Nam Bảo Y yên tĩnh nghe nàng đọc.

Trong thư từ ngữ khách sáo cách xa, cũng khác nhiều với kiếp trước.

Hà Diệp đọc xong, vui vẻ nói:" Thế mà Trình công tử lại mời ngài đi thưởng tuyết, quả nhiên hắn rất quan tâm ngài! Tiểu thư, ngài đã nghĩ hồi âm sao chưa?"

" Hồi âm?"

"Đương nhiên rồi! Ngài nhận được thư của người ta, vô luận cao hứng hay không, cũng nên viết lại một bức thư cho người ta, mới thể hiện ra là người có giáo dưỡng."

Nam Bảo Y tiếp tục đung đưa dây đu.

Nàng chính là không vui lòng viết thư hồi âm cho Trình Đức Ngữ.

Xoắn xuýt nửa ngày, không biết nàng nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng.

Nàng vui mừng nhảy xuống giá dây đu," Đi, trở về phòng viết thư."

Trên thư án bày ra giấy tuyên, nàng nâng bút.

Nàng chầm tư cầm bút chưa biết nên hạ bút ra sao, thầm nghĩ loại nói nhảm như " thấy thư như thấy người" không cần viết, loại hàn huyên khách sáo như " Ăn no không, mặc ấm không, ở Thịnh Kinh có tuyết không " càng là lãng phí tình cảm.

Tốt nhất là khiến Trình Ngữ Đức lưu lại ấn tượng về nàng là một kẻ vụng về thô bỉ, toàn thân hơi tiền, khiến hắn ghét bỏ nàng, mới có thể nguyện ý từ hôn.

Nàng nghĩ nghĩ, bút lớn vung lên một cái, dương dương sái sái viết:

" Nhận được hậu ái của công tử, tiểu nữ cảm kích vô cùng. Xem tuyết rất hay, bồng bềnh những bông tuyết lớn rất giống ngàn vạn tấm ngân phiếu, tuyết đọng lại càng cực kỳ giống ngân lượng được xếp chồng thành núi, thật khiến tiểu nữ động tâm!

Công tử học tập ở Thịnh Kinh không biết mỗi ngày chỉ tiêu bao nhiêu? Nghe nói danh lưu nhã sĩ thường kết bạn dùng trà luận đạo, không biết dùng trà lại tốn bao nhiêu? Thịnh kinh sa quý, công tử cần phải tiết kiệm một chút nha! Có thể ăn bánh bao không nhân thì đừng nên ăn thịt, đèn đốt một cây chứ đừng đốt hai cây, tiểu nữ đau lòng bạc đấy!"

Viết xong, nàng đắc ý thổi khô vết mực.(ahr)

Nàng cũng không tin, Trình Đức Ngữ trông thấy một phong thư như thế, còn có thể nguyện ý cưới nàng!

Hà Diệp chỉ thấy có một trang giấy thật mỏng, không khỏi nói:" Tiểu thư, giống như ngài không viết tới mấy câu đâu!"

Nam Bảo Y dán lại phong thư, nghiêm trang nói:" Nước mực ta dùng tốt xấu gì cũng là hai lượng bạc một bình, quý giá đấy, không thể tuỳ tiện lãng phí. Hà Diệp, mặc dù chúng ta sinh ở nhà giàu sang, nhưng cũng phải biết tiết kiệm mới được."

Hà Diệp tiếp nhận phong thư nàng đưa tới, cười nói:" Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đi tiền viện, nhờ gia đinh quen biết đem thư gửi tới Thịnh Kinh thành."

Sau khi nàng đi, Nam Bảo Y ngồi sau thư án, nhìn chằm chằm ống bút ngẩn người.

Bên trong ống đựng bút sứ men xanh cắm nhánh thù du kia, là sau khi nàng đem nén đi lại nhặt về.

Những ngày này qua đi, cành lá đều khô héo mấy phần.

Nàng thật thất bại, ôm đùi mấy tháng, nhưng quyền thần đại nhân nói không để ý nàng liền không để ý nàng. Bây giờ bên người có mỹ thiếp, có lẽ càng không thèm để ý tới nàng.

Nhớ tới bộ dáng phách lối vênh mặt hất hàm sai khiến của Vân Nương, Nam Bảo Y bỗng nhiên cảm thấy không cam tâm.

Nếu quyết định giữ gìn mối quan hệ cùng quyền thần đại nhân, liền không thể bởi vì người khác chen chân mà bỏ dở nửa chừng.

Mỹ thiếp tính là cái gì, Dư Vị cùng Thưởng Tâm cũng rất đẹp, kết quả quyền thần đại nhân còn không phải có liền vui mới liền quên người cũ?

Mỹ thiếp thì bao nhiêu chả có, thế nhưng muội muội tốt cũng chỉ có một cái.

Hẳn là nàng không ngừng cố gắng tiếp tục giữ gìn quan hệ cùng hắn!

Nhưng làm sao giữ gìn mối quan hệ, đây là một môn học vấn.

Nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bây giờ chính là đang bắt đầu vào mùa đông, quyền thần đại nhân đọc sách đêm khuya, rất dễ bị đói lạnh.

Nếu như đột nhiên lúc đêm khuya nàng đem tới một chung càng gà nóng xuất hiện, khẳng định quyền thần đại nhân sẽ cảm động đến rơi nước mắt, biết nàng có rất nhiều chỗ tốt.

Nàng cười mờ ám hai tiếng, lập tức đi ra ngoài, phân phó phòng bếp nhỏ nấu một chung canh gà.

....

Đêm dần dần càng lúc càng khuya, gần giờ tý.

Đêm thu bầu trời trong vắt, có thể đếm được trên bầu trời có bao nhiêu vì sao.

Nam Bảo Y mang theo hộp cơm, lặng lẽ lẻn vào Triều Văn viện.

Nàng sợ bị Vân Nương phát hiện, muốn đem mình đuổi ra, bởi vậy ẩn núp trong bụi hoa, mười phần cẩn thận mới đến được đại thư phòng.(ahr)

Lại không biết Thập Khổ là ám vệ ẩn thân chỗ tối, mặt mũi tràn đầy biểu lộ cạn lời nhìn nàng như trộm một đường hướng về phía trước.

Vạt áo nhiễm phải hạt sương.

Nàng thò đầu từ trong bụi hoa ra, xuyên qua màn trúc cuốn lên, trông thấy bên trong đại thư phòng đèn đuốc sáng rực, quyền thần đại nhân ngồi sau thư án, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Có lẽ là ngủ thiếp đi....

Nàng suy nghĩ, dưới mái hiên không có ai trông coi, thế nên rón rén đẩy cửa vào.

" Rõ ràng đây là tiểu viện nhà mình, làm sao ta phải giống như tên trộm vậy chứ?"

Nàng thì thầm, đem hộp cơm đặt lên thư án.

Quyền thần đại nhân ngủ thiếp đi, một tay chống trán, sườn mặt lạnh lùng điệt lệ, chóp mũi cao thẳng, môi mỏng có chút ép xuống, cho dù ở trong lúc ngủ cũng vẫn cao thâm âm trầm như cũ.

Hai đầu lông mày còn lộ ra ủ rũ, nghĩ đến có lẽ là bình thường phải vất vả xử lý quân vụ.

Nam Bảo Y nhớ tới lúc ở Tì Ba viện, lần đầu tiên nàng quấy rầy hắn ngủ, suýt nữa bị hắn bóp chết.

Nàng sờ lên cổ nhỏ, đến cùng cũng không dám gọi hắn tỉnh.

Gió đem hơi lạnh, nàng nghĩ nghĩ, cầm chăn nhung trên sạp, nhẹ chân nhẹ tay choàng lên vai hắn.

Vừa làm xong những thứ này, bỗng nhiên bị người nắm cổ tay.

Nàng ngước nhìn lại, không biết Vân Nương xuất hiện từ bao giờ, ánh mắt âm lãnh.

Nàng bị Vân Nương kéo tới lâm viên, đối phương mới buông tay ra.

Nàng xoa xoa cổ tay đau, không khỏi lầm bầm:" Người này làm cái gì nha? Khí lực lớn như vậy, làm đau ta..."

Vân Nương chống nạnh tức giận mắng:" Công tử nhà ta thân phận cao quý, loại dân đen như ngươi không xứng thân cận hắn! Đừng trách ta nói thẳng, ngươi chỉ là một nữ thương hộ, căn bản không phải người cùng đường với công tử nhà ta, sau này đừng có nên tới quấy rầy hắn!"

Nam Bảo Y thăm dò hỏi:" Nhị ca ca cũng nghĩ như vậy?"

Đuôi mắt Vân Nương khẽ nhích, cao ngạo nói:" Đương nhiên! Nếu không ta chỉ là một cái thị thiếp, như thế nào cần phải nói với ngươi những lời này? Nam tiểu thư, khuyên ngươi một câu, không nên nghĩ tới thứ không nên nghĩ, người sống trên đời, dù sao cũng nên soi gương, nhìn xem bản thân có bao nhiêu cân lượng!"

Nam Bảo Y nhíu mày.

Vừa mới lúc Vân Nương nói chuyện đuôi mắt có khẽ nhích, chần chờ một chút mới trả lời vấn đề của nàng.

Nghĩ tới, quyền thần đại nhân kỳ thật cũng không ghét bỏ nàng.

Trong lòng nàng vui vẻ, cười một tiếng:" Tuy ta chỉ là một nữ thương hộ, nhưng cuối cùng cũng sẽ được làm chính thất của người khác. Không giống Vân Nương ngươi, làm tiểu thiếp cho người thôi, lại cao ngạo không biết trời cao đất rộng. Rõ ràng ngay cả văn tự bán mình cũng ở trong tay người khác, lại còn muốn bày đặt làm bộ làm tịch chính thất, cũng không ngại mất mặt!"

Nói xong, dữ dằn làm mặt quỷ, nhanh chóng đào tẩu trước khi Vân Nương tức giận.

Vân Nương tức giận đến đau cả lá gan.

Đang muốn đuổi theo, lại có một thị nữ vội vàng chạy đến," Vân Nương, công tử tỉnh, hỏi ai vừa mới tiến vào thư phòng, ngươi nhanh đi nhìn một cái đi."

Vân Nương vội vàng trở về thư phòng.(ahr)

Tiêu Dịch ngồi ngay ngắn sau thư án, mặt không đổi sắc nhìn canh gà trong hộp cơm.

Hắn thản nhiên nói:" Ai đưa tới?"

Vân Nương tiến lên múc một chén canh, ôn nhu nói:" Là nô tỳ thấy công tử đọc sách đêm vất vả, bởi vậy tự mình xuống bếp nấu canh. Không biết công tử khẩu vị thế nào, ngài có muốn nếm thử?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play