*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba chú chó săn Đức này là con của chú chó lúc trước Huyền Minh Thạch nuôi, nuôi cũng đã lâu cho nên rất quấn Huyền Minh Thạch. Hắn vuốt đầu nựng một con, làm lòng Hà Song Diệp ngứa ngáy khó chịu. Cô cũng muốn sờ, nhưng mà con chó to quá, đứng lên bằng hai chân đã cao đến ngực Huyền Minh Thạch, đáng sợ.
Huyền Minh Thạch thấy có người giật mình, có ý muốn lùi xa hắn, liền sinh ra ý đồ xấu, vỗ vỗ đầu con chó, ra hiệu cho nó.
Chó:???
Huyền Minh Thạch không khỏi chửi chó ngốc, nói: "Nhị Nữu, qua với dì bên kia kìa,"
Nhị Nữu, chú chó vừa được Huyền Minh Thạch vuốt, như nghe hiểu tiếng người liền nghiêng đầu nhìn sang Hà Song Diệp. Thanh âm của hắn không nhỏ, Hà Song Diệp nghe được thật muốn mắng người, chú chó kia thật sự đi tới, trực tiếp ngồi trước mặt cô.
Hà Song Diệp thật sự muốn phát run, về phía Huyền Minh Thạch.
"Tiểu Thạch, sao lại dọa Diệp Tử như thế!", một thanh âm từ ái truyền tới, phụ nhân mặc một bộ sườn xám vừa người từ trong hoa viên đi tới. Bà đang trong vườn hoa chọn một ít cành đem vào cắm thì nghe nói tôn tử đã trở về, vội vàng đi tới, xa xa liền nghe được Huyền Minh Thạch muốn khi dễ người ta.
Huyền Minh Thạch cười khẽ một tiếng: "Bà nội, Nhị Nữu không cắn người đâu.", nói xong hắn cũng vỗ đầu một chú chó khác, "Khoai Tây, Tiểu Hắc, qua bên kia chơi với dì đi."
Hà Song Diệp: Thật là cảm tạ anh.
Khá lắm, sau khi Huyền Minh Thạch ra lệnh, cả ba chú chó đều vây quanh Hà Song Diệp, đem ánh mắt long lanh đầy trông ngóng nhìn cô, giống như đang nhìn một xâu thịt nướng thơm ngon.
Lâm lão phu nhân cười, mắng: "Nào có ai lại dọa vợ mình đến sợ run thế kia, không được bắt nạt người ta."
Hà Song Diệp nghe vậy, đương nhiên nhận ra trong lời nói của lão phu nhân có điểm dung túng, liền đưa mắt nhìn sang. Đối phương là đang nhìn cô cười, bất quá nụ cười kia cũng có chút ẩn ý sâu xa.
Xem ra mấy người ở Huyền gia cũng không yêu thích gì cô.
Hà Song Diệp đột nhiên có chút dũng khí, mấy chú chó trước mặt cũng không làm gì cô, chỉ an tĩnh chờ mong, cô dò xét vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Nhị Nữu. Hai mắt Nhị Nữu lập tức nheo lại, lỗ tai khẽ động, đuôi cũng vẫy tít lên, dĩ nhiên là rất thích. Hà Song Diệp cực kỳ cao hứng, lập tức ngồi xổm xuống, sờ sờ cằm Nhị Nữu, chú chó đen cao lớn cứ thế mà dụi vào người cô.
Tình huống có chút bất ngờ, Huyền Minh Thạch cũng không kịp ngăn cản liền thấy Hà Song Diệp chơi đùa cùng ba chú chó cưng của mình, chúng nó còn thân thiết liếm tay Hà Song Diệp.
Biểu tình của Lâm lão phu nhân có chút kinh ngạc, nhìn về phía Huyền Minh Thạch cũng đang kinh ngạc như bà, hít một hơi sâu: "Đủ rồi, vào thôi, trong nhà đã chuẩn bị xong hết, cùng ăn một bữa cơm."
Nói xong, Lâm lão phu nhân còn nhìn về phía Hà Song Diệp còn bận bịu cùng mấy chú chó vây quanh, vào đến nhà rồi cũng không biết chào hỏi ai, đúng là khiến người ta thất vọng.
Huyền Minh Thạch cũng ngồi xuống, vuốt xoáy lưng của Tiểu Hắc: "Ban nãy cô quên chào bà nội rồi."
Nhìn thấy Huyền lão gia tử cười đến vui vẻ, Lâm lão phu nhân nheo mắt, liếc Hà Song Diệp một cái, lại nhìn Tống Tần Mạt vừa bưng bộ bình trà đi tới, không khỏi cười nói: "Mạt Mạt, mấy việc này cứ để người giúp việc làm là được rồi, con nhanh tới đây nói chuyện với Tiểu Thạch."
Tống Tần Mạt nở nụ cười: "Con cũng không dám quản chuyện của người khác, chỉ là Huyền gia gia thích bộ bình trà này nhất mà không kịp lấy nên con tiện tay giúp một chút."
Hà Song Diệp nhìn biểu tình trên mặt Lâm lão phu nhân liền đại khoái đoán được, xem ra ban đầu là muốn Huyền Minh Thạch cưới Tống Tần Mạt, thế mà nửa đường lại xuất hiện một Hà Song Diệp cô ngáng đường.
Tống Tần Mạt đặt bộ bình trà xuống, cười tươi rói: "Để con pha trà."
Cô cũng không có ý định làm, nhưng lời người khác muốn nghe thì đương nhiên phải nói, cô biết rõ lão phu nhân sẽ không để cô động tay. Đúng như dự đoán, Tống Tần Mạt vừa dứt lời, Lâm lão phu nhân đã nói: "Để đó, lại đây ngồi đi, chúng ta ăn cơm trước đã."
"Không đợi thúc thúc về sao?"
Lâm lão phu nhân gật đầu: "Chắc cũng sắp đến rồi."
Hà Song Diệp cùng Huyền Minh Thạch toàn bộ quá trình cũng không nói lời nào, người nữ thì sợ nói ra thì rước thêm ghét bỏ, người nam đơn giản là không muốn tham dự.
Huyền Minh Thạch muốn ngồi yên không có nghĩa là Lâm lão phu nhân sẽ bỏ qua hắn: "Tiểu Thạch, sao con cũng không nói lời nào, trước đây con và Mạt Mạt thân thiết với nhau lắm mà."
Mấy cái lời này... Hà Song Diệp còn cảm thấy xấu hổ thay Huyền Minh Thạch.
Huyền Minh Thạch cũng không để ý tới mấy lời của bà nội, càng không nhìn ánh mắt đang sáng lấp lánh của Tống Tần Mạt, chỉ cúi đầu kéo tay Hà Song Diệp nhìn qua đồng hồ trên tay cô, không mặn không nhạt nói: "Bà nội, đã trễ rồi không cần phải đợi ông ấy đâu, chúng ta ăn trước đi!"
Hà Song Diệp kinh ngạc, có thể không lễ phép đến thế sao? Tốt xấu gì cũng là ba hắn, thế mà một tiếng cũng không gọi.
Sắc mặt Lâm lão phu nhân liền không tốt.
Huyền lão gia tử quyết định: "Cũng đúng, là hắn trễ giờ, chúng ta ăn trước."
Vừa dứt lời, Huyền Tín Kỳ một thân tây trang thẳng tắp đã xuất hiện trong phòng khách, nhìn Hà Song Diệp cùng Huyền Minh Thạch đã ngồi đưa lưng về phía mình, cũng nhìn thấy ánh mắt lúng túng của Lâm lão phu nhân.
"Ba." Huyền Tín Kỳ lạnh lùng chào một tiếng, "Bắt đầu ăn cơm thôi, mọi người đã chờ lâu rồi."
Hà Song Diệp lập tức đứng lên, kỳ thực là phản xạ có điều kiện của cô, xoay người liền thấy ba chồng trong truyền thuyết. Tướng mạo nhã nhặn, cao lớn, tây trang ngay ngắn, đáy mắt thâm thúy, hoàn toàn không có nét nào giống với Lâm lão phu nhân. Huyền lão gia tử cùng Lâm lão phu nhân thoạt nhìn cũng không có ngũ quan sắc bén thế nào, ba của Huyền Minh Thạch sao lại có dáng dấp như vậy nhỉ?
Huyền Tín Kỳ thấy Hà Song Diệp khẩn trương, nhớ tới bánh quy gấu, xua tay: "Ăn trước đi đã."
Mọi người đã ổn định chỗ ngồi, hai người giúp việc lập tức chuẩn bị đồ ăn lên bàn, Hà Song Diệp vẫn chút không thích ứng, cứng nhắc ngồi một chỗ.
Bàn cơm vô cùng phong phú và tinh xảo với xá xíu bọc trứng muối, gà luộc, bò viên xào cải thìa, đều là những món truyền thống, mùi vị không tệ, bất quá cũng không có điểm nào xuất sắc.
Trong đó món thịt viên xào cải thìa là món Hà Song Diệp thích nhất, bò viên rất tươi cho nên liền có vị thơm ngọt đặc trưng, lại dai giòn phù hợp, trong lúc thưởng thức còn có thể cảm nhận được mùi rượu nhàn nhạt.
Huyền Minh Thạch nhìn cô thích thú thưởng thức bò viên, nhỏ giọng nói: "Ăn ngon không?"
Hà Song Diệp gật đầu, cái này là thật, rất ngon đến mức không muốn ngừng ăn.
Huyền Minh Thạch chậm rãi nhếch miệng: "Tôi cũng thích."
Lâm lão phu nhân nhíu mày nhìn hai người cùng nhau thì thầm, đáy mắt Huyền Minh Thạch lúc này lại ẩn ẩn ôn nhu mà rất lâu rồi bà không nhìn thấy. Suy nghĩ một lát, bà quyết định không quấy rầy hai người nói chuyện. Tống Tần Mạt lặng lẽ nhìn Huyền Minh Thạch đang ngồi đối diện mình, ôn nhu lưu luyến, biểu tình đó cũng không dành cho cô.
Nghe Huyền Minh Thạch nói thích, tay cầm đũa của Hà Song Diệp run lên, khẩn trương thả viên bò viên cuối cùng vào chén Huyền Minh Thạch: "Ăn đi này."
Cô cũng không tiện tranh giành đồ ăn người khác thích.
Thấy cô làm vậy, Huyền Minh Thạch đột nhiên đứng lên, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của cả nhà, đem đĩa bò viên xào cải thìa từ bên kia bàn về đặt trước mặt mình.
Huyền Tín Kỳ có chút buồn cười, bất quá cũng không lộ ra mặt, giả vờ nghiêm túc nói: "Minh Thạch."
Hà Song Diệp còn đang không biết làm sao, đã nghe Huyền Minh Thạch dửng dưng nói: "Bọn con thích ăn món này."
Một câu này buông ra, Lâm lão phu nhân liền cau mày nhìn Hà Song Diệp: "Chả ra sao", lại nói với Huyền Minh Thạch: "Mạt Mạt còn ở đây đấy."
Những lời này rất có ý tứ, khiến Hà Song Diệp tiến không được, lùi cũng không xong, chỉ biết cúi đầu, muốn ăn cũng không nổi.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, Hà Song Diệp đem quà Huyền Minh Thạch đã chuẩn bị tặng cho người lớn, đến phiên Huyền Tín Kỳ, cô có chút xấu hổ, cái này đã thu tiền rồi, nói là quà tặng thì lấy ra cũng có chút khó khăn. Huyền Minh Thạch thấy Huyền Tín Kỳ cũng có phần, nhất thời nghi hoặc, hắn chỉ chuẩn bị hai phần quà tặng thôi!
Nhìn phần quà của Huyền Tín Kỳ, Lâm lão phu nhân liếc mắt, như có như không hỏi: "Bọn ta không có hả?"
Mọi người sửng sốt, Huyền lão gia tử kinh ngạc nhìn về phía Lâm lão phu nhân, ý bà ấy là thế nào, còn không phải đã cầm quà trong tay rồi sao?
Tống Tần Mạt lập tức lúng túng nhìn về phía Lâm lão phu nhân, nếu người bị bà kéo xuống nước là cô, thì đời cô căn bản là xong rồi.
Lâm lão phu nhân từ trước tới nay luôn được cưng chiều. Từ nhỏ bà là viên ngọc quý trong tay cha mẹ, vốn là gia đình giàu có nhiều chức quyền, mà Huyền lão gia tử thì lại sinh ra trong một gia đình bình thường. Ngay từ đầu đã không môn đăng hậu đối, là bà sống chết muốn gả cho Huyền lão gia tử, sau đó Huyền lão gia tử cũng không làm bà thất vọng, nhờ vào năng lực cùng sự chăm chỉ của ông, gia đình đã phất lên rất nhiều, công ty Huyền Thải cũng vững vàng tồn tại trên thị trường. Lúc mới bắt đầu chỉ là một xưởng may nho nhỏ, gặp thời liền trăm hoa đua nở, tiến vào làng giải trí rồi ngày càng bành trướng, về sau liền giao cho Huyền Tín Kỳ tiếp nhận, mở rộng sang cả lĩnh vực internet.
Trong suốt chừng đó năm ở Huyền gia, Lâm lão phu nhân không chỉ được trượng phu sủng ái mà còn có con trai nghe lời. Về sau, Huyền Tín Kỳ lại cưới một người bà không thuận mắt, bất quá hiện tại đã li hôn, để lại cho bà một thằng cháu nội, bao nhiêu tâm tư của bà đều đặt trên người hắn. Thế mà cháu nội cưng của bà lúc này lại đem về một người vợ bà hoàn toàn không thích.
Trong lúc Lâm lão phu nhân cực lực phản đối, trượng phu cùng con trai cũng không ra mặt ủng hộ bà, thế nên bây giờ bà nhìn Hà Song Diệp chỗ nào cũng không thuận mắt.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mỗi ngày một ít mỹ thực:
- Xá xíu bọc trứng muối:
- Gà luộc:
- Bò viên xào cải thìa: