Chương 99: Băng Tố Hoa
Edit: Dajiangyou
Gió lạnh phất qua bụi hoa, thổi lên mặt sông Tam Đồ nước sông xanh biếc bị gió thổi gợn sống lăn tăn.
Nhìn thì tựa như Cố Tinh Phùng và hồn phác này đang ôm nhau thắm thiết, nhưng thực ra từ khoảng khắc y đón lấy hồn phách này trở đi y đã dùng một tầng linh khí vô hình phủ lên thân hồn phách kia. Như thế cho dù có hành động mạnh cỡ nào y cũng sẽ không trực tiếp chạm đến hồn phách đó.
Hồn phách này tên gì họ gì, là thiện hay là ác cũng không biết, Cố Tinh Phùng lợi dụng giở trò đã là mạo phạm. Cộng thêm từ nhỏ đến lớn y chỉ từng tiếp xúc thân mật với Lộc Thời Thanh, tuyệt đối không có khả năng đi đụng chạm người khác.
Huống chi, Lộc Thời Thanh đã nói là thích y. Cho dù y chết cũng sẽ không phụ lòng câu thổ lộ phát ra từ tận tâm can kia.
Nhưng Cố Tinh Phùng nhất định phải diễn trò này.
Một là vì người mặc váy đỏ là Quỷ Yên Chi đã bại lộ, đổi thành thân phận của bất kỳ một người nào khác đều sẽ khiến bọ người Cửu Khê Vương nghi vấn. Thủ đoạn thấp kém này là biện pháp duy nhất hiện tại có thể làm được.
Thứ hai, vì hôm nay phải xuất hiện trước mắt rất nhiều cao thủ, y không thể không thả ra hết khí tức của Thanh Tiêu Quỷ để che giấu linh lực vốn có của mình. Bởi vậy Cửu Khê Vương mới có thể cắn chặt y không thả như thế.
Chỉ cần màn này có thể thành công lừa được đám người Cửu Khê Vương, chờ đến bình mình hết thảy sóng gió đều sẽ biến nguy thành an.
Nhưng trong lòng Cố Tinh Phùng vẫn có hơi thấp thỏm không yên.
Vừa rồi y có thể cảm nhận được Cửu Khê Vương cách mình rất gần, sau đó Bùi Lệ và hai vương khác cũng đuổi tới. Nếu đoán không sai, sau khi xác định là y những người này sẽ biết điều mà rời khỏi.
Nhưng khí tức của họ lại bỗng nhiên biến mất.
Không phải dần dần rời xa, mà là chợt biến mất không thấy.
Cố Tinh Phùng kết luận, tất nhiên là do Cửu Khê Vương vẫn không yên lòng, thiết lập kết giới tiếp tục quan sát. Thậm chí, bọn họ còn cưỡng ép Bùi Lệ tới gần giám thị.
Quả nhiên những gã U Minh Vương này đều thuộc dạng lão làng, thế này mà vẫn không gạt được bọn họ.
Cố Tinh Phùng hơi nhỏm người, nhìn chăm chú hồn phách đang ngủ yên trong ngực.
Mới rồi dưới tình thế cấp bách y không kịp suy nghĩ, chỉ dựa vào cảm giác mà tái tạo bề ngoài cho hồn phách. Nay thành quả nhìn thấy đến chính y còn phải giật mình, thế mà lại trông cực kỳ giống Lộc Thời Thanh.
Nhưng cũng may là giống Lộc Thời Thanh, nếu mà là mặt của người khác có lẽ ngay cả hành động ôm đơn giản này y cũng sẽ không làm được.
Thế nhưng chỉ vẻn vẹn một cái ôm, không cách nào loại bỏ nghi ngờ của bọn U Minh Vương. Bọn họ chờ ở một nơi bí mật gần đó, tất nhiên là đang quan sát, quan sát y có tiến thêm một bước nữa hay không.
Cố Tinh Phùng hít sâu một hơi rồi đẩy hồn phách ra.
Chưa được sự cho phép, lại tự tiện đùa bỡn một hồn phách không hề quen biết Cố Tinh Phùng làm không được.
Bên trong kết giới, Cửu Khê Vương thấy Cố Tinh Phùng đặt hồn phách xuống bụi hoa, lập tức nheo lại hai mắt. "Quả nhiên là diễn trò!"
"Đúng." Vân Kinh Vương lắc đầu thở dài: "Đương nhiên là do y cảm nhận được khí tức của chúng ta biến mất, cho rằng chúng ta đã rời đi, cho nên mới buông Quỷ Yên Chi ra."
Bùi Lệ nghiến răng nghiến lợi.
Hắn mới trông thấy Cố Tinh Phùng cùng hồn phách kia suồng sã, trong lòng vẫn rất đắc ý. Đây chính là chỗ yếu có sẵn hắn nhất định phải kể rõ từng chi tiết cho Lộc Thời Thanh nghe. Khiến cho Lộc Thời Thanh tĩnh ngộ, dù Bùi Lệ hắn có phạm thêm lỗi lầm gì nữa nhưng trái tim dành cho Lộc Thời Thanh vẫn trung trinh trước sau như một.
Hắn không quan tâm hồn phách này, thậm chí còn xem nó như cỏ rác. Nhưng Cố Tinh Phùng vì thoát thân mà động tay động chân với hồn phách đó thậm chí còn làm ra những chuyện quá đáng hơn nữa.
Nghĩ đến Lộc Thời Thanh sẽ thất vọng chán ghét rồi vứt bỏ Cố Tinh Phùng, Bùi Lệ đối vơi những chuyện kế tiếp rất chờ mong. Nhưng Cố Tinh Phùng lại không làm theo ước nguyện của hắn, thế mà lạy làm gián đoạn tiết mục này!
Nghĩ mà xem chuyện bản thân Bùi Lệ hắn và Lộc Thời Thanh là đạo lữ mọi người ai cũng biết, cuộc đời của Lộc Thời Thanh thăng trầm, chết chết sống sống, tất cả đều có chung nhịp thở với hắn! Cố Tinh Phùng chẳng là gì cả, chỉ là một kẻ đến sau, không chỉ phân táng sự chăm sóc của Lộc Thời Thanh dành cho hắn thậm chí còn đốt rụi văn thư hợp tịch của hắn và Lộc Thời Thanh!
Bây giờ y còn giả tạo cái gì chứ, học theo hắn cũng muốn một lòng một dạ với Lộc Thời Thanh? Y xứng sao!
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một có một bóng dáng màu đỏ xinh đẹp lướt tới đây, đứng vững cách nơi Cố Tinh Phùng và hồn phách đó nằm không xa lắm. Váy đỏ bay trong gió. Chập chờn theo từng khóm hoa hồng.
Quỷ Yên Chi quan sát từ đằng xa, nhưng thấy hồn phách đang mặc đồ của ả nằm đơ ở bên cạnh, mà mặt mày Cố Tinh Phùng rất nghiêm trọng tựa như mới vừa phạm phải một sai lầm gì đó rất lớn.Quỷ Yên Chi không thấy bóng dáng của đám Cửu Khê Vương quanh đó, ả không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nói không chừng những người đó đang đứng trong tối quan sát hết thảy
Mà hoàn toàn chính xác là Cửu Khê Vương đang đứng trong bóng tối và cũng đang khá nghi ngờ khi Quỷ yên Chi xuất hiện.
Hán Bình Vương nói: "Cửu Khê Vương, Quỷ Yên Chi tới kìa vậy chứng tỏ người cùng với Thanh Tiêu Quỷ là một hồn phách tầm thường không có gì lạ ở Hồng Trần Giới.
Cửu Khê Vương cười lạnh, nhìn chằm chằm Bùi Lệ: "Nếu chỉ là một hồn phách bình thường thì vì sao lại muốn diễn trò cho bổn vương xem?"
Vân Kinh Vương gật đầu phụ họa: "Đúng thế, cứ cho đó không phải Quỷ Yên Chi đi. Dựa vào nét mặt của Thanh Tiêu Quỷ thì cũng có hơi miễn cưởng. Vậy hồn phách này đương nhiên không giống như ngươi nói là tâm can trong lòng Thanh Tiêu Quỷ, rốt cuộc hồn phách đó có lai lịch gì?"
Cửu Khê Vương nói: "Nói, nếu không bản vương một chưởng đánh chết ngươi."
Bùi Lệ bị hỏi đến da đầu kêu ong ong.
Chỉ trách Cố Tinh Phùng, đang êm đang đẹp nhất định phải diễn kịch chó má gì chứ. Hiện giờ hết cách không chịu đựng nổi còn muốn liên lụy đến hắn.
Cơn bực của Bùi Lệ bùng nổ, không quan tâm nữa xông về phía trước, một chưởng đánh nát kết giới của Cửu Khê Vương, vọt thẳng đến cạnh người Cố Tinh Phùng.
Kết giới đã biến mất, những thứ bị che chắn trước đó đều hiển hiện, Quỷ Yên Chi kinh ngạc nhìn bọn người Cửu Khê Vương, nhưng khiến ả kinh ngạc nhất vẫn là Bùi Lệ hùng thần ác sát đang tóm chặt Cố Tinh Phùng và hồn phách kia.
Trước mắt bao người, Bùi Lệ tức giận chất vấn Cố Tinh Phùng: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Cố Tinh Phùng lạnh lùng kéo tay của hắn xuống, từ chối trả lời.
Bùi Lệ lấy tay khác xách hồn phách lên nhìn, ánh mắt rơi vào hồn phách mơ hồ kia, nhìn cực giống mặt của Lộc Thời Thanh, hắn lập tức dừng lại sắc mặt hơi thay đổi nói: "Ngươi dám nặn hồn phách này ... "
Bọn Cửu Khê Vương cách họ một bụi hoa thần sắc của cả đám cũng càng thêm nghi hoặc.
Lầm bộc phát này của Bùi Lệ sợ rằng thân phận của hay người sẽ không giấu được nữa. Ánh mắt Cố Tinh Phùng ngưng đọng đã chuẩn bị xong tinh thần xung đột với bọn Cửu Khê Vương.
Thế nhưng sau một khắc, chỉ nghe thấy Bùi Lệ lớn tiếng nói: "Chủ tử, tuy hồn phách này đã bị ngươi chơi hỏng nhưng dù sao vẫn dùng được, bầy giờ vứt bỏ chẳng phải quá lãng phí ư?"
Cố Tinh Phùng hơi sửng sờ.
Bùi Lệ thấy sắc mặc y cứng ngắt, cười lạnh trong lòng rồi tiếp tục khoa trương nói: "Chủ tử, ngươi xem mặt của hắn đi, chẳng phải ngươi thích nhất sao? Chi bằng nhân lúc còn nóng, làm thêm lần nữa rồi ném!"
Sắc mặt Cố Tinh Phùng xanh xám "Ngươi..."
Thuở nhỏ Bùi Lệ lớn lên trong Quỷ tu, bốn phía du đãng, tiếp xúc nhiều với tam giáo cửu lưu, bởi vậy các loại chiêu âm hiểm tổn hại, lời nói thô tục không gì là không biết. Cố Tinh Phùng lại lớn lơn ở Biển Cả Một Cảnh, tuy trước đó không được hoan nghênh cho lắm, nhưng dù sao tác phong cũng chính thống, những đệ tử từng ăn hiếp bắt nạt y cũng chưa từng nói những lời khó nghe đến vậy.
Bùi Lệ thấy Cố Tinh Phùng kinh ngạc, trong lòng cực kỳ vui sướng, lại hạ giọng, tiếp tục khiêu khích Cố Tinh Phùng."Ngươi còn cần linh lực ngăn cách? Đừng nói với ta ngươi chưa từng chân chính đụng vào hồn phách này. Làm bộ làm tịch, tính làm cho ai coi?"
Cố Tinh Phùng lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Thế nào?" Bùi Lệ cười ha ha, giật linh lực bảo hộ trên người hồn phách xuống, rồi nhét vào trong ngực Cố Tinh Phùng. Sau đó đề cao âm lương, tận lực nịnh nọt nói: "Tới đi chủ tử, ôn hương nhuyễn ngọc đang đầy cõi lòng kia kìa, thời gian là vàng bạc đó chờ chi nữa."
Trên thực tế, Bùi Lệ cũng đã chuẩn bị liều mạng giống Cố Tinh Phùng. Hắn biết rõ đồ đệ này của mình, xưa nay vẫn im im không lên tiếng nhưng một khi hung ác sẽ bộc lộ rõ ràng.
Nhưng mà Bùi Lệ lại phát hiện, trong nháy mắt khi Cố Tinh Phùng chạm vào hông phách, lông mi y bỗng run rẩy, kinh ngạc cúi đầu nhìn.
Bùi Lệ không rõ biểu tình của y là gì, nói kinh hãi thì không giống kinh hãi, nói mâu thuẫn cũng không phải mâu thuẫn, giống như là đang ôm một thứ phải vất vả đi tìm, thứ đã mất rồi nhưng có lại được.
Sau một khắc, cánh tay Cố Tinh Phùng siết chặt, giam cầm hồn phách vào trong ngực, tựa như muốn xác nhập nó vào lồng ngực.
Hành động thân mật như thế, chính là mong đợi lúc đầu của Bùi Lệ. Nhưng hiện tại Bùi Lệ lại nghi ngờ kéo ống tay áo của Cố Tinh Phùng, "ê, ngươi..."
Quỷ Yên Chi đứng xem thấy vô cùng sốt ruột, mắt thấy nhân vật nguy hiểm như Cửu Khê Vương vẫn đứng đó quan sát mà Bùi Lệ còn quấy phá Cố Tinh Phùng, Quỷ Yên Chi cắn răng xông về phía trước lôi Bùi Lệ ra, vừa lôi vừa quát lớn: "Ta nói ngươi cái tên hoạt thi này, ta vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy huynh trường tầm hoan tán lạc đến ta còn không dám quấy nhiễu thế mà ngươi tên nô tài không có mắt này lại dám phá rối, còn không mau cút đi!"
Mặc dù không biết vì sao Cố Tinh Phùng lại đột nhiên khác thường, nhưng Bùi Lệ đã đạt được mục đích ban đầu, nên cứ tùy ý để Quỷ Yên Chi kéo hắn đến phía bờ sông.
Tiếng ồn ào ẩn vào phía sau bụi hoa, Cố Tinh Phùng ôm hồn phách kia, tựa như đối với hết thảy những chuyện phát sinh quang mình đều không có cảm giác.
Trong mắt của y là cái bóng trong ngực.
Hồn phách áp sát vào lồng ngực của y, mặc dù như cũ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng nơi trái tim kia lại sáng lên một vòng quang hoa nhàn nhạt. Không bao lâu sau thì tụ thành hình một đóa Băng Tố Hoa.
Khóe mắt Cố Tinh Phùng đỏ ửng, trái tim cơ hồ nhảy khỏi yết hầu, khi tất cả mội người không chú ý, y đột nhiên hôn lên miệng của hồn phách.
Là người, rốt cục...
Rốt cục, cũng tìm được người.