Trình Tái Tích sắc mặt nháy mắt trở lên khó coi.

Nàng nhìn về phía khối bánh ngọt gặm dở, dáng vẻ tươi cười có chút miễn cưỡng," Ta vốn nghĩ là tẩu tử bản tính lương thiện, nhưng đây là ngươi có ý gì? Có phải muốn nhục nhã ta hay không?"

" Không phải ngươi thích nhặt đồ của người khác hay sao? Trâm vàng cũng như thế, ta nghĩ là đồ ăn cũng là như vậy." Nam Bảo Y nhặt khối bánh ngọt kia lên," Nếu Trình tiểu thư không muốn ăn, vậy trâm vàng kia cũng đừng cần. Khuyên nhủ Trình tiểu thư một câu, đồ của người khác tốt đến đâu, đó cũng là đồ của người khác. Dù sao cũng là tiểu thư nhà thái thú, đừng kiến thức hạn hẹp như vậy, thấy vật gì tốt đều muốn cầm."

Nàng nói xong, lại cắn miếng bánh ngọt, khuôn mặt nhỏ thỏa mãn.

Trình Tái Tích sắc mặt trắng bệch.

Nàng dùng khăn che miệng, khó khăn ho khan hai tiếng.

Nam Yên tiến lên đỡ lấy nàng," Nghe nói Trình tiểu thư thân thể yếu đuối, luôn phải dưỡng bệnh trong phủ, hiếm khi đi ra ngoài.... Thật khó khăn mới lộ mặt một lần, Kiều Kiều, ngươi bớt tranh cãi, đừng khi dễ người ốm yếu."

Trình Tái Tích cảm kích nắm chặt tay Nam Yên," Nam Yên tiểu thư khéo hiểu lòng người, ôn nhu thanh tao lịch sự, không hổ là tài nữ nổi danh Thục quận."

"Trình tiểu thư quá khen. Ta may mắn từng được đọc qua thi từ ngươi viết, ngươi là người tài hoa hơn người, là nữ tử điển hình trong khuê nữ chúng ta!"

Nam Bảo Y ăn bánh ngọt, thưởng thức hai người này thổi phồng lẫn nhau.(ahr)

Kiếp trước đôi hoa tỷ muội này ở chung hoà hợp, quan hệ phải gọi là thân mật vô cùng.

Cũng không biết đến một thế này, các nàng còn có thể hoà hợp như lúc ban đầu hay không.

Nam Bảo Châu bỗng nhiên lại gần, nhỏ giọng kề tai nói nhỏ:" Kiều Kiều, làm sao ta thấy quan hệ Nam Yên cùng Trình gia so với ngươi cùng Trình gia còn tốt hơn? Nàng luôn hướng Trình công tử liếc đưa tình, không biết còn tưởng rằng nàng mới là vị hôn thê của Trình công tử đâu."

Nam Bảo Y cầm tăm trúc cắm một khối dưa ngọt, thân mật đút cho Nam Bảo Châu ăn.

Nàng nhỏ giọng:" Châu Châu, ngươi cảm thấy Trình Đức Ngữ thế nào?"

" Ngô..." Nam Bảo Châu ăn hết dưa, chần chờ nói:" Kiều Kiều, nếu như ta nói ra, tuyệt đối ngươi đừng tức giận..."

" Ngươi cứ nói đi."

" Mặc dù là ta không biết nhiều vương tôn công tử, không hiểu rõ nam nhân như thế nào, thế nhưng cảm thấy Trình Đức Ngữ mười phần mắt cao hơn người. Hắn luôn cật lực hạ thấp người khác, còn luôn có ý đồ để ngươi trở thành cái loại hình tượng hắn ưu thích... Ta cảm thấy, nam nhân như vậy, cũng không phải hắn yêu ngươi, mà là giá trị ngươi có thể mang đến cho hắn, tỉ như gia tài triệu bạc nhà chúng ta..."

Nam Bảo Y kinh ngạc.

Vốn còn tưởng rằng tiểu đường tỷ đần độn, không nghĩ tới, ánh mắt của nàng cũng tinh tế như thế!

Nàng cười giảo hoạt, kề vào bên tai Nam Bảo Châu nói nhỏ.

Nam Bảo Châu giật mình che miệng lại:" Từ hôn?"

" Đúng, từ hôn. Nhưng tạm thời chúng ta không đắc tội nổi Trình gia, vì vậy cái từ hôn này, phải để cho Trình gia chủ động tới. Ta có cái chủ ý, cần Châu Châu giúp ta."

Sau khi nàng cẩn thận nói ra kế sách, con mắt Nam Bảo Châu tỏa sáng.

Nàng không thích Trình Đức Ngữ, càng không muốn Kiều Kiều gả cho loại nam tử như vậy, bởi vậy sảng khoái đáp ứng:" Kiều Kiều yên tâm, chuyện này giao cho ta!"

Đã tới thời gian dùng cơm trưa.

Tỳ nữ cung kính đến lầu các thỉnh:" Yến hội đã chuẩn bị, chỉnh chư vị công tử, tiểu thư dời bước tới phòng khách."

Lúc đám người đi dọc theo hành lang uốn lượn bên hồ, Nam Bảo Châu bỗng nhiên chen lên trước," Ôi chao" một tiếng, không nặng không nhẹ đụng vào Trình Tái Tích.

Trình Tái Tích dáng người mỏng manh, bị nàng va chạm như thế, lập tức ngã nằm trên vịn tay bên cạnh.

Cây trâm bạch ngọc nghiêng lệch rơi xuống đất, tiếng ngọc vỡ thanh thuý vang lên.(ahr)

" Trâm ngọc của ta!"

Khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, trong đồng tử tràn đầy thương tiếc.

Nam Bảo Châu xoa cổ tay, rất hổ thẹn," Thật xin lỗi, Trình tiểu thư, vừa rồi không biết ai đẩy ta nên mới đụng phải ngươi... Trâm ngọc này rất đắt?"

" Đây chính là lễ vật nương ta tặng sinh nhật năm ngoái, ngươi nói quý hay không?"Trình Tái Tích nhặt lên mảnh ngọc vỡ, trong mắt đều tràn đầy nước mắt," Nó được dùng cả khối bạch ngọc cực phẩm điêu trác thành, nương ta nói giá trị vạn kim, là thứ quý giá nhất trong đồ cưới của ta... Bảo Châu tiểu thư, chỉ sợ ngươi phải bồi thường mới phải."

Nam Bảo Châu vô cùng vô tội:" Sớm muộn đều là người một nhà, đàm luận tiền bạc rất tổn thương tình cảm!"

Huống chi, Kiều Kiều vừa nói, căn bản cây trâm bạch ngọc này là Trình gia yêu cầu Nam phủ đưa, vốn là đồ của các nàng!

" Chẳng lẽ làm hỏng đồ của người khác, đều không cần bồi thường sao?" Trình Tái Tích khóc đến mảnh mai bất lực," Ta nghe nói ngươi cùng Nam Bảo Y tới thư viện gia tộc học, Nam Tiểu Thiến làm hỏng bút lông của các ngươi, các ngươi ép buộc nhà người ta bồi thường một vạn lượng bạc. Làm sao tới hôm nay ngươi là hỏng trâm ngọc của ta, ngược lại không muốn bồi? Trên đời làm gì có đạo lý như thế!"

Công tử tiểu thư xem trò vui bốn phía tán thành gật đầu, trong lời nói đều là hướng về Trình gia.

Ninh Vãn Chu khoanh tay ngồi trên tay vịn, đung đưa chân, cười nhạo:" Trình tiểu thư nói cây trâm này giá trị vạn kim, thế nhưng theo ta được biết, thái thú Nam Việt bổng Lộc hàng năm cũng chỉ ba ngàn lượng bạc, không biết hắn kiếm bạc từ chỗ nào có thể mua được trâm bạch ngọc quý giá như vậy cho ngươi? Không phải là... tham ô nhận hối lộ?"

Sắc mặt Trình Tái Tích đại biến:" Ngươi cái tỳ nữ này, đừng muốn ngậm máu phun người!"

Trình Đức Ngữ cũng trầm mặt:" Nhà ta có mấy cửa hành khá một chút, chi phí cơm áo cả phủ phần lớn đều dựa vào kinh thương kiếm được. Phụ thân là là quan thanh minh, làm sao có thể tham ô hối lộ?"

" A, nguyên lại các ngươi ghét bỏ hoàng thượng cho bổng lộc ít, vì vậy làm kinh thương...." Ninh Vãn Chu vỗ tay," Cửa hàng của thái thú gia, ai dám gây sự? Thật biết cách làm giàu!"

Hai huynh muội Trình gia một trận tắc nghẽn cơ tim.

Tỷ muội Nam gia ganh tỵ cũng thôi đi, làm sao ngay cả nha hoàn của các nàng miệng cũng tiện như thế!

Trình Tái Tích nắm chặt mảnh trâm bạch ngọc vỡ, đỏ mắt nói:" Bồi thường tổn thất là thiên kinh địa nghĩa. Nam Bảo Châu, ngươi dám tới trước mặt nương ta nói lý sao?"

Lời này chính là hợp ý muốn Nam Bảo Châu.

Nàng cười nói:" Đương nhiên dám! Vừa vặn Kiều Kiều cũng lên tới vấn an bà bà tương lai, ngươi nói đúng không, Kiều Kiều?"

Hai tỷ muội nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng huyền cơ.

Nam Bảo Y cười tủm tỉm, một bộ dáng không kịp chờ đợi," Ta nhớ bá mẫu tới chết, đương nhiên nguyện ý tới thỉnh an nàng."

Tiêu Dịch khoanh tay đứng nhìn một đám người cuồn cuộn tới phòng khách.

Hắn vuốt áp thắng tiền trên cổ tay, trong lúc nhất thời cũng tò mò không biết Nam Bảo Y đang diễn tiết mục gì.

Ninh Vãn Chu nhảy xuống tay vịn," Biểu ca còn đang chờ cái gì? Đi xem náo nhiệt! Không sợ Kiều Kiều muội muội ngươi bị người Trình gia khi dễ?"

Kiều Kiều muội muội..

Tiêu Dịch lông mày nhẹ Châu lại, lạnh giọng răn dạy:" Nói chuyện rất dễ nghe."

Ninh Vãn Chu nhếch môi cười một tiếng, làm bộ xốc lên váy áo, chậm rãi đi tới phòng khách.

Lúc này, tú lâu hậu viện.(ahr)

Phu nhân Trình gia Hoàng thị ngồi ngay ngắn trước bàn gương, sắc mặt lạnh nhạt chọn lấy một một vòng cổ chuỗi ngọc bích xanh mơn mởn.

Thị nữ cẩn thận giúp nàng đeo lên, tán dương:" Xâu ngọc bích này mượt mà trơn bóng, mang trên cần cổ ngài, bổi bật mỹ mạo da trắng của ngài, quý phái ung dung, rất phù hợp!"

Hoàng thị lơ đễnh," Đồ Nam gia đưa tới, tất nhiên là cực quý báu. Cây trâm bạch ngọc kia của Tích nhi, cũng đồng dạng quý báu đẹp đẽ."

Thị nữ cầm dầu hoa hồng, cẩn thận thoa tóc cho nàng," Nói đến, hôm nay trong phủ tổ chức thi hội, Nam gia ngũ tiểu thư cũng tới. Nàng tương lai cũng sẽ là con dâu ngài, ngài có muốn triệu kiến nàng hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play