Chương 62: Sư Đồ Cũng Phải Tranh Giành
Edit: Dajiangyou
Lòng Lộc Thời Thanh cuồng loạn, trong đầu ầm vang như sấm nổ.
Lúc hắn đang muốn tập trung tinh thần nhìn tiếp bỗng cảnh trong mơ tiêu tán, trước mắt là một vùng tăm tối. Đột nhiên hắn tỉnh mộng, mở to hai mắt.
Lúc này vẫn là nữa đêm bên ngoài từng tiếng ve kêu đầy sầu não.
Lộc Thời Thanh xoa xoa mồ hôi trên đầu, chạy tới mở cửa sổ ra. Gió mát ngoài biển thổi vào khiến thần trí hắn thoáng yên ổn.
Hắn nằm lại trên giường, cảm thấy may mắn. Tuy giấc mơ này ngắn nhưng đã cho hắn thấy được những thứ quan trọng.
Dật Thiên Quân Bạch Tiêu, trong đời thu đồ đệ rất nhiều Quảng Dung Tử và Thanh Nhai Quân là hai đồ đệ thân cận với ông . Nhất là Thanh Nhai Quân được Dật Thiên Quân nhặt về, cho ở tại Thiên Kính Phong tự mình nuôi dưỡng, tuy là sư đồ nhưng tình như phụ tử.
Thêm nữa Thanh Nhai Quân thiên phú tu vi cũng rất cao, cuối cùng Bạch Tiêu đem chức chưởng môn truyền cho Thanh Nhai Quân, cũng hợp tình hợp lý.
Đinh Hải Yến không phải người lòng dạ rộng rãi, tất nhiên vẫn canh cánh chuyện này trong lòng. Sau khi Lộc Thời Thanh xuyên vào thế giới này, lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Hải Yến, Đinh Hải Yến đã nổi trận lôi đình giáo huấn Tống Dương khi Tống Dương lỡ miệng gọi thẳng tên họ của Bạch Tiêu. Có thể thấy được Đinh Hải Yến vốn cũng không ghi hận Bạch Tiêu, ngược lại vẫn tôn kính như lúc ban đầu.
Nhưng thông qua đủ loại hành vi, Lộc Thời Thanh có thể cảm giác được, Đinh Hải Yến ghét Thanh Nhai Quân. Chỉ là không ngờ tới, trình độ đã sâu như thế.
Quỷ tu tàn nhẫn xảo trá, mối hận diệt môn không đội trời chung. Năm ấy Bùi Lệ gần mười bốn tuổi, đã biết thay hình đổi dạng, ẩn vào Biển Cả Một Cảnh chờ thời cơ báo thù, tâm tính vượt xa thường nhân. Đinh Hải Yến không có khả năng không biết, an bài Bùi Lệ bên người Thanh Nhai Quân là có hàm ý gì.
Lộc Thời Thanh cảm thấy bất bình thay Thanh Nhai Quân cũng cảm thấy rất bi ai.
Thanh Nhai Quân đáp ứng với Bạch Tiêu, đời này không được rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, cả ngày làm bạn với Đông Hải mênh mông và mai trắng đầy núi. Còn bị Đinh Hải Yến dùng hết cách này đến cách khác cô lập, khiến cho nơi Thanh Nhai Quân ở hiếm khi có người lui tới, có thể nói Thanh Nhai Quân bản tính thiện lương cộng thêm hoàn cảnh sinh sống lại càng thêm đơn thuần.
Hắn chân thành đối đãi với mọi người, đối mặt Đinh Hải Yến cùng Bùi Lệ, càng là không giữ lại chút gì cho mình.
Nhưng cuối cùng thu hoạch gì đây?
Lừa gạt, khinh thị, đùa bỡn cũng coi như là nhẹ, những thứ đó đều là vật hư vô chỉ mang đến sự tổn thương cho tinh thần mà thôi—Nhưng hắn thậm chí còn dùng tính mạng của mình thêm vào.
Lộc Thời Thanh thở phì phò trở mình, nhìn bóng đêm tĩnh mịch bên ngoài cửa sổ, hận không thể lập tức tới hừng đông, nói chuyện này cho tất cả mọi người cùng biết.
Nhưng bóng đêm còn rất dài, hắn cũng không biết đã đờ người bao lâu, trong vô thức lại ngủ mất.
Lần này, góc nhìn thứ ba thần bí kia lại quay về.
Trên giường, Cố Tinh Phùng đang mê mang nằm. Gương mặt y tái nhợt, đôi mày nhíu chặt.Nỗi đau đớn nơi lồng ngực tựa như có thể truyền vào trong mộng. Một tay Thanh Nhai Quân bưng chén nhỏ bằng sứ men xanh, một tay cầm vải lụa giúp y lau khóe miệng.
Nhìn y phục hai người đang mặc, cùng tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, Lộc Thời Thanh suy đoán, giấc mơ lần này nối liền với giấc mơ lúc trước. Sau khi mắng mỏ Bùi Lệ xong, Thanh Nhai Quân đưa Cố Tinh Phùng mười lăm tuổi về Thiên Kính Phong, tự mình chăm sóc.
Thanh Nhai Quân buông chén thuốc xuống, cúi người cẩn thận từng li từng tí nâng Cố Tinh Phùng ngồi dậy. Cho dù động tác nhu hòa nhưng vẫn động tới vết thương trước ngực Cố Tinh Phùng, đau đến nỗi toàn thân y đều run rẩy.
Thanh Nhai Quân dụ dỗ nói: "Không có chuyện gì."
Có lẽ Cố Tinh Phùng không nghe thấy, nhưng khi Thanh Nhai Quân nói chuyện hắn cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Cố Tinh Phùng, khiến Cố Tinh Phùng thoáng bình tĩnh lại. Thanh Nhai Quân khe khẽ thở dài, nói nhỏ: "Kiên nhẫn một chút, Tinh Tinh kiên cường nhất."
Dứt lời, hắn đưa tay đặt xuống vị trí có hơi lõm vào trước ngực Cố Tinh Phùng, lòng bàn tay chảy ra ánh sáng màu bạc. Quang hoa như nước, rót vào thể nội của Cố Tinh Phùng. Chỉ chốc lát sau, theo vài tiếng xương cốt lay động, huyết sắc trên môi Cố Tinh Phùng rút sạch,đau đớn không thể ức chế rên thành tiếng, trong vô thức muốn lui về sau, hình như muốn rời khỏi giam cầm của Thanh Nhai Quân.
"Tinh Tinh đừng sợ, sắp xong rồi... Rất nhanh thôi sẽ không đau nữa." Thanh Nhai Quân trong miệng không ngừng an ủi, lông mi cũng run rẩy không ngừng, tiếng nói cũng mang theo chút chua chát.
Không riêng gì Thanh Nhai Quân,ngay cả Lộc Thời Thanh đứng cạnh nhìn cũng không khỏi thổn thức.
Nào có thể nghĩ đến chưởng môn Biển Cả Một Cảnh thời thiếu niên hiện giờ đang quằn quại trong đau đớn.Bị đồng môn ức hiếp, sư tôn chán ghét chỉ chờ thời cơ vứt bỏ y, Nếu không nhờ Thanh Nhai Quân che chở, y sẽ bị trục xuất khỏi Biển Cả Một Cảnh.
Không bao lâu sau nơi ngực Cố Tinh Phùng hồi phục như cũ. Rốt cuộc Thanh Nhai Quân cũng buông y ra, cho y nằm xuống lần nữa, rồi nhẹ nhàng xốc vạt áo trước của y lên xem xét.
Trên lồng ngực trắng nõn của thiếu niên, có một mảng sưng đỏ lớn như miệng chén, mà những nơi còn lại, cũng chỉ có cơ bắp thật mỏng manh, không cường kiện như thể trạng của các đệ tử khác. Thanh Nhai Quân phát ra một tiếng thở dài, đang định đắp chăn bông cho y, chợt phát hiện miệng Cố Tinh Phùng hơi hơi khép mở.
Thanh Nhai Quân nói: "Tinh Tinh nói cái gì? Có thể nói lớn hơn chút nữa không?"
Thế là, Cố Tinh Phùng quả thật nói lớn hơn chút. Tuy thần chí y vẫn không rõ, tiếng nói vẫn yếu ớt như cũ, nhưng Lộc Thời Thanh và Thanh Nhai Quân đều nghe được rõ ràng.
Y lặp đi lặp lại hai từ: "Sư tổ."
Thanh Nhai Quân nghe thấy thì gật đầu lia lịa, luôn miệng nói: "Đúng, ta là sư tổ, sư tổ ở chỗ này!"
Nghe được đáp án, đôi mày Cố Tinh Phùng giãn ra, ngủ thật say.
Thanh Nhai Quân ngồi cạnh giường, hai tay đan vào nhau, vuốt lên vuốt xuống. Qua nữa ngày sau hắn vô cùng vui vẻ thốt lên một câu:"Đứa nhỏ này, rốt cuộc chịu gọi ta là sư tổ,thật không dễ dàng mà."
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến động tĩnh thật nhỏ, Thanh Nhai Quân thu hồi thần sắc hất tung cửa phòng.
Trên nền tuyết mênh mông là Bùi Lệ đứng đấy với toàn thân đầy tuyết trắng. Xem ra hắn đã chờ ở bên ngoài thật lâu.
Tròng mắt Thanh Nhai Quân sáng lên, dường như có chút không đành lòng. Nhưng lại nhìn thoáng qua Cố Tinh Phùng đang trọng thương, ngữ khí có chút lạnh."Ngươi ở bên ngoài làm gì?"
"Ta... Ta đến thăm Tinh Phùng."
"Vậy tại sao không vào?"
Bùi Lệ thấp giọng nói: "Sư tôn, ta biết chuyện này là do ta sai. Ta sợ người thấy ta sẽ tức giận , nên muốn chờ đến khi người rời khỏi, ta sẽ đi vào, nhưng lại không ngờ đứng không vững, bị sư tôn phát hiện."
Lộc Thời Thanh nghi hoặc, hắn là một người khỏe mạnh sao đang yên đang lành lại đứng không vững?
Suy nghĩ của Thanh Nhai Quân và Lộc Thời Thanh giống nhau, trong mắt đều dấy lên nghi hoặc. Nhưng cơn giận của Thanh Nhai Quân còn sót lại vẫn chưa tiêu, chỉ nói: "Ngươi đã không nhận nó, thăm nó cũng không có ý nghĩa gì đâu, vẫn nên rời khỏi đây đi."
Bùi Lệ thử hỏi: "Không biết sư tôn muốn thu xếp cho nó thế nào?"
"Lưu lại Thiên Kính Phong." Thanh Nhai Quân cầm lấy vải lụa, lau mồ hôi lạnh trên trán Cố Tinh Phùng, "Ngươi không nhận nó thì ta nhận, về sau nó chính là đệ tử của Lộc Thời Thanh ta."
Lộc Thời Thanh muốn vỗ tay khen hay, chủ ý này rất hay, sau này sẽ không ai dám khi dễ Cố Tinh Phùng nữa.
Thế nhưng chắc chắn Bùi Lệ không chịu đồng ý.
Quả nhiên thân thể Bùi Lệ lung lay, không thể tin nhìn Thanh Nhai Quân: "Sư tôn nói thật?"
"Đúng ta rất nghiêm túc."
Trên mặt Bùi Lệ xanh trắng đan xen, qua nữa ngày mới nặn ra một câu,"Nếu như thế, xin sư tôn trục xuất ta khỏi sư môn."
Động tác Thanh Nhai Quân ngừng lại "Hoài Hư, ngươi có ý gì?"
"Đồ đệ thành sư đệ, chuyện này vi phạm luân thường đạo lý, Thiên Kính Phong sẽ bị người nắm thóp." Bùi Lệ quả quyết không tiếp thu chuyện này, "Vì thanh danh của sư tôn và Tinh Phùng, ta chỉ có thể làm như thế thôi."
Lộc Thời Thanh cảm thấy lời này Bùi Lệ nói rất hay, nhưng sao lúc trước lại không thấy hắn hiểu chuyện như vậy.
Thanh Nhai Quân cùng Lộc Thời Thanh nghĩ, khe khẽ thở dài: "Nếu ngươi tốt với Tinh Tinh một chút thì sao phải đi đến bước này."
Bùi Lệ thấy thái độ y đã hòa hoãn, ánh mắt cấp tốc lưu chuyển, vô cùng đau đớn nói, " sư tôn, ta làm như vậy, chỉ là hi vọng Tinh Phùng sẽ thành tài."
Thanh Nhai Quân nghi hoặc đứng dậy, "Xin ngươi chỉ giáo?"
"Ta thường xuyên cảm thấy, sư tôn quá cưng chiều quá dung túng ta, đến mức tính cách ta táo bạo, chưa thể đạt tới cảnh giới tốt hơn. Đương nhiên chuyện này không phải do sư tôn là do ta không hăng hái." Bùi Lệ nói, "Nên ta mới nghiêm khắc giáo dưỡng Tinh phùng, tôi luyện phẩm tính của nó, hy vọng nó sẽ có tiền đồ hơn ta."
Lộc Thời Thanh nghĩ thầm, Bùi Lệ muốn "Bồi dưỡng người tài thì phải thương gân động cốt, nhịn ăn nhịn uống" hả? Cho nên mới không cho Cố Tinh Phùng ăn cơm, không cho Cố Tinh Phùng sắc mặt tốt?
Không, không phải như thế.
Nếu như chỉ muốn nghiêm sư xuất cao đồ, căn bản không đáng để Bùi Lệ châm ngòi ly gián quan hệ của Thanh Nhai Quân và Cố Tinh Phùng.
Nhưng Lộc Thời Thanh tận mắt chứng kiến những hành vi sau lưng Bùi Lệ, hắn cho ra kết luận. Thanh Nhai Quân cũng không biết những chuyện này, đã bị Bùi Lệ lừa gạt ."Thì ra là thế... Vậy tại sao ngươi đả thương Tinh Tinh, còn muốn trục xuất nó khỏi sư môn?"
"Ta chỉ dọa nó một chút thôi." Bùi Lệ bất đắc dĩ nói, "Lúc ấy nó bướng bỉnh như thế, Đinh sư bá và đệ tử của ông ấy đều đang nhìn, không dạy nó thì coi sao được?"
Thanh Nhai Quân trầm ngâm, "Vậy...Là do ta lỗ mãng à?"
"Hiện giời nói những lời này cũng vô dụng." Bùi Lệ nhìn như nhận sai, kỳ thật là thận trọng từng bước một"Sư tôn trách ta, ta cũng nhận, vẫn nên trục xuất nó khỏi sư môn đi."
Thanh Nhai Quân có chút khó xử: "Đừng nói đến chuyện này nữa, là do vi sư không tốt, cứ để Tinh Tinh ở lại Thiên Kính Phong, sau này nó vẫn là đồ đệ của ngươi."
"... Thật ạ?" Bùi Lệ mừng rỡ, "Sư tôn không giận ta nữa?"
"Ừ, chỉ là sau này đừng đối xử với Tinh Tinh thế nữa, nó vẫn còn là con nít." Thanh Nhai Quân không suy nghĩ nhiều nữa, "Có thể chứ Hoài Hư?"
"Nghe theo sư tôn phân phó." Bùi Lệ gật đầu thật mạnh, khó khăn xê dịch bước chân, quỳ trong đống tuyết.
Thanh Nhai Quân nhìn động tác gượng ép của hắn, đi ra cửa hỏi, "Ngươi sao thế?"
"Không có việc gì." Mặc dù nói như vậy, Bùi Lệ lại khẽ nhíu mày, đau đớn lơ lửng trên mặt.
Thanh Nhai Quân truy vấn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta đả thương Tinh Phùng, khiến hắn vô duyên vô cớ chịu tội." Bùi Lệ thở dài, "Vì tự phạt, nửa canh giờ này ta không sử dụng linh lực để chống lạnh."
Thanh Nhai Quân sững sờ,muốn tiến lên đỡ, Bùi Lệ đột nhiên bắt lấy hai tay của Thanh Nhai Quân, làm hắn hít hà một hơi:"Lạnh quá... Ngươi biết sai là được rồi, đừng giày vò bản thân mình, vào nhà đi, coi chừng trúng gió."
"Dạ." Miệng Bùi Lệ đáp ứng nhưng không biết do vô tình hay cố ý, bỗng hắn tựa vào trên thân Thanh Nhai Quân, "Xin lỗi sư tôn, chân ta tê."
Thanh Nhai Quân khe khẽ thở dài, trở tay đỡ lấy. Thân hình hắn không cao lớn như Bùi Lệ, cánh tay nhỏ gầy đỡ Bùi Lệ tiến vào phòng. Bùi Lệ vô cùng tự nhiên vòng tay qua eo của hắn, thân thể Thanh Nhai Quân cứng đờ, nhắc nhở hắn: "Đã lớn già đầu rồi còn làm trò như con nít thế."
"Trước mặt sư tôn, ta tình nguyện làm một đứa trẻ." Bùi Lệ cười, "Chỉ tiếc không bị cảm, nếu không còn có thể nhờ sư tôn đút ta uống thuốc."
Thanh Nhai Quân buồn cười, "Càng nói càng thái quá, hiện giờ ngươi linh lực dồi dào, sao bị cảm được chứ."
"Sư tôn, nếu như ta bị bệnh thật, người sẽ đút thuốc cho ta chứ, giống như..."Bùi Lệ nhìn Cố Tinh Phùng đang nằm trên giường, trong mắt hiện lên gợn sóng dị dạng, quay đầu nhìn Thanh Nhai Quân thật sâu,"Tựa như người chăm sóc Cố Tinh Phùng vậy đó."
Lộc Thời Thanh nhìn vào trong mắt, luôn cảm thấy lời này của Bùi Lệ không phải lời nói đùa.
Hắn cùng một đứa bé tranh giành cái gì?
Thái độ Bùi Lệ chăm chú, không có nghĩa là Thanh Nhai Quân cũng sẽ như thế. Sau khi hắn nghe thấy hai chữ "Tinh Phùng" lập tức quay đầu nhìn giường, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa: "Tinh Tinh còn nhỏ, mà ngươi, đã là người lớn rồi."