Hoàng thị tay bưng chén trà run rẩy kịch liệt, thật sâu minh bạch một khi tội danh được thành lập, sẽ liên luỵ toàn bộ Trình gia.
Lão gia giao thiệp rộng rãi, ngược lại không đến nỗi liên luỵ cửu tộc, nhưng cũng khiến Trình gia uống một bình khổ.
Nàng buông chén trà xuống, trầm giọng:" Nhũng sổ sách này, chúng ta nhận! Chỉ là..."
Nàng lạnh lùng nhìn về phía Nam Bảo Y," Chỉ là hành vi của các ngươi quá không tử tế, bôi đen thanh danh Trình gia ta! Hôn ước hai nhà, chỉ sợ không thể tiếp tục."
Nàng biết Nam gia có bao quan tâm tới cọc hôn sự này.
Trong đám thế hệ sau Nam gia không ai có thể thi trúng tiến sĩ.
Nam gia đem Nam Bảo Y gả tới nhà bọn hắn, là vì cả nhà vinh quang, là hi vọng được Trình gia che chở.
Nói đến từ hôn, đừng nói Nam gia không nguyện ý, chỉ sợ ngây cả Nam Bảo Y cũng không tình nguyện.
Dù sao nhị lang nhà nàng ưu tú như thế, nữ tử bình thường thấy, nào có đạo lý không cảm mến?
Tiêu Dịch cười.(ahr)
Hắn ấm giọng:" Nếu Trình phu nhân thành tâm muốn hủy hôn, nhà chúng ta tất nhiên không có đạo lý không đáp ứng. Thỉnh cầu trước tiên dựa theo sổ sách trả lại tiền bạc, lại chọn ngày giải quyết chuyện từ hôn."
Hoàng thị nhíu mày sâu.
Nàng không nghĩ tới, vậy mà Tiêu Dịch lại sảng khoái đáp ứng như vậy!
Cũng đúng, Nam gia bây giời có một hầu gia nhị phẩm chống lưng, tất nhiên không cần bán nữ cầu vinh.
Đáng tiếc, Nam Bảo Y lại thích nhị lang nhà nàng.
Nàng vung khăn, cười nói:" Hầu gia yên tâm, ngày mai ta liền tự mình tới phủ, từ hôn với nhà các ngươi."
Nàng lại chuyển hướng Nam Bảo Y," Kiều Kiều, ngươi cùng nhị lang nhà ta, đời này chỉ sợ hữu duyên vô phận. Sau này nhị lang có thể cưới thế tử, nhưng thê tử của hắn tuyệt đối không phải là ngươi....Mặc dù bá mẫu không nỡ bỏ ngươi, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác."
Nàng biết, người Nam gia đều nâng Nam Bảo Y như bảo bối.
Một khi Nam Bảo Y khóc nháo nhất định đòi gả cho nhi tử của nàng, cả nhà bọn hắn đều sẽ làm thỏa đáng cho nàng.
Từ hôn?
Làm sao có thể!
Nàng thưởng thức biểu lộ Nam Bảo Y, chít thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia mới đầu toát ra chấn kinh, tiếp theo là không dám tin, cuối cùng là bi thương tột độ.
Nàng liền biết, Nam Bảo Y yêu nhi tử của nàng.
Nàng cười nhạo:" Kiều Kiều, ngươi phải luôn nhìn về phía trước, không có nhị lang nhà ta ngươi còn có thể gả cho nam nhân khác nha! Mặc dù khẳng định bọn hắn kém nhị lang nhà chúng ta. Ngươi khóc rống như vậy, để cho người khác nhìn thấy, sẽ châm biếm ngươi."
Nam Bảo Y tay che lại ngực, nước mắt tuôn trào.
Nàng khuôn mặt tràn đầy bi thương," Bịch" một tiếng ngồi quỳ lên mặt đất, kéo chặt lấy váy Hoàng thị," Bá mẫu, sỗ sách là một chuyện, quan hệ thông gia là một chuyện! Ngươi sao có thể vì những tiền bạc kia liền từ hôn ta?"
Hoàng thị cực kỳ đắc ý.
Nàng nghếch cười, tự mình đỡ Nam Bảo Y dậy," Hài tử đáng thương.... Nhà các ngươi nhất định phải nháo với nhà ta, hai nhà sinh hiềm khích, làm sao còn có thể làm thông gia?"
" Bá mẫu, ta thật tâm ái mộ Trình ca ca! Ái mộ đến hắn hơi chút thân cận nữ tử khác, ta liền ghen ghét không chịu được, hận không thể đem nữ tử kia giết chết!
Ta cũng không thể để Trình ca ca nắp thiếp, mặc dù thuở nhỏ ta thể hàn, thần y nói rất khó có hài tử, nhưng ta quyết tâm sinh nha!Dù có liều cái mạng này, ta cũng nhất định phải sinh hài tử cho Trình ca ca! Tuyệt đối sẽ không để Trình gia mất hương hỏa!"
Hoàng thị sắc mặt âm trầm như nước.
Nàng bắt bẻ đánh giá toàn thân Nam Bảo Y từ trên xuống dưới, không nghĩ tới nha đầu này vậy lại là thể hàn!
Nữ tử thể hàn, xác thực rất khó có hài tử.
Nguyên bản nàng chỉ cần cầm chuyện từ hôn uy hiếp Nam gia, nhưng hôm nay xem ra, từ hôn là chuyện tất yếu!
Đường đường là Trình gia phủ thái thú, sao có thể cưới một nàng dâu không thể sinh hài tử?
Ánh mắt nàng phúc tạp, lại liếc nhìn Nam Bảo Châu cùng Nam Yên.
Đồ cưới của nữ nhi Nam gia giá trị kinh người, coi như từ hôn Nam Bảo Y, cũng phải đổi một cái mới có thể bổ khuyết tiền bạc trong nhà.
Chỉ là Nam Bảo Châu tính tình ngang bướng không dễ khống chế. Nam Yên lại là cái xuất thân ngoại thấy nữ, nếu cưới vào cửa làm chính thất chỉ sợ sẽ mất mặt mũi.
Nàng còn đang suy nghĩ, Nam Bảo Y nức nở nói:" Bá mẫu biểu lộ như vậy, tất nhiên là không nhìn trúng ta... Bá mẫu, ngài thật muốn từ hôn ta sao?"
Rốt cục Hoàng thị hạ quyết tâm:" Tất nhiên. Ngày mai ta liền sẽ tươi phủ, nói rõ chuyện từ hôn!"
" Ta đúng là cô nương không ai muốn!"
Nam Bảo Y kêu một tiếng, khóc lóc chạy ra ngoài, để lại đám người trợn mắt há hốc mồm.
Hoàng thị không thèm để ý nàng, cười nói:" Chuyện hôm nay, để chư vị chế giễu. Ngữ Đức, Tích nhi, các ngươi chiêu đãi bằng hữu tốt, ta liền không ở lại quấy rầy nhã hứng của các ngươi."
Tiêu Dịch nhắc nhở:" Phu nhân, sổ sách."
Hoàng thị không vui:" Hầu gia, Trình gia chúng ta là nhà muốn mặt mũi, chuyện sổ sách tất nhiên sẽ tự nhớ. Ngươi yên tâm, ta về hậu viện kiểm kê lại tiền bạc, nhất định phải tính rõ ràng. Lão gia nhà chúng ta trung quân ái quốc, liêm khiết thanh bạch, cũng không làm được mấy chuyện thiếu nợ không trả."
Nói xong, mặt đen đi ra.
Trong sảnh, bầu không khí quỷ dị.
Thấy được trận náo nhiệt ngày hôm nay, những thiếu niên thiếu nữ kia rất hưng phấn, ngay cả cơm trưa cũng không ở lại ăn, nhao nhao cáo từ rời đi, vội vàng về nhà kể chuyện bát quái.
Trình Tái Tích sắc mặt khó coi tiễn khách.
Trình Đức Ngữ ngồi ngay ngắn trên ghế bành phía trên, từ đầu tới cuối mặt đều lạnh lùng.
Hắn cũng không biết, những năm nay trong nhà cầm nhiều bạc của Nam gia như vậy.
Hắn chỉ nghĩ là... một chút lễ vật hơi giá trị mà thôi.
Hắn là đại trượng phu, biết cái gì là tôn nghiêm nam nhân.
Mẫu thân hành động như vậy, thực sự mất mặt!
Hắn bực bội nhéo nhéo mi tâm.
" Trình công tử.l."
Giọng nữ mềm mại như nước bỗng nhiên vang lên.
Trình Đức Ngữ nhìn lại, Nam Yên duyên dáng đứng trước mặt, một bộ thần sắc muốn nói lại thôi.
Hắn thản nhiên nói:" Chuyện gì?"
Nam Yên chau lại mày liễu, cẩn thận phúc thân," Kiều Kiều cùng Bảo Châu làm việc lỗ mãng, khiến công tử mất mặt, là Nam gia không đúng, thỉnh công tử chớ nên trách tội."
" Làm việc lỗ mãng?" Trình Đức Ngữ cười nhạo," Không có việc gì ai lại mang theo sổ sách trong người? Chỉ sợ, là dự mưu thật lâu mới đúng."
Nam Yên rủ tầm mắt xuống.
Nàng xoa khăn thêu, nhỏ giọng nói:" Đều là nhà chúng ta không phải, khiến Trình công tử tức giận..."
Nói, nước mắt như trân châu thì nhau rớt xuống, rất khiến người thương tiếc.
Trình Đức Ngữ mền lòng hai phần," Đây không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần vì người khác xin lỗi."
" Ta thân là nữ nhi Nam gia, lại chưa từng dạy bảo tốt muội muội, là cái sai thứ nhất. Công tử có ý tốt giúp ta tổ chức thi hội tại Cẩm Quang thành, kết quả là người nhà ta liên luỵ công tử bị chịu nhục, đây là sai thứ hai..."
Nàng nói, nước mắt tuôn trào, trên khuôn mặt đều là khống khổ.(ahr)
Trình Đức Ngữ triệt để mềm lòng.
Hắn đứng dậy, nghiêm túc lau nước mắt cho Nam Yên," Từ trước tới nay ta đều phân ân oán rõ ràng, sẽ không đem sai của người khác trách tội lên đầu ngươi. Ngươi là cô nương tốt tài đức vẹn toàn, cũng khỏi gì phải Nam Bảo Y có thể sánh vai."
" Công tử tin ta liền tốt..." Nam Yên nhỏ giọng.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Trình Đức Ngữ thật lâu, bỗng nhiên ngón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên cằm hắn.