Nam Bảo Y cũng không biết nhị bá dùng biện pháp gì, trong vòng mười ngày, phủ thái thú đều không truyền đến tin túc gì, chuyện phù chính Liễu thị tựa như bị gác lại.

Không giống với mẹ con nhà Liễu thị lo lắng chờ đợi, nàng mỗi ngày đều sống phóng túng, thỉnh thoảng với vuốt thuận lông cho quyền thần đại nhân.

Nàng đã gieo hạt giống, chỉ cần an tâm chờ mười ngày sẽ mọc rễ nảy mầm.

Mắt thấy đến hai mươi ba tháng chạp.

Lúc sáng sớm m Nam Bảo Y tới đại thư phòng Triều Văn viện, ngồi bên cửa sổ bày giấy mài mực.

Nàng thích cùng Tiêu Dịch đọc sách viết chữ, bởi vì chỉ cần nhìn sườn mặt lạnh lùng của hắn, tựa như xoá bỏ được hết tất cả tâm tình tiêu cực, chỉ còn lại an tĩnh mà phong phú vui vẻ.

Nàng nâng má, nhìn chằm chằm giấy tuyên xuất thần.

Khương Tuế Hàn đem đến một chén trà cẩu kỷ nóng," Nam tiểu ngũ, ngươi đã phát ngốc một khắc đồng hồ, không phải là bị lạnh tới choáng váng đó chứ?"

" Ngươi mới bị lạnh tới choáng váng..." Nam Bảo Y cắn cán bút," Ta đang nghĩ, lần này viết thoại bản, nên viết như thế nào mới được. Hai cái trước đã diễn lặp đi lặp lại hơn nửa năm, bây giờ đến cuối năm, cũng là thời điểm đẩy ra vở kịch mới. Khương đại ca có thể gợi ý?"

Khương Tuế Hàn trêu chọc:" Gấp gáp như vậy, ngươi muốn là cướp tiết đương xuân?"

" Tiết đương xuân là cái gì?" Nam Bảo Y không hiểu.

" Chỉnh là chỉ khoảng thời gian mồng tám tháng chạp đến mười năm. Bởi vì ăn tết, vì vậy bách tính đều nhàn rỗi, khách nhân tới hí lâu sống hưởng thụ sẽ càng nhiều, lại càng dễ kiếm đầy bồn đầy bát."

Nam Bảo Y như có điều suy nghĩ gật đầu," Vậy ta xác thực muốn cướp tiết đương xuân."

Khương Tuế Hàn đề nghị:" Tháng giêng người người đều thích dạo chơi, nhưng càng quan tâm chuyện trong nhà, không bằng lần này viết kịch về mẹ chồng nàng dâu đi!"

" Mẹ chồng nàng dâu?"

" Chính là chuyên môn nói về tranh đấu bà bà cùng con dâu! Trăm ngàn năm qua, chủ đề mẹ chồng nàng dâu luôn rất lôi cuốn, thất đại cô tám dì cả đều rất thích nghe. Làm tiết mực mừng năm mới của Ngọc Lâu Xuân, nhất định có thể hấp dẫn không ít bà bà nàng dâu Cẩm Quan thành tới xem, có thể duy trì tỉ lệ người xem?"

Nam Bảo Y ngây thơ," Tỉ lệ người xem là cái gì?"

" Thông tục mà nói chính là số lượng quần chúng nhiều ít."

Nam Bảo Y cắn cắn cán bút.

Nàng cảm thấy đề nghị này Khương Tuế Hàn rất hay.

Kiếp trước nàng gả tới Trình gia, ăn đủ vị đắng của cái ác bà bà Hoàng thị kia.

Không bằng lấy Hoàng thị làm nguyên mẫu, khắc họa một cái hình tượng ác bà bà, viết con dâu của nàng sau khi được gả vào, làm thế nào vận dụng trí tuệ tích cực chống lại.

Mà Hoàng thị kiếp trước, quả thực là đầy đủ tài liệu cho nàng sáng tác.

Quỳ trên ván gỗ, trời tuyết lớn phải chờ ngoài cửa hầu hạ, một bên không cho phép nàng cùng Trình Đức Ngữ chung phòng, một bên mắng nàng không biết đẻ trứng, nhiều như rừng, viết vậy mà vô cùng thông thuận.

Nàng càng viết càng hăng say, viết đến giữa trưa cũng đều không ngừng bút.

Khương Tuế Hàn đưa cổ nhìn, nhỏ giọng nói với Tiêu Dịch:" Ngươi xác định Nam tiểu ngũ chưa từng gả cho người khác? Viết cái ác bà bà này, quả thực sôi nổi trên giấy, thâm lâm kỳ cảnh!"

Tiêu Dịch lật ra một trang sách, không phản ứng hắn.

Đợi đến lức dùng cơm trưa, Nam Bảo Y cùng Khương Tuế Hàn đều tới phòng khách.

Tiêu Dịch đặt quyển sách xuống, đi đến bờ cửa sổ.

Hắn rủ mắt xuống, lật vài tờ giấy viết bản thảo của Nam Bảo Y.

Hắn nhìn từng chữ nhỏ xinh đẹp, nhìn xem từng hàng cố sự nhìn như khôi hài kia, mắt phượng ảm đạm như biển, cảm xúc cuồn cuộn khó nắm bắt.

Hắn vẫn nhớ, Nam Kiều Kiều từng đề cậu với hắn về giấc mộng kia.

Chẳng lẽ những việc mà ác bà bà làm ra trong cái chuyện xưa này, đều là tiểu cô nương trải qua trong giấc mộng kia?

" Nhị ca ca!"

Tiếng gọi thanh thuý đột nhiên vang lên.

Nam Bảo Y hứng thú bừng bừng chạy vào thư phòng, ngửa đầu nói:" Đồ ăn đã bưng lên, Khương đại ca cùng Thẩm Nghị Triều đều đang chờ ngươi đi qua ăn cơm đâu! A, làm sao ngươi lại lật giấy viết bản thảo của ta ra?"

" Tuỳ tiện nhìn một chút." Thái độ Tiêu Dịch lạnh nhạt.

" Hắc hắc, nhị ca ca tất nhiên cảm thấy ta viết cố sự về mẹ chồng nàng dâu rất có ý tứ. Trong lòng ngươi thất ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại không muốn bị Khương đại ca bọn hắn biết, vì vậy liền nhân lúc chúng ta không có mặt lén lút nhìn!"

Nam Bảo Y kiêu ngạo giống con Khổng Tước nhỏ.

Nàng đắc ý hạ giọng:" Nhị ca ca, ngươi yên tâm lớn mật nhìn xem, ta sẽ không nói cho người khác!"

Tiêu Dịch nhìn nàng.

Tiểu cô nương cong lên mặt mày, bộ dáng ngây thơ yếu ớt, giống như đóa hoa chưa từng trải qua gian nan.

Thế nhưng là, vì cái gì từng hành văn tự nàng viết xuống kia, hắn lại cảm thấy đau lòng?

Giống như là nàng thực sự từng trải qua những cố sự kia, mà nàng không phải là con dâu thông minh trong cố sự. Tại một nơi hắn không chạm đến, một mình nàng đã phải chịu đựng tất cả khống khổ cùng huyết lệ...

tiêu Dịch thu lại vẻ đau xót trong đáy mắt.

Hắn kiêu căng gõ xuống cái trán trắng nõn của nàng," Chỉ là xem chữ của ngươi có tiến bộ hay không, nghĩ đi chỗ nào?"

Nam Bảo Y sờ lên cái trán, âm thầm bĩu môi.

Lúc nàng theo Tiêu Dịch tới phòng khách, đúng lúc gặp được Nam Quảng đang thập thò đầu nhìn trong lâm viên.

" Cha!"

Nàng thanh thuý gọi.

Nam Quảng nhìn thấy Tiêu Dịch, rõ ràng không muốn đi lên.

Thế nhưng là bị Tiêu Dịch nhìn chằm chằm, hắn lại không dám chạy trốn.

Hắn kiên trì đi tới, hai tay lồng trong tay áo, cười nói:" Kiều Kiều, cha đến có chút vấn đề thương lượng với ngươi."

Nam Bảo Y dò xét hắn.

Cha nàng vẫn còn mặc áo khoác lông ngân hồ kia, đều đã mặc tới mười ngày còn không nỡ thoát!

Trên búi tóc còn xài một đoá hoa mai, nhìn rất phong tao, chắc là vì hấp dẫn Trình Diệp Nhu.

Nàng hiếu kỳ nói:" Ngươi muốn thương lượng với ta chuyện gì?"

" Tối nay là tết ông Táo, ngươi biết?" Nam Quảng muốn nói lại thôi," Ta, ta muốn mời một vị khách nhân đến nhà, ăn một bữa cơm đoàn viên với chúng ta...." (ahr)

Nam Bao Y mỉm cười.

Nàng cố ý hỏi:" Không biết phụ thân muốn mời người nào?"

" Chính là đại tiểu thư Trình gia Trình Diệp Nhu." Nam Quảng dáng vẻ tươi cười ngại ngùng," Kiều Kiều, cha ngươi tuổi cũng không nhỏ, trong nhà làm sao có thể một mực không có nữ nhân được? Nhu nhi tính tình ôn nhu uyển ước, lại là cô nương đại hộ nhân gia, tất nhiên có đạo quản gia. Nàng vào cửa, sẽ không bạc đãi ngươi..."

Nam Bảo Y nghe, lặng lẽ bấm bắp đùi mình một cái.

Nàng lập tức đỏ mắt, nước mắt nức nở nói:" Những năm nay, ta luôn hy vọng có người có thể bên cạnh làm bạn với phụ thân. Chỉ là Liễu di tác phong bất chính, bởi vậy ta không thích nàng. Trình di lại không giống, nàng là đích nữ quan gia, xuất thân trong sạch, nếu để nàng vào cửa, ta một trăm cái cao hứng. Ngài yên tâm lớn mật mời nàng tới ăn cơm đoàn viên đi, nữ nhi rất hoan nghênh nàng!"

Tiểu nữ nhi vừa ngoan lại ấm, còn rất khéo hiểu lòng người.

Nam Quảng cảm động không thôi, giống như lúc còn trẻ vậy, ôm nàng ném tới không trung, sau khi tiếp được nàng lại còn hôn bẹp một cái lên mặt nàng.

Hán tán dương:" Kiều Kiều không hổ danh là quần lót nhỏ của phụ thân, thật tri kỷ a!"

Nam Bao Y mặt không cảm xúc," Quần lót nhỏ?"

" Sai sai, là áo bông nhỏ, áo bông nhỏ! Ha ha ha ha ha! Kiều Kiều, bây giờ ta đi đón Nhu nhi tới nhà chúng ta ăn cơm đoàn viên."

Nam Quảng mừng đến như nhặt được vàng, đem nàng buông ra, nhảy nhót chạy khỏi lâm viên.

Nam Bảo Y vừa bực mình vừa buồn cười.

Nàng nói:" Đi thôi nhị ca ca, chúng ta đi ăn cơm."

Tiêu Dịch lại lấy ra khăn, lau đi khuôn mặt vừa bị hôn qua.

Hắn ghét bỏ nói:" Bị người hôn, sẽ dính nước bọt của đối phương, rất bẩn. Nam Kiều Kiều, ngươi có thể giữ mình trong sạch chút được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play