Chương 44: Quan Trung Nhất niệm Tàn
Edit: Dajiangyou
Mọi người nghe vậy thì sợ hãi.
Lộc Thời Thanh đang muốn lấy thêm một miếng bánh hoa quế, lúc này cũng không thèm đoái hoài tới nữa, hoảng loạn chạy ra ngoài nhìn. Chỉ thấy quan tài kịch liệt rung động,vách bằng gỗ dày nặng va đập với sàn nhà, phát ra tiếng vang trầm muộn vụn vặt.
Từng dòng từng dòng hắc khí chảy ra từ trong khe hở, như sương như khói, còn chưa rơi xuống đất đã bị động tĩnh trong quan tài làm tán đi.
Động tĩnh càng lúc càng lớn, tiếng đập càng ngày càng nặng.
Bùa niêm phong phát ra ánh sáng vàng chói mắt, tựa như đang đối kháng với hắc khí, nhưng cuối cùng vẫn đánh không lại, khiến cho quan tài càng chấn động dữ dội hơn.
"Nhanh thông báo cho mọi người rời đi."Lộc Thời Thanh tranh thủ thời gian đẩy điếm tiểu nhị ra ngoài.
Điếm tiểu nhị vừa xuống lầu, lá bùa đã bị xé rách từng mảnh từng mảnh,trên dưới quan tài tách rời thành hai, nắp quan tài trong nháy mắt đâm sầm vào vách tường, vỡ thành hai ba miếng.
Chỉ kịp thấy bóng đen lóe lên, cơ thể Lộc Thời Thanh đã bay lên không. Vốn hắn đứng ngay cửa nhã gian, chớp mắt đã bị đẩy vào trong nhã gian.
Các thiếu niên kinh hô một tiếng, nhao nhao rút kiếm.
Lông mao toàn thân Lộc Thời Thanh dựng đứng, chỉ cảm thấy một cánh tay lạnh buốt cứng rắng đang bóp cổ hắn. Vừa nhấc mắt, đã thấy mặt Bùi Lệ gần trong gang tấc. Dưới tóc mái rối tung là đôi mắt ngập tràn tử khí.
Lộc Thời Thanh không rõ vì sao lại phát sinh loại biến cố này, nhưng giữa ban ngày ban mặt, nơi này phàm nhân đông đúc, nhất định không thể để Bùi Lệ quấy phá. Hắn vội nói: "Hoài Hư, xin ngươi dừng tay."
Thanh âm không lớn, nhưng trong gian phòng trang nhã tương đối yên tĩnh, các thiếu niên hai mặt nhìn nhau.
Diệp Tử Minh trầm giọng nói: "Hoài Hư? Người này là Bùi Hoài Hư?"
Liễu Khê sáng tỏ: "Khó trách sư tôn không cho đốt, hóa ra đây là sư tôn của sư tôn luôn luôn á hả?"
Liễu Tuyền gật đầu: "Tục truyền Thanh Nhai Quân sau khi chết, Hoài Hư Tử không biết tung tích,thì ra là bị làm thành Thi Vương."
Tống Dương thì vẻ mặt ngưng trọng "Ân oán tình cừu của Hoài Hư tử cùng Thanh Nhai Tử khó bề phân biệt,hẳn đây là cái kết, xem ra trên sách viết còn chưa đủ toàn diện..."
Lộc Thời Thanh không có tâm tư nghe bọn hắn nói chuyện , lúc này vừa vội vừa sợ.Hồi mới gặp trong rừng, hắn gọi đạo hiệu của Bùi Lệ, Bùi Lệ liền dừng lại hành động. Nhưng hiện giờ, Bùi Lệ vậy mà thờ ơ, đáy mắt là màu đen nồng đậm, tựa như đây vốn là một người chết không hơn không kém.
Cánh tay bóp cổ hắn chỉ cần hơi dùng sức là có thể khiến cho hắn đương trường đầu rơi máu chảy.
Các thiếu niên không nghĩ ngợi nhiều được, vây tới nhắm ngay Bùi Lệ chém lung tung một trận, nhưng không có bất kỳ hiệu quả gì. Bùi Lệ không nhúng nhích, thậm chí liếc cũng không thèm liếc bọn họ một cái.
Lộc Thời Thanh thử gọi hệ thống: "Tiểu Bạch có ở đây không?"
Vốn không có quá nhiều chờ mong, nhưng nào đoán được thanh âm đã lâu không nghe thây kịp thời xuất hiện. Hệ thống ngáp một cái: "Có chuyện gì?" Ba giây sau, không đợi Lộc Thời Thanh nói, nó đã tức giận gào lên: "Hay cho cái tên điêu dân Bùi Lệ này, hắn thế mà dám khi dễ ngươi."
Lộc Thời Thanh kinh hỉ quá đỗi: "Tốt quá Tiểu Bạch, ngươi mau mau giúp chúng ta một tay di."
Hệ thống kinh ngạc nói: "Các ngươi?"
"Ừm ừm . Bọn Tống Dương không phải là đối thủ của Bùi Lệ, nơi này còn có rất nhiều người qua đường vô tội." Lộc Thời Thanh giải thích nói.
Giọng nói của Hệ thống trong nháy mắt tuột độ: "Ha ha, cho nên ngươi là vì người khác mới cầu xin ta, không phải là vì chính bản thân ngươi."
Lộc Thời Thanh sửng sốt, tình huống nguy cấp, hệ thống lại không phân giờ giất giận dỗi nữa rồi.
Hắn nghĩ, nếu không thì sửa miệng, nói câu xin lỗi, sau đó gạt những người khác qua một bên, để hệ thống chỉ cứu mình hắn, dù sau thì kết quả đều như nhau.
Còn chưa mở miệng, một bóng trắng trong tay áo hắn thoát ra, lao thẳng tới tay Bùi Lệ. Bùi Lệ không kịp phản ứng, trên mặt hiện lên một tia đau đớn, lập tức buông Lộc Thời Thanh ra.
Tống Dương tay mắt lanh lẹ, thấy thế tiến lên kéo Lộc Thời Thanh vội lui đến cạnh cửa, lúc này mới thấy rõ ràng, còn đang treo trên cánh tay Bùi Lệ là thỏ con.
Bùi Lệ bị cắn đau, chuyển sang bắt thỏ con. Nhưng thỏ con vô cùng nhanh nhẹn, cấp tốc nhảy đi chỗ khác , cực nhanh chạy đến bên chân Lộc Thời Thanh, bám vào áo bào lên tay của hắn.
"Chúng ta thế mà ngay cả một con thỏ cũng không bằng." Tống Dương líu lưỡi, đẩy Lộc Thời Thanh về phía cầu thang, "Tiểu Không, nơi này cứ giao cho bọn ta, ngươi xách theo con thỏ của ngươi tránh qua một bên đi."
"Ta cũng tránh qua một bên là được." Hệ thống lành lạnh nói, "Ta cũng là ngay cả một con thỏ cũng không bằng."
Lộc Thời Thanh vội nói: "Nào có, vừa rồi nếu Tinh Tinh không hỗ trợ, chắc chắc ngươi đã chế phục được Bùi Lệ rồi."
Nhưng hệ thống cũng không tiếp tục lên tiếng, tựa hồ lại bắt đầu hờn dỗi.
Lộc Thời Thanh còn muốn dỗ nó tiếp, nhưng tình huống không cho phép, nếu không phải bọ Diệp Tử Minh kịp thời vây quanh Bùi Lệ, chỉ sợ Bùi Lệ đã đuổi theo ra tới tận cửa.
Chỉ thấy Diệp Tử Minh mi tâm hơi nhăn lại, cầm chuông truyền âm lên nói: "Để Tử Diệp Tử Minh, Thỉnh sư tôn truyền âm."
Lập tức truyền ra tiếng nói không mang theo tình cảm của Cố Tinh Phùng : "Chuyện gì?"
Lộc Thời Thanh nhìn thỏ con trong tay mình,mắt nhắm lại tựa như đang ngủ, nhẹ nhàng nhét nó về lại trong tay áo. Nghĩ thầm nguy hiểm thật, vừa rồi chẳng những không giúp một tay, mà còn suýt chút nữa làm lộ thân phận của Cố Tinh Phùng.
Cho nên sốt ruột cũng vô dụng, không bằng ổn định tâm thần, làm chút việc mình đủ khả năng làm.
Các thực khách ở Ngân Hà Lâu còn chưa biết trên lầu đang xảy ra chuyện gì, có một số tiếp cận quan sát, có một số đứng tại chỗ không biết nên làm gì cho phải, chỉ có một số nhỏ nhân dịp này chạy loạn ra ngoài.
Tống Linh Bích cũng không nhanh không chậm vỗ vỗ hắn: "Tiểu mỹ nhân, ngươi ta ở chỗ này,cũng chỉ gây thêm phiền phức cho bọn họ, chi bằng gọi chút hạt dưa với nước trà đi."
"Gọi những thứ đó làm gì?" Lộc Thời Thanh ngẩn người.
Tống Linh Bích mỉm cười: "Náo nhiệt như vậy, thích hợp đứng ở ngoài quan sát, hạt dưa nước trà có thể trợ hứng."
... Quả nhiên tư duy của nhà văn nhà thơ khác hẳn với người thường.
"Ngươi tự mình dùng đi." Lộc Thời Thanh khoát khoát tay, quay người chạy xuống dưới lầu. Tống Linh Bích hô liên tục vài tiếng, hắn cũng không quay đầu lại.
Nếu như tình thế không thể khống chế, rất có thể sẽ đã thương người vô tội.Hiện giờ Lộc Thời Thanh muốn làm là mau chóng sơ tán quần chúng, phòng ngừa thương vong không đáng.
Lúc này đại sảnh lầu một nhân số đông đúc, mọi người vẫn chưa ý thức được là đang có chuyện gì xảy ra, trông thấy quan tài và mấy người Diệp Tử Minh, cũng không biết sợ hãi, ngược lại đứng ở nơi đó chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Nhìn bọn họ mặt y phục màu xanh, hẳn là đệ tử của Biển Cả Một Cảnh."
"Cái quan tài đó mới vừa rồi có thứ gì đó chạy ra phải không? Chẳng lẽ là hoạt thi?"
"Sao có thể, nếu là hoạt thi, còn không đốt cháy ngay tại chỗ,xách tới Ngân Hà Lâu làm gì?"
Lộc Thời Thanh gọi hệ thống vài tiếng, hệ thống lại không có động tĩnh. Hắn đành phải cầm lấy bát đũa trên bàn gần mình nhất, leng leng keng keng gõ vào nhau. Điếm tiểu nhị thấy thế thì giữ chặt hắn : "Khác quan, ngày muốn làm gì thế?"
"Đó là Thi Vương, còn đáng sợ hơn hoạt thi nữa." Lộc Thời Thanh nghiêm mặt nói, "Nhất định phải bảo mọi người mau chóng rời đi."
Điếm tiểu nhị nghe xong, mặt mũi trắng bệch, run rẩy mà nói: "Khách quan không được đâu, nếu chưởng quỷ mà biết ta cho quan tài vào, chắc chắc sẽ đánh chết ta. Hôm nay Thi Vương quấy phá, về sau còn ai dám tới đây dùng cơm nữa chứ!"
Không sai, bọn họ giống như sói đói chạy đến đây ăn cơm, là điếm tiểu nhị nể mặt Tống Linh Bích mới cho họ vào tiệm,khi không lại vô duyên vô cớ gây thêm phiền phức cho người ta, chẳng phải là quá mức? Lộc Thời Thanh nhíu mày nghĩ nghĩ, linh quang chợt lóe, gào lớn về phía đám người: "Cháy nhà rồi, mau chạy giữ mạng đi!"
Một chiêu này quả nhiên vẫn có hiệu quả hơn so với những chiêu khác.
Mọi người không rảnh xem náo nhiệt nữa, quăng cơm canh đó co giò bỏ chạy, Lộc Thời Thanh sợ mọi người giẫm đạp lên nhau, đang muốn chạy đến cửa sơ tán. Điếm tiểu nhị đã tóm chặt hắn, vội la lên : "Khách quan ơi là khách quan, họ vẫn chưa trả tiền đâu."
Nhìn đám người bỏ cơm chạy lấy người, Lộc Thời Thanh trợn tròn mắt, chuyện này hắn cũng đành chịu.
Lúc này, có người lười biếng nói: "Đừng vội, cứ ghi nợ cho ta là được."
Nhìn qua thấy Tống Linh Bích mang theo một bình rượu nhỏ từ thang lầu đi xuống, cả người tỏa ra khí khái thản nhiên.
Điếm tiểu nhị lần này yên tâm, nói cám ơn xong cũng đi ra ngoài.
Hệ thống im lặng đã lâu rốt cục mở miệng: "Nếu ngươi cầu ta nhiều thêm vài câu, nói dễ nghe xíu, thì đâu còn phải phiền toái như vậy."
Thật sự là còn trẻ con hơn bạn nhỏ ba tuổi nữa. Lộc Thời Thanh dở khóc dở cười nói: "Van ngươi đó Tiểu Bạch, giúp ta lần này đi."
"Hừ." Mặc dù ngữ khí của hệ thống vẫn khó chịu y như cũ, nhưng vẫn đáp ứng, "Được thôi, tiện thể cho ngươi mở mang tầm mắt luôn, ta lợi hại hơn Cố Tinh Phùng và Bùi Lệ nhiều lắm.
"Đúng đúng, ngươi lợi hại nhất." Lộc Thời Thanh dỗ nó. Trong lòng cảm thấy buồn cười, một cái hệ thống, lại phải tranh cảm giác tồn tại với nhân vật.
Tống Linh Bích cầm theo bình rượu nhỏ trống không kéo hắn ra ngoài : "Chán quá, đi mua Thần Tiên Túy với ta đi."
Lộc Thời Thanh vì đề phòng người khác sinh nghi, liền theo hắn ra ngoài.
Phía sau Diệp Tử Minh từ từ nhắm hai mắt niệm vài câu chú văn, Bùi Lệ an tĩnh lại, bị chú văn khống chế đi về hướng quan tài. Cũng không biết là do chỉ điểm của Cố Tinh Phùng hữu hiệu, hay là tác dụng do hệ thống nhúng tay vào.
Lộc Thời Thanh bị Tống Lính Bích kéo một mạch đến quán rượu đối diện hơi chếch Ngân Hà Lâu.
Người bên ngoài cũng không biết biến cố xảy ra ở Ngân Hà Lâu vẫn còn đang rộn ràng duy trì tiết tấu đi lại. Tửu Bảo thấy khách quan tới, vội vàng nhe răng cười : "Hai ngày nay không gặp người nha, hôm nay muốn bao nhiêu?"
Tống Linh Bích giơ lên hai ngón tay: "Hai mươi vò."
Lộc Thời Thanh nhìn quanh bốn phía : "Nhiều thế,ôm hết không?"
Tửu Bảo cười nói: "Vị tiểu ca này trông lạ quá, ngài không cần phải lo lắng,rượu của Linh Bích công tử, tiểu điếm sẽ đưa đến quý phủ bằng xe ngựa."
Không hổ là nhà giàu, mua rượu còn có thể hưởng thụ đãi ngộ giao hàng tận nơi luôn.
Lộc Thời Thanh không khỏi có chút hâm mộ: "Ngươi hạnh phúc thật, có tỷ tỷ tài giọi như vậy."
"Tỷ ấy còn là nữ thương thánh tiếng tăm lừng lẫy vùng Giang Hoài nữa đó." Tống Linh Bích cười híp mắt, từ chối cho ý kiến.
Lộc Thời Thanh hồi tưởng lại cảnh chong đèn bận bịu của Tống Linh Kỳ, nghi ngờ nói: "Nhưng hình như nàng ta rất mệt là mệt mỏi, ngay cả xuất giá cũng không thèm để ý, vì sao ngươi không san sẻ ít việc với nàng?"
"Mỗi người có một sở trường riêng, ngươi hiểu không?" Tống Linh Bích khoanh tay, "Tỷ ta và a Nghị, đều là nhân tài trên chốn thương trường. Còn ta trời sinh chỉ thích hợp ăn uống cá cược phiêu kỹ, nếu miễn cưỡng giúp họ, thêm phiền còn chưa nói, cũng sẽ khiến tỷ ta cảm thấy nàng làm chưa đủ tốt, phải nhờ tên lười biếng nhớt thây như ta nhọc lòng."
Lộc Thời Thanh: "..."
Đây là người lười biến có lý lẽ hùng hồn nhất hắn từng gặp
Cũng may trong nhà có tiền, nếu là mấy hộ nghèo khó sợ là đỡ cũng đỡ không nổi.
"A Dương còn nhỏ, tính tình chưa định . Còn a Anh... Tỷ ấy chỉ muốn làm hiền thê lương mẫu, đáng tiếc..."Sau này sợ là chỉ có thể tiêu tiền táo tợn hơn mới có thể làm cho tỷ ta an tâm."
Lộc Thời Thanh thông suốt.
Tống Linh Kỳ liều mạng kiếm tiền, chính là vì để các đệ đệ muội muội sống tùy tâm sở dục. Tống Linh Bích trời sinh chính là nhà thơ chết trong hủ rượu, nếu cưỡng ép bỏ đi thứ yêu thích, đi theo con đường kinh thương, buồn khổ sống hết đời, đó không phải là thứ Tống Linh Kỳ muốn.
Động tĩnh ở Ngân Hà Lâu từ từ lắng lại, bị âm thanh ồn ào trên phố che lấp.
Người bán rượu viết phiếu nợ xong, tiếp lấy bình rượu nhỏ Tống Linh Bích đem theo từ Ngân Hà Lâu,múc ra một gáo từ trong vạc rượu, cái gáo kia được làm bằng nữa trái Hồ Lô, trông vô cùng thô kệch, bình rượu lại có miệng nhỏ cổ dài, nhưng rượu tựa như một sợi dây nhỏ, nương theo miệng bình chui tọt vào trong.
Lộc Thời Thanh khen: "Hay thật, không rơi giọt nào."
Người bán rượu đưa bình cho Tống Linh Bích, đắc ý nói: "Tiểu ca có chỗ không biết, bình rượu này đã xài rồi, nếu như lấy cái mới đến, ta đổ rượu vào xong đảm bảo trên miệng bình một giọt rượu cũng không dính."
Lộc Thời Thanh ngửi được hương rượu thơm nồng, chỉ mùi thôi đã đủ làm say lòng người, liền hỏi: "Đây là rượu gì?"
Tống Linh Bích uống một hớp, mặt lộ vẻ say mê."Là Thần Tiên Say ngày đó ta mời người nếm thử ."
Lộc Thời Thanh gật nhẹ đầu, hèn chi cảm thấy mùi hương này có chút quen, Lại nghe thấy người bán rượu khoe khoang: "Rượu này đại danh là Thần Tiên Say, nhủ danh là Tam Bình Bất Thành Tiên. Ba bình vào bụng, ngay cả tiên nhân Trường Sinh Giới đều say ngoắt cần câu, không muốn làm thần tiên nữa, tiểu ca có muốn thử chút không?"
"Không được không được." Lộc Thời Thanh cười cười, hắn tửu lượng rất tệ, nếu say lại hỏng việc mất.
Nói vừa dứt vài ba câu nói xạo, bọn người Diệp Tử Minh đã nâng quan tài an ổn bình tĩnh ra, nắp quan tài được bọn họ miễn cưỡng quấn bằng dây gai. Từ lúc xảy ra chuyện đến khi giải quyết xong chỉ mất thời gian có hai nén nhang.
Lộc Thời Thanh nghênh đón: "Vất vả rồi."
"Ừ." Ấn đường Diệp Tử Minh thế mà vẫn đang nhíu lại, hắn vốn muốn hỏi Lộc Thời Thanh và Cố Tinh Phùng có phải là đã biết trước thân phận của Thi Vương hay không, nhưng kết quả đã rõ ràng. Không cần phải hỏi lại, chỉ nói với Lộc Thời Thah, "Bọn ta muốn tìm bộ bộ quan tài mới, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành quay về."
Lộc Thời Thanh hỏi: "là ý của sư tôn ngươi?"
"Đúng."
Lộc Thời Thanh nhìn quan tài đen nhánh, có chút không hiểu.Sao lúc này Cố Tinh Phùng lại phân phó quay về Biển Cả Một Cảnh? Lẽ nào không muốn tiếp tục tìm hồn phách của Bùi Lệ nữa? Còn nữa phong ấn này đang yên đang lành, vì sao đột nhiên phát sinh biến cố?
Nhưng lúc này hắn không có chủ ý khác, hệ thống lại chơi trò mất tích, trước mắt chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Cố Tinh Phùng.
Lúc chạng vạng tối, Tống Linh Kỳ cùng Tống Nghị cũng quay lại từ Bách Lý Ổ.
Thi thể Tống Anh cũng được đem về Mai Hoa Châu an táng. Tống Linh Kỳ khiến nhà chồng Tống Anh bồi thường đến táng gia bại sản, sau này đừng nói tiểu thiếp ngay cả hạ nhân cũng thuê không nổi.
Sau đó, Tống Linh Kỳ lấy lý do trợ giúp Bách Lý Ổ bình định bạo động, muốn Trình gia giải trừ hôn ước. Cộng với lời khuyên bảo của Tư Mã Kỹ Trình Túc cố chấp hơn hai mươi năm cuối cùng cũng nới lỏng miệng. Vì đứa lớn Trình Viễn nhu nhược vô năng lại thiếu mất hôn ước trợ giúp, thời khắc Trình Túc nản lòng thoái chí, trực tiếp lập di nguyện——Sau khi ông ta chết, Trình Tu sẽ kế nhiệm chức gia chủ.
Bây giờ Trình gia uy nghiêm sụp đổ, chức gia chủ này chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, nếu lên làm thì phải thu dọn tàn cuộc sau này. Có điều Trình Tu cũng coi như cầu được ước thấy.
Trong tiệc tối của Tống gia, Tống Linh Bích thản nhiên nói: "Chỉ mong Bách Lý Ổ trong tay hắn, thật sự có thể khởi tử hồi sinh."
"Sau này hắn sẽ là người bận rộn, không rảnh cùng huynh tô tô vẽ vẽ nữa đâu."Tống Dương nhếch miệng, ân cần gắp thức ăn cho Diệp Tử Minh, "Diệp Tử sư huynh ăn nhiều một chút, dưỡng đủ tinh thần, sáng sớm ngày mai, mấy người còn phải lên đường nữa mà."
Lộc Thời Thanh nghe ra xưng hô trong lời nói không đúng, hỏi hắn: "Tại sao lại là "Mấy người"?"
Tống Dương đặt đũa xuống, tránh đi ánh mắt mọi người, nói: "Ta... Không trở về Biển Cả Một Cảnh."