Chương 107: Cuối Cùng Cũng Biết Băng Tố Hoa Là Gì

Edit: Dajiangyou

Lộc Thời Thanh thử thăm dò hỏi: "Tinh Tinh, ngươi có biết phụ thân của ngươi...hiện giờ đang ở đâu không?"

Cố Tinh Phùng tựa hồ không tò mò với giấc mơ của Lộc Thời Thanh, cũng không truy vấn, lúc này nghe thấy hắn nhắc đến phụ thân mình, chỉ bình tĩnh đáp: "Đã chết từ lâu rồi."

Lộc Thời Thanh ngẩn người.

Nếu phụ thân Cố Tinh Phùng đã qua đời lâu rồi, vậy những cảnh mơ kỳ quái này đến từ đâu?

Nghĩ kỹ lại ba nắm trước đây lúc hắn khôi phục ký ức, xen lẫn trong những ký ức vụn vặt kia rõ ràng là thị giác của Cố Tinh Phùng mà.

Suy đi nghĩ lại thế nào cũng thấy hơi quái quái.

Thế nhưng liên quan đến chuyện đau lòng của Cố Tinh Phùng, Lộc Thời Thanh cũng không hỏi thêm nữa. Cố Tinh Phùng hối hả ngược xuôi vì hắn, câu nói đầu tiên hắn tỉnh lại không phải là cảm ơn mà là bóc trần vết sẹo của người ta.

"Xin lỗi, Tinh Tinh." Lộc Thời Thanh từ trong ngực Cố Tinh Phùng ngẩng đầu lên, mặt đầy áy náy.

"Không sao." Cố Tinh Phùng đương nhiên sẽ không so đo chuyện này, "Có đói bụng không?"

Từ trước đến giờ Lộc Thời Thanh vẫn không thích Tích Cốc, mặc dù Cố Tinh Phùng thường dùng linh lực của mình để tẩm bổ cho nhục thân của hắn, thân thể đã rời khói lửa nhân gian lâu ngày này, vẫn là không thể nhịn được đói khát. Sau khi Lộc Thời Thanh tỉnh lại trong bụng vẫn trống trơn, lúc này được Cố Tinh Phùng đề cập đến lại càng đói hơn.

"Đói." Hắn thành khẩn gật gật đầu, "Rất đói."

Khóe miệng Cố Tinh Phùng khẽ cong nhìn đôi mắt trong suốt của hắn, "Muốn ăn món gì?"

Vốn Lộc Thời Thanh đang nói sai nên cảm thấy vô cùng ảo não, bỗng hắn ý thức được đây là phương thức tuyệt vời để đổi chủ đề liền vội vàng nói: "Tinh Tinh, món ta muốn ăn nhiều lắm nhưng ta thích nhất vẫn là Hà Hoa Tô ngươi làm đó."

Mắt Cố Tinh Phùng sáng rực thêm mấy phần, cuối cùng vẫn chỉ lắc đầu, "Vạn Yêu Giới không có hoa sen."

"Vậy...khi nào về Hồng Trần Giới thì ăn." Lộc Thời Thanh thở dài. Không có hoa sen nhuộm màu, bánh được tạo ra chỉ có màu trắng đơn điệu mà thôi.

Nhưng Hà Hoa Tô màu trắng...

Lộc Thời Thanh đã từng ăn thật, chẳng những ăn mà hình như cũng từng gặp qua ở đâu đó rồi thì phải.

Nhưng hắn vừa mới tỉnh, vẫn chưa thế nhớ hết những chuyện vụn vặt đó, đành phải hỏi Cố Tinh Phùng: "Tinh Tinh à, trước kia ngươi từng làm Hà Hoa Tô mà không trộn với nước hoa sen đó.Nó giống như là được làm từ băng tuyết vậy, còn ngon hơn Hà Hoa Tô bình thường nữa, ngươi còn nhớ không?"

Đó là Băng Tố Hoa.

Đương nhiên Cố Tinh Phùng rõ hơn ai hết, trầm mặc một lát, y "Ừ" một tiếng.

Quả nhiên Lộc Thời Thanh liền hào hứng, "Trong Tuyết Nguyên này đều là băng tuyết, chẳng phải sẽ làm được Hà Hoa Tô kia sao?"

"... Dạ." Lần này Cố Tinh Phùng trầm mặc càng lâu, mới miễn miễn cưởng cưỡng gật đầu.

rốt cục Lộc Thời Thanh cũng nhận ra y đang khó xử, , "Chẳng lẽ, loại Hà Hoa Tô này rất khó làm?"

"...Dạ." Cố Tinh Phùng nói, " rất khó."

Cố Tinh Phùng toàn tâm toàn ý với hắn, còn cứu mạng của hắn hai lần. Một cái Hà Hoa Tô nho nhỏ không có khả năng y sẽ từ chối. Nếu Cố Tinh Phùng nói khó vậy chắc chắn rất khó rồi.

Mặc dù Lộc Thời Thanh tiếc hùi hụi vì không được ăn món ngon mỹ vị này, nhưng hắn xót Cố Tinh Phùng hơn, vội vàng xua tay nói: "Tinh Tinh đột nhiên ta không có hứng với Hà Hoa Tô nữa. Ta vừa tỉnh lại ăn ngọt không tốt, Vạn Yêu Giới này có món gì thanh đạm ngươi cứ dẫn ta đi ăn nhé."

Cố Tinh Phùng lập tức trả lời: "Được."

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, bỏ qua chuyện Hà Hoa Tô này.

Cố Tinh Phùng vô cùng cảm kích Lộc Thời Thanh.

Lúc trước Lộc Thời Thanh còn tự giễu, luôn luôn buộc y nghe lời. Tuy ngoài miệng Cố Tinh không nói , nhưng trong lòng lại rất rõ ràng. Lộc Thời Thanh từ trước đến nay ôn hòa thiện lương, không thích tranh chấp với người khác. Chỉ có lúc suy nghĩ cho y mới không nhượng bộ dù chỉ một chút.

Bây giờ y chỉ nói câu Hà Hoa Tô khó làm, thế mà lại khiến người luôn thích đồ ngọt là Lộc Thời Thanh thốt ra câu nói trái lòng "Ăn ngọt không tốt".

Cố Tinh Phùng vừa đau lòng, vừa xấu hổ day dứt.

Sao y lại không muốn cho Lộc Thời Thanh Băng Tố Hoa kia chứ?

Nhưng Băng Tố Hoa thực sự rất kinh khủng. Nếu Lộc Thời Thanh biết được Băng Tố Hoa mà hắn nhớ mãi không quên là thứ gì, đảm bảo sau này chẳng những hắn không muốn nữa mà ngay cả nhắc đến cũng không thèm nhắc.

Cố Tinh Phùng đầy bụng tâm sự, Lộc Thời Thanh rất nhanh đã vui vẻ lại.

Những năm hắn làm chưởng môn, chưa hề rời khỏi Thương Hải Nhất Cảnh nửa bước. Ba năm trước lúc trở về lại tới phiên Cố Tinh Phùng bị ràng buột.

Bây giờ hai người được thoát ly khỏi trói buột, tùy ý rong ruổi chân trời. Lộc Thời Thanh bay rất nhanh, y phục bay phấp phới, tuy Cố Tinh Phùng lo cho thân thể của hắn nhưng cũng không cắt ngang sự hào hứng của hắn. Chỉ đành theo sát hắn, đôi mắt từa hồ chưa rời khỏi người hắn, thi thoảng còn vương tay bảo hộ bên cạnh Lộc Thời Thanh.

Lộc Thời Thanh rất rõ ràng, hắn đã hoàn toàn khôi phục, linh lực cũng vận chuyển tự nhiên, bay lượn trên cao không tính là gì. Nhưng hắn vô cùng hưởng thụ những gì Cố Tinh Phùng làm cho hắn hiện giờ, hắn sống lâu như thế, ở Hồng Trần Giới hiếm gặp được địch thủ, chỉ có Cố Tinh Phùng là xem hắn như thủy tinh dễ vỡ, cẩn thận thương yêu bảo vệ.

Dĩ nhiên không phải bởi vì hắn yếu ớt thật, mà là bởi vì Cố Tinh Phùng chân chính đặt hắn ở trong lòng.

Lộc Thời Thanh cảm thấy, tuy hắn và Cố Tinh Phùng là đạo lữ, nhưng còn chăm sóc hắn hơn cả đạo lữ. Không phải phu thê nhưng lại hòa hợp thoải mái hơn cả những cặp đôi lâu năm nữa.

Hắn không quen nhiều người không tưởng tượng ra được, thế gian này còn có ai, có thể vui vẻ hạnh phục hơn hắn và Cố Tinh Phùng.

Hai người đáp xuống trấn nhỏ dưới chân núi, đi bộ vào thành. Vạn Yêu Giới cao nhân đông đảo hành sự không thể chủ quan. Cố Tinh Phùng dùng yêu thuật thay đổi hình dáng của hai người, Tóc Cố Tinh Phùng biến thành màu đen, ngũ quan cũng trở nên bình thường, nếu không để ý đến khí chất hiên ngang trên người kia thì ném vào trong đám người tuyệt đối là thường thường không có gì kỳ lạ.

Lộc Thời Thanh lại sờ sờ hai má của y, cười nói: "Dù ra sao Tinh Tinh vẫn đẹp."

mi mắt Cố Tinh Phùng khẽ run, nhìn chằm chằm hắn nói, " ngươi càng đẹp hơn."

Lộc Thời Thanh cũng sờ lấy sờ để mặt mình, "Ngươi biến ta thành thế nào?"

Cố Tinh Phùng rủ xuống mí mắt, "Chỉ là...tương tự như lúc trước."

Tuy Lộc Thời Thanh trì độn, nhưng vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của Cố Tinh Phùng, thấy y như vậy lập tức cảm thấy không đúng lắm. Hắn nâng mặt Cố Tinh Phùng lên nhìn thật sâu vào cặp mắt trong veo đó.

Trấn nhỏ này nằm cạnh Sinh Hoa Tuyết Nguyên, còn có hàn ý se se lạnh. Nhưng trên mặt Cố Tinh Phùng lại hơi nóng, "...sao thế ạ?"

Lộc Thời Thanh lại chỉ nhìn qua ánh mắt của y đến xuất thần, sau một lát, bỗng nhiên quay đầu đi chỗ khác.

Cố Tinh Phùng ngẩn người, bước lên phía trước hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì." Lộc Thời Thanh hoàn toàn chính xác không có việc gì, chỉ là cái mũi có chút chua xót.

Vừa rồi từ mắt Cố Tinh Phùng thấy được, dáng vẻ của mình lúc mười bảy mười tám tuổi.

Tuy mặt mày ngây ngô, ngũ quan chưa nẩy nở, không bằng phong thái cường thịnh sau khi nhược quán. Nhưng lại là thời kỳ hắn thích nhất trong cuộc đời, không có ràng buột của suối Vinh Khô, không có sự khắt khe của Bạch Tiêu, không có quá nhiều chèn ép từ Đinh Hải Yến. Hắn có thể ngẫu nhiên xuất nhập Thương Hải Nhất Cảnh, có thể phẫn nộ...trước nhưng chuyện bất bình, có thể ăn hết món ngon trong thiên hạ.

Say này quảng thời gian giữa hắn và Cố Tinh Phùng, ăn Hà Hoa Tô ở Tiền Đường, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là hoài niệm.

Không nghĩ tới ngoài miệng Cố Tinh Phùng trầm mặc, trong lòng lại vẫn nhớ, lúc này đúng là dựa theo phỏng đoán của chính mình biến hóa bề ngoài của hắn giống đến tám chín phần.

Lộc Thời Thanh xoa xoa mắt cười với Cố Tinh Phùng: "Ta đã sắp quên dáng vẻ năm đó rồi....Nhưng nếu đặt vào hoàn cảnh đó, ta thật sự cũng không nghĩ ra sau này ta sẽ được làm chưởng môn, haizz thôi đừng nhắc đến nữa."

Cố Tinh Phùng chỉ cho rằng mình gợi lên chuyện không vui của Lộc Thời Thanh, sắc mặt ảm đạm nói: "Ta tưởng là người sẽ thích."

Lộc Thời Thanh sửng sờ: "Đương nhiên Ta thích! Tinh Tinh ngươi đừng hiểu lầm,vì ta quá hoài niệm chuyện khi đó nên mới bùi ngùi mãi những chuyện sau này thôi. Chỉ là..."

Hắn kéo tay Cố Tinh Phùng đi vào trong thành, ngữ khí chuyển sang nhẹ nhàng: "Nếu ta không làm chưởng môn, sư huynh sẽ không hận ta, cũng sẽ không giao Hoài Hư cho ta. Ngươi sẽ không đến được bên cạnh ta, tính ra thì trong họa cũng có phúc."

Hắn nói từng câu từng chữ rõ ràng, Cố Tinh Phùng trở tay nắm chặc bàn tay hắn, "Đúng ta cũng nghĩ thế."

Khổ nạn cũng đã xảy ra, đây là chuyện duy nhất y có thể lấy ra để an ủi bản thân mình, đó là trong đời mình có thể gặp được Lộc Thời Thanh ở Hồng Trần Giới.

Hai người tiến vào cửa thành, thấy được rất nhiều yêu quái với hình thù kỳ dị. Có tứ chi bất động, chỉ dựa vào phần ngực bụng nhúc nhích mà có thể tới lui lưu loát trên mặt đất. Có dưới sườn mọc cánh, uỳnh uỵch uỳnh uỵch bay qua chân trời. Còn có hóa thành hình người nhưng động tác cử chỉ quái dị, la lối om sòm rêu rao khắp nơi.

Hẻm nhỏ và kiến trúc cũng thiên kỳ bách quái. Cao thì cao thẳng tấp đâm thẳng đến những tần mây, còn thấp thì thấp chủng chỉ một tần lầu. Nơi xa trong hồ nước nhấp nhô, còn có bà lão vác rổ trồi lên mặt nước chạy đến trước sạp của các tiểu thương lựa thức ăn.

Lộc Thời Thanh xem náo nhiệt, cũng không quên nói hy vọng của mình cho Cố Tinh Phùng nghe, "Tinh Tinh tuy nơi này là nhà của ngươi, nhưng chung quy vẫn còn kẻ thù ngươi ở đây. Đợi sau khi những chuyện này kết thúc, chúng ta trở lại Hồng Trần Giới, an an ổn ổn sống hết đời."

mi tâm Cố Tinh Phùng khẽ nhíu, tránh đi câu này, nhìn nơi đang ồn ào náo nhiệt ki đáp: "Dạ, qua đó xem thử nhé."

Y dẫn Lộc Thời Thanh đi sâu vào phố xá xầm uất, nơi này hương thơm nức mũi, là một loạt hàng quán bán thức ăn đã chế biến. Nơi cuối cùng là một tiểu lâu, các loại yêu nhân đang ngồi tại đại sảnh lầu một, tốp năm tốp ba tụm thành một bàn, uống chất lỏng đựng trong cái chén được làm bằng đá.

Cố Tinh Phùng nói: "Đây là trà lâu, người ngồi chờ ở đây, ta đi mua đồ ăn nhé?"

Lộc Thời Thanh gật đầu. Ngay phía trước đại sảnh có một dãi bàn, trên bàn chất rất nhiều sách. Tuy hắn không uống trà nhưng hắn cảm thấy khá hứng thú với phong thổ ở Vạn Yêu Giới. Đây là quê hương của Cố Tinh Phùng, hết thảy đều khiến hắn cảm thấy thân thiết.

Cố Tinh Phùng tìm một cái bàn, chờ khi Lộc Thời Thanh ngồi xuống, y liền quay người đi ra cửa.

Lúc này, trên mặt y vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong mắt lại có một chút nặng nề.

Đương nhiên y muốn sống an ổn hết đời với Lộc Thời Thanh, nhưng điều kiện tiên quyết là không trở lại Hồng Trần Giới nữa.

... nếu y đoán không sai, không đến hai mươi năm nữa, Hồng Trần Giới sẽ xảy ra một trận hạo kiếp. Toàn bộ Hồng Trần Giới cũng không thể xoay chuyển tình thế, chỉ dựa vào y và Lộc Thời Thanh cũng không thể cứu vãn được gì.

Lộc Thời Thanh ngồi một lát, liền có yêu hầu chân tay lóng ngóng lanh lợi chạy tới. Thả xuống bàn hắn ngồi một bình trà hai cái chén, cùng bốn đĩa điểm tâm và đồ ăn, rồi nhanh chân chạy đi.

Lộc Thời Thanh cũng mặc kệ có kẻ khác nghe thấy, nói tiếng cảm ơn với bóng lưng của yêu hầu. Hắn cầm chén trà nếm thử, tuy vẫn có vị trà nhưng lại bị một vị ngọt nào đó phủ lên. Mặc dù hắn thích ngọt nhưng không quen uống trà ngọt thế này, thế là bỏ xuống tiếp tục nếm thử điểm tâm kia.

Điểm tâm hắn cũng rất thích, bởi vì đều là món ngọt, hoặc hấp hoặc chiên, cảm giác khá được.

Nhưng hắn không ăn nhiều. Hiện tại nếu ăn no đợi Cố Tinh Phùng mua thức ăn về hắn sẽ không ăn được nữa khác nào phụ tâm ý của Cố Tinh Phùng.

Hắn phủi vụn bánh trên tay, đứng lên trực tiếp đi đến cái bàn đựng đầy sách kia.

Yêu hầu trong chớp mắt đã nhảy đến trước mặt hắn: "Khách quan, ngài muốn xem gì?" vị khách này vừa rồi còn cảm ơn nó, khiến hảo cảm của nó tăng gấp bội, khó tránh khỏi càng thêm thân thiện.

Lộc Thời Thanh không dám bại lộ hắn là người xứ khác, sửng sốt nửa ngày, đành phải nhắm mắt nói: "Có sách nói về Sinh Hoa Tuyết Nguyên không?"

Hắn có chút khẩn trương, sợ bị đối phương phát hiện sơ hở.

Yêu hầu lại giật mình, "Chả trách nhìn ngài có chút lạ, thì ra cũng là người đến tìm hiểu về tộc Tuyết Yêu."

Đối phương đã cho mình cái cớ. Lộc Thời Thanh mừng rỡ mượn nó mà leo xuống, "Đúng thế."

"Khách quan đợi chút." Yêu hầu lộn ngược mấy cái, lay động rồi lóe sáng, lúc trở lại trước mặt Lộc Thời Thanh, trên tay đã có thêm mấy quyển sách độ dày không đồng nhất.

"Khách quan xem trước nhiêu đây nhé." Yêu hầu đưa sách cho Lộc Thời Thanh, rồi lặng lẽ chỉ cái bàn nơi góc tường.

Lộc Thời Thanh không rõ ý nó lắm, nhưng thấy nơi đó có ngồi một yêu quái đang cầm sách, hai mắt đâm đâm xem rất say sưa, trên đầu có hai lỗ tai dài thi thoảng còn động đậy mấy lần.

Yêu hầu nhỏ giọng nói: "Ngài chớ vội, bản này nhiều người xem lắm, đợi vị khách thỏ yêu kia xem xong, ta sẽ lấy cho ngài."

"Được, cứ từ từ thôi."

Lộc Thời Thanh trở lại chỗ ngồi,cầm từng quyển sách lên nhìn thử.

Thấy trên bìa sách kia theo thứ tự là « Sinh Hoa Tuyết Nguyên Dị Văn Lục », « Chiến Ký Của Yêu Vương Trên Tuyết Nguyên », «Một Trăm Câu Tình Thoại Triêu Chọc Tuyết Yêu », «Sơ Lược Về Cung Điện Tuyết Nguyên ».

Chính sử dã sử tất cả đều có.

Nhưng dã sử thường thường còn hấp dẫn hơn chính sử. Chuyện về Sinh Hoa Tuyết Nguyên, Cố Tinh Phùng có thể nói cho hắn nghe. Vạn Yêu Vương tàn sát Tuyết Nguyên hắn cũng đã thấy trong mơ. Cung Điện Tuyết Nguyên hắn cũng đã từng ở đó.

Cho nên, Lộc Thời Thanh yên lặng buông những quyển đó xuống, chỉ giữ lại cuốn, «Một Trăm Câu Tình Thoại Triêu Chọc Tuyết Yêu ».

Mặc dù không biết tại sao lại tồn tại loại văn chương thế này, nhưng đối với hắn mà nói cũng có chút thực dụng. Tuy bây giờ hắn và Cố Tinh Phùng đã tuyên thệ hợp tịch, Cố Tinh Phùng cũng rất tốt với hắn, nhưng hắn vừa nói muốn trở về Hồng Trần Giới cùng Cố Tinh Phùng sống hết đời, Cố Tinh Phùng lại không có phản ứng quá lớn. Hắn cảm thấy chắc chắn là vì ngôn từ hắn kém cỏi, lời nói không đủ sinh động.

Không giống Cố Tinh Phùng, rải rác mấy chữ, đã có thể làm lòng hắn xao động cảm xúc khó nén.

Vừa mới lật ra, Lộc Thời Thanh đã thấy lời mở đầu ghi trên sách.

"Người có được Băng Tố Hoa, chỉ có Vạn Yêu Vương. Người viết dựa theo từng lời nói của Vạn Yêu Vương nói với Thánh Chủ mà ghi chép lại, chỉnh lý thành sách tên là Một Trăm Câu Tình Thoại Triêu Chọc Tuyết Yêu."

Lộc Thời Thanh không biết Băng Tố Hoa là vật gì, nhưng Vạn Yêu Vương cùng Thánh Chủ hắn lại thoáng nhận ra.

Lật thêm trang nữa, chỉ thấy bên trên viết "Lúc Vạn Yêu Vương mới gặp Thánh Chủ, nói : Vật nhỏ, nhan sắc cũng được đó.

Thánh Chủ giận dữ mắng mỏ: Lý nào lại vậy!

Vạn Yêu Vương ngang nhiên nói: Lý này này, ta nói đó.

Thánh Chủ đánh tới, đại bại bị bắt, bị Vạn Yêu Vương sờ mặt cười nói: Thường nghe tuyết yêu mỹ mạo, lại không bằng ngươi.

Cười rồi buông tay, Thánh Chủ chạy trốn."

Lộc Thời Thanh vốn cho rằng có thể nhìn thấy ôn nhu từ tốn, tình chân ý thiết, lúc này lại cảm thấy, lần đầu gặp gỡ giữa Vạn Yêu Vương cùng Thánh Chủ giống như là ác bá đùa giỡn con gái nhà lành, hành vi ngả ngớn, ngôn từ thô bỉ không liên quan gì đến những lời tâm tình.

Yêu hầu kia chẳng biết lúc nào đã đứng cạnh bàn, trông thấy quyển sách trên tay hắn, liền giải thích nói: "Khách quan đã nghe danh mà đến, chắc hắn cũng có chút hiểu biết về Tuyết yêu."

Lộc Thời Thanh hàm hồ nói: "đương nhiên, đương nhiên."

Yêu hầu nhân tiện nói: "Khách quan có chỗ không biết, sách này vốn gọi là « Một Trăm Câu Vạn Yêu Vương Trêu Chọc Thánh Chủ », bởi vì sợ phong cấm, nên đổi tên."

Lộc Thời Thanh có chút thất vọng, hắn không phải Vạn Yêu Vương, Cố Tinh Phùng càng không phải là Thánh Chủ, sao có thể áp dụng chứ?

Nhưng hắn còn có nghi hoặc, thế là hỏi yêu hầu: "Vậy, Băng Tố Hoa này..."

"Băng Tố Hoa là thứ tốt." Yêu hầu chậc lưỡi,nhìn thấy thỏ yêu lật hết một trang cuối cùng, vội vàng nhảy qua lấy quyển sách kia về, đưa cho Lộc Thời Thanh, "Khách quan ngài xem quyển này đi, đảm bảo khiến nhài hài lòng, Có quyển này thì ngài không cần phải xem quyển vừa rồi nữa đâu."

Lộc Thời Thanh không có hứng thú xem việc tư của người khác, lúc trước hắn và Bùi Lệ bị người ở Hồng Trần Giới viết sách cũng đâu có ít gì?

Chính hắn đều không thích như thế, cần gì phải nhìn trộm người khác. Huống chi những câu chuyện tào lao trong sách kia, thật thì ít mà giả thì nhiều, toàn là mánh lới, tình tiệt kỳ lạ gì cũng có thể viết ra.

Nhưng bởi vì vướng yêu hầu cũng vì tò mò về Băng Tuyết Hoa hắn vẫn lật hai trang.

Cũng may giải thích về Băng Tố Hoa được viết ngay trang đầu.

"Sinh Hoa Tuyết Nguyên, tuyết đọng thành yêu, tinh hoa của Tuyết Yêu hóa thành Băng Tố Hoa."

Lộc Thời Thanh gật đầu, thì ra hoa trong Sinh Hoa Tuyết Nguyên chỉ chính là băng tố hoa.

Nhìn xuống chút nữa.

"Băng Tố Hoa, chính là tinh khí của Tuyết yêu biến thành, lúc động tình nở tại trước ngực. Óng ánh long lanh, trắng muốt như ngọc tựa như hoa sen của Hồng Trần Giới."

Lộc Thời Thanh nghĩ thầm, xem ra vạn Yêu giới cũng khá hiểu rõ Hồng Trần Giới, biết nơi đó có loại thực vật tên là hoa sen. Nhưng tại sao Hồng Trần Giới lại nhỏ nhen như thế, hiếm thấy giới thiệu điển tịch của giới khác? Chỉ giới thiệu duy nhất một Trường Sinh Giới, con là thoại bản ca tụng công đức, nhiều năm qua vẫn chưa từng đổi mới.

Yêu hầu đứng yên bên cạnh xem với hắn, nhắc nhở: "Khách quan, nên qua trang khác."

Lộc Thời Thanh hoàn hồn, lật trang tiếp theo.

"Tuyết hóa thành nước, hòa cùng một chỗ, Tuyết yêu cũng như thế, truyền từ đời này qua đời khác, ký ức bất diệt, Băng Tố Hoa là để kéo dài, Tuyết Yêu giao hợp tụ thành Băng Tố Hoa nhập vào thể nội của người giao hợp, người đó có thể thấy được cuộc đời của Tuyết yêu thông qua những giấc mơ, còn có thể thấy được sự tích của tổ tiên Tuyết yêu, cho tới khi sinh con mới kết thúc."

Lộc Thời Thanh lẩm bẩm nói: "Băng Tố Hoa thần kỳ như thế..."

"Đúng vậy đó khách quan, nói trắng ra đó chính là phôi thai của Tuyết yêu." Yêu hầu nói, "Thế nhân chỉ biết có được Băng Tố Hoa là có được trái tim của Tuyết yêu, còn có được bí mật của tộc Tuyết yêu, nhưng lại không biết vì sao lại như thế."

Lộc Thời Thanh nói: "Tuyết yêu bởi vì cảm mến người nơi này, mới có thể cùng người kia giao hợp. Mà không phải có được Băng Tố Hoa, mới có được tình yêu của Tuyết yêu."

"Đúng thế đúng thế." Yêu hầu liên thanh đáp. "Lời đồn không giống nhau, trong sách này nói là hợp lý nhất."

Lộc Thời Thanh gật đầu: "Nhưng Băng Tố Hoa đối với Tuyết yêu mà nói là quá nguy hiểm. Nếu đối phương là người tốt thì không nói, nếu là người xấu, thông qua Băng Tố Hoa biết được ký ức tận mấy đời của Tuyết yêu, chẳng khác nào nắm giữ được bí mật của tộc Tuyết yêu cả. Nếu người đó có ác ý, tộc Tuyết yêu rất khó ngăn cản. Mà vị Tuyết yêu cho người đó Băng Tố Hoa này, không những hại...tộc nhân, mà một mãnh chân tình cũng bị chà đạp"

Yêu hầu đáp: "Khách quan nói đùng lắm. Cho nên tộc Tuyết yêu mới không thâm giao với chúng yêu ngoài tuyết nguyên, những người luyến mộ Tuyết yêu kia dù cầu khẩn thế nào cũng không chiếm được Băng Tố Hoa."

Lộc Thời Thanh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, "Không phải nói cho đến tận bây giờ, chỉ có Vạn Yêu Vương có được băng tố hoa? Tộc Tuyết yêu đã bị diệt, vậy Thánh Chủ kia hắn..."

Yêu hầu cuống quýt thở dài, "Khách quan ăn nói cẩn thận ngài quên quy củ ở đây rồi hả? Có thể nói Vạn Yêu Vương, nhưng không thể nói Thánh Chủ!"

Xem ra Vạn Yêu Vương đuối lý, ém nhẹm đoạn quá khứ này.

Lộc Thời Thanh chỉ cho rằng Thánh Chủ chính là vị đáng thương bị dẫm đạp tấm chân tình kia mà thôi, thở dài, xem tiếp.

Chỉ thấy câu tiếp theo miêu tả: "Đồn rằng Băng Tố Hoa có thể ăn, lạnh như tuyết, giòn như băng. Người mà Tuyết yêu thật lòng, ăn vào miệng sẽ cảm thấy ngọt ngào, ngọt hơn đường mật. Người Tuyết yêu không thích, ăn vào đắng chát, tựa như thuốc đắng của Hồng Trần Giới."

Lộc Thời Thanh xem đến đây đã mất hơn phân nữa hứng thú, định khép sách lại, đột nhiên toàn thân đều cứng đờ.

Cố Tinh Phùng không ở đây ngược lại hắn có thể tỉnh táo suy nghĩ, lúc này nhớ lại, Hà Hoa Tô tựa như băng lúc trước hắn ăn, cùng Băng Tố Hoa trong sách này hình dung sao lại giống nhau như thế!

Thứ nhất, ngoại hình đều giống hoa sen.

Thứ hai, hắn ăn thì thơm ngọt ngon miệng cả đời đều không quên được. Tống Dương lại chê khó ăn, nôn thốc nôn tháo.

Thứ ba, đầu tiên hắn thấy được chuyện xưa của Cố Tinh Phùng, sau còn thấy được mặt của phụ thân Cố Tinh Phùng nữa.

Thứ tư... Cái đêm của hai mươi ba năm trước, lúc Cố Tinh Phùng dùng "Tặng Linh" cứu hắn, tựa hồ trước ngực mọc ra một đóa Băng Tố Hoa sau đó nó chui vào cơ thể của hắn.

Hắn là nam nhân, không thể sinh con. Cho nên Băng Tố Hoa này sẽ lưu lại mãi mãi trong cơ thể của hắn.

Lộc Thời Thanh đỡ tráng, hắn thế mà ...lại ăn phôi thai của Cố Tinh Phùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play