao.

Mặc dù bọn hắn mặc thường phục, nhưng tư thái lạnh lùng, mắt lộ ra hung quang, đều là hán tử từng trải qua chiến trường, cũng không phải là một đội nha dịch kia có thể so sánh.

Đám nha dịch hai mắt nhìn nhau, tay cầm đao không khỏi phát run.

Trình Đức Ngữ sắc mặt khó coi.

Hiển nhiên là không ngờ tới, nhưng khách nhân này đều là thân vệ của Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch mỉa mai cười hai tiếng.

Hắn nắm tay Nam Bảo Y, lấy tư thái phách lối rời khỏi hí lâu.

Ngồi vào xe ngựa, Nam Bảo Y không khỏi hướng hắn giơ ngón tay cái lên," Nhị ca ca thật là lợi hại!"

Tiêu Dịch liếc nhìn nàng.

Tiểu cô nương vẽ trang dung hoa đán, xinh đẹp vũ mị, lộ ra loại cổ điển ung dung.

Chẳng trách Trình Đức Ngữ sẽ nhìn tới si.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play