Nam Bảo Y thành thật trả lời," Bây giờ được nhị ca ca ôm vào trong ngực, liền không lạnh."
Quyền thần đại nhân mặc áo khoác lông chồn lộng lẫy rộng rãi, nàng bị bao phủ toàn bộ bên trong, lại an tâm ấm áp.
Chỉ là...
Nàng cắn cánh môi, chần chờ ngửa đầu nhìn Tiêu Dịch," Nhị ca ca, tay của ngươi có thể đừng đặt ở chỗ đó được hay không?"
Quyền thần đại nhân để tay tại ngang hông của nàng, đang ôn nhu khẽ vuốt.
Làm nàng có loại ảo giác bị chiếm tiện nghi...
Tiêu Dịch nhíu mày.
Hắn bất động thanh sắc buông tay ra," Ta chỉ sợ ngươi lạnh."
Nói như vậy, lại dư vị lặng lẽ vuốt đầu ngón tay.
Tiểu cô nương mặc dày đặc, kỳ thật cái gì hắn cũng không sờ đến...
Nam Bảo Y nhìn về phía phòng ngủ,"Ta đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên bị Hà Diệp lay tỉnh, nói là tiền viện truyền tới tin tức, Liễu thị sinh non, mà lại là cách thật lâu mới được nha hoàn phát hiện. Nhị ca ca, thời điểm ta biết được tin tức, cũng không cảm thấy tiếc hận cho cái thai nhi kia. Tương phản, vậy mà ta lại cảm thấy cao hứng kỳ lạ...Ta, một chút cũng không hi vọng đứa bé kia được sinh ra."
Nàng thành thật nói ra lời trong lòng.
Tiêu Dịch không quan tâm, cúi đầu hít hà mái tóc nàng, thơm quá...
Nam Bảo Y lại nói:" Ta hi vọng phụ thân chỉ sủng ái một mình ta, nhưng ta biết đó là không khó khả năng. Trình di mới ba mươi tuổi, đợi sau khi nàng vào cửa, nhất định sẽ hạ sinh tiểu bảo. Nhị ca ca, đến lúc đó ta nên làm gì bây giờ?"
Tiêu Dịch cụp mắt nhìn nàng.
Tiểu cô nương thần sắc ảm đạm, tay nhỏ bất an vò vò áo choàng.
Hắn cười nhạo.
Nam Mạo Mạo sủng ái, có cái gì đáng được mong đợi?
Còn không bằng một phần vạn hắn.
Hắn nắm chặt tay Nam Bảo Y," Ta sẽ bồi ngươi."
Hắn không phải Nam Mạo Mạo, trái tim hắn rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một mình Nam Kiều Kiều.
Mà hắn cũng rất hào phóng, hào phóng cho Nam Kiều Kiều toàn bộ tình yêu của hắn.
Thiếu niên anh tuấn tiêu sái, áo khoác đen huyền phần phật tung bay.
Hắn đứng dưới dù, bàn tay nâng tay nhỏ trắng nõn mềm mại của tiểu cô nương, có chút cúi người, tư thái bá đạo mà thành kính, nghiêm túc hôn xuống mu bàn tay của nàng.
Nam Bảo Y kinh ngạc.
Nhịp tim lặng yên gia tốc, trên mu bàn tay lan tràn cỗ nóng hổi đến lỗ tai cùng gương mặt.
Loại cảm giác sinh bệnh lại tới...
Nàng cấp tốc rút tay mình về, không biết làm sao ngửa đầu nhìn Tiêu Dịch.
Quyền thần đại nhân môi mỏng nhẹ cong, mắt phượng đen nhánh như vực sâu, phảng phất nếu tiếp tục đối mặt, nàng liền triệt để da vào trong đó không cách nào leo lên được.
Nàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi lui lại hai bước.
Nàng che lại mu bàn tay bị hôn, luôn cảm thấy có chỗ là lạ.
Tiêu Dịch giống như cười mà không phải cười, nhắc nhở:" Nam Kiều Kiều, mặt ngươi rất đỏ."
Nam Bảo Y vội vàng che mặt lại.
Đỏ hay không nàng không biết, nhưng sờ lên rất nóng, giống như phát sốt.
" Lỗ tai cũng rất đỏ." Tiêu Dịch vui vẻ càng tăng lên.
Nam Bảo Y lại vội vàng che lỗ tai.
Tiếng rít của gió bấc, tiếng nói chuyện của đám thị nữ, tất cả đều đi xa.
Nàng thậm chí quên tới phòng ngủ an ủi phụ thân, chỉ còn ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiêu Dịch.
Lúc quyền thần đại nhân cười lên phá lệ phong hoa vô song, cặp mắt phượng kia khiến người hồn xiêu phách lạc, quả thực là muốn mạng của nàng!(ahr)
Nàng nghe thấy tiếng tim mình đập gia tốc, nàng nghe thấy âm thanh huyết dịch lưu động trong cơ thể.
Thập Khổ nói:" Chủ tử thế mà giẫm lên dấu chân tiểu cô nương người ta chơi, thật sự là nhàm chán. May mắn ngũ tiểu thư là muội muội chủ tử, nếu không để người khác nhìn thấy còn tưởng rằng chủ tử thích nàng đâu!"
Thập Ngôn ôm đèn lồng, giống như nhìn ra chút mánh khoé.
Hắn cười cười, khỏi gì nói gì.
Khương Tuế Hàn không biết từ nơi nào chui ra, trời đại hàn mà vẫn đong đưa quạt xếp như cũ, cười ý vị thâm trường," Hai ngươi biết cái gì, loại hành vi này ở quê nhà ta gọi là' si hán ', sẽ bị người chê cười!"
" Si hán?" Thập Khổ hiếu kỳ," Đó là cái gì?"
" Chính là hán tử ngây người!"
Thập Khổ nhìn bóng lưng Tiêu Dịch, tán thành gật đầu," Là rất si..."
Chính lúc đang bát quái cao hứng, bỗng nhiên truyền tới giọng Tiêu Dịch:" Thập Khổ, Khương Tuế Hàn."
" Chủ tử có gì phân phó?" Thập Khổ vận khinh công, nhanh chóng xuất hiện bên người Tiêu Dịch.
" Kịch mới của Nam Kiều Kiều, hai mươi bài tháng chạp diễn xuất tại Ngọc Lâu Xuân, ngươi đi đặt trước mười buổi diễn."
Thập Khổ kìm lòng không đặng tán thưởng:" Ngài vì Bảo Y tiểu thư cổ động như thế, thật là huynh muội tình thâm. Chủ tử ngài là là huynh trưởng hoàn mỹ nhất trên đời này!"
Tiêu Dịch nhìn về phía hắn.
Ánh mắt của hắn lạnh sâu kín, Thập Khổ chấn động, không hiểu e ngại.
Tiêu Dịch mỉm cười," Mười buổi hí kịch, ngươi cùng Khương Tuế Hàn nhất định phải quan sát, mỗi người sau khi xem xong lại phải viết mười lần trải nghiệm tâm đắc."
Thập Khổ cùng Khương Tuế Hàn nháy mắt chấn kinh.
" Cùng một tiết mục hí, nhìn mười lần, có về phải viết mười lần trải nghiệm tâm đắc?" Khương Tuế Hàn lon ton chạy tới," Tiêu nhị ca, ngươi muốn mệnh ta sao?"
Thập Khổ cũng rất muốn khóc.
Hắn nơm nớp lo sợ hỏi:" Xin hỏi chủ tử, kịch mới của Bảo Y tiểu thư, tên gọi là gì?"
Nếu như còn là loại biểu diễn tình cảm cẩu huyết kia, hắn cảm thấy có thể nổ tung tại chỗ.
Tiêu Dịch rất ôn nhu:" < Những năm kia ta đấu trí dũng cùng ác bà bà>."
Thập Khổ:"......."
Còn không bằng kịch tình cảm cẩu huyết đâu!
Chẳng lẽ hắn vuốt mông ngựa không tốt sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT