Bác sĩ đột nhiên thấy bản thân mình cũng quá là mệt mỏi, tại sao không gọi cảnh sát? Lôi kéo nhau chạy đến bệnh viện làm gì?
Khá lắm, vừa rồi nhìn cả ba người tiến vào, bà còn sợ xảy ra một màn cướp mĩ nhân.
"Không phải cũng không sao, tôi có chuyện muốn nói.", bác sĩ cầm toa thuốc trên tay, "Cô ấy mang thai, cần một chút thuốc bổ, ai là người đi lấy thuốc và thanh toán?"
Mang thai?
Hai người kia nhìn nhau, lại đồng loạt chỉ Huyền Minh Thạch: "Anh ta."
Huyền Minh Thạch:...
Anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà cùng vợ nấu cơm tối thôi mà, sao bây giờ lại thành phải trả tiền cho nữ nhân khác dưỡng thai rồi? .
Truyện Lịch SửBất quá xem như là làm phước, anh nhịn xuống xung động, một đường đi lấy thuốc. Sau đó trở lại, hai người kia không ngừng giương vây giương cánh, một người đỡ Vân Mộc Hương, một người thay cô cầm thuốc, còn thi nhau nhắc cô cẩn thận.
Huyền Minh Thạch ngứa mắt chịu không nổi, ngăn ba người này lại: "Chuyện cũng giải quyết theo ý các người rồi. Tới lúc nói chuyện với cảnh sát một chút."
Hai người kia còn đang hoang mang không hiểu, Vân Mộc Hương đã rối rít xin lỗi: "Xin lỗi, là do tôi không chú ý. Không có việc gì, không cần phiền phức như vậy."
Huyền Minh Thạch cười cười, cầm điện thoại trong tay, phát đoạn ghi âm: "Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì phải nhìn nhân tình thế thái một chút. Lại nói, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt ủy khuất cũng không phải chuyện tốt, nước mắt cũng không đổi trắng thay đen được đâu. Phàm làm người, phải sống tử tế thì chết mới dễ nhìn."
Huyền Minh Thạch mặc kệ sắp mặt xanh mét của mấy người đối diện, nói thêm: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, 5 phút nữa sẽ tới, chúng ta đợi thôi."
Một nam nhân phản bác: "Người bị đụng phải đã bỏ qua cho anh, anh còn muốn náo loạn cái gì?"
"Không, tôi không đụng phải cô ta. Cứ đợi cảnh sát là được.", Huyền Minh Thạch nhàn nhạt đáp.
Lời vừa dứt, xa xa liền có một người mặc tây trang mang theo cặp da đi tới: "Tôi đến rồi."
Huyền Minh Thạch liếc mắt, nói lại toàn bộ sự kiện vừa xảy ra, lại bồi thêm: "Hai người này còn muốn tôi bồi thường tiền cho một người không tuân thủ luật giao thông. Cô gái kia thì cả người không có thương tích gì còn dám để bọn họ lôi kéo tôi đến bệnh viện."
Vừa rồi Huyền Minh Thạch nói mình đã báo cảnh sát thì Vân Mộc Hương liền có dự cảm bất hảo. Lúc này lại nhìn thấy một người có dáng dấp luật sư, đáy lòng cô càng thêm bất an, vội vang lôi kéo hai người đàn ông bên cạnh cô, nói muốn rời đi.
Còn chưa kịp để cho hai người kia phản ứng, luật sư đã lên tiếng: "Chào mọi người, tôi là luật sư riêng của Huyền tổng, Trần Đào Phó.".
Nói xong còn cười như hồ ly, lịch sự bắt tay từng người.
"Tôi đã nắm rõ chuyện ban nãy. Tôi sẽ liên hệ với bộ giao thông vận tải để trích xuất camera, ngoài ra những lời các anh tố cáo hay thậm chí là xúc phạm Huyền tổng vừa rồi đã được ghi âm lại, Huyền tổng cũng đã đưa nó cho tôi."
Nói tới đây, Trần luật sư lại cười ám muội, giống như đại boss xuất ra tuyệt chiêu: "Cho nên lát nữa tôi sẽ theo ủy quyền của Huyền tổng, thực hiện khởi kiện ba người."
Đối phương:!
Không thể nào!
Vốn là một chuyện rất nhỏ, hiện tại lại rắc rối thế này, hai người đàn ông kia trong nháy mắt trở nên bối rối. Ai mà muốn dính dáng đến kiện tụng chứ....
Thực ra loại chuyện này đem đi khởi kiện thì cũng chẳng được mấy kết quả, lại tốn nhiều thời gian cùng tiền bạc.
Bất quá Huyền Minh Thạch anh là ai, chọc anh bỏ lỡ cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm với cô vợ nhỏ chưa vào tay thì anh cũng tốt bụng dạy đám người này một bài học chứ.
Đợi Trần luật sư nói xong, Huyền Minh Thạch lập tức rời đi.
Kỳ thực đối với loại chuyện này, anh tốn chút ít thời gian cùng công sức phụ trách mang Vân Mộc Hương đến bệnh viện cũng không có vấn đề gì. Anh không thích kiểu nữ nhân chỉ dựa vào nước mắt của mình để tìm sự đồng cảm của người khác là thật nhưng chuyện làm phước giúp đỡ một chút này vẫn không sao. Chỉ là hai người đàn ông kia, vốn là không liên quan gì nhưng lại không ngừng chỉ trích anh, khi biết người kia mang thai còn nói thêm một đống lời khó nghe, còn lớn mật chửi mắng xóc mỉa đến người nhà anh.
Cho nên, anh đây xuống tay một chút, xem như là tốt bụng giúp bọn họ học được thêm một bài học cuộc sống.
Huyền Minh Thạch ôm tâm tình không tốt lái về tiểu khu, theo thói quen hạ cửa để quẹt thẻ từ vào tiểu khu.
Vừa lúc anh hạ kính, thò đầu ra đã nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó liền cảm nhận được một đống chất lỏng lạnh ngắt tạt vào mặt....
Huyền Minh Thạch: "...." Nát, quá là nát.
Nữ sinh vừa mới tạt trà sữa nhìn thấy Huyền Minh Thạch liền hoảng hốt, mở lớn hai mắt, biết mình tạt sai người rồi.
Còn chưa kịp ngăn các bạn đi cùng, mấy người kia đã vội vàng xông tới, sảng khoái chọi trứng gà vào trong xe.
Mấy người còn vui vẻ reo lên: Xong!!!!
Cảnh sát cảm giác hôm nay trụ sở đặc biệt đắt khách, vừa tiếp Trần luật sư cùng 3 người liên quan đến một vụ đụng xe thì lại có Lâm luật sư cùng 3 nữ sinh xuất hiện.
Trần luật sư nhìn thấy đồng nghiệp liền chào hỏi: "Xin chào, hôm nay Lâm luật sư xử lý việc gì đấy?"
Lâm luật sư liếc mắt, nhìn qua 3 nữ sinh đang sợ hãi níu vào nhau: "Fan cuồng đập phá xe của Huyền tổng, đem chiếc siêu xe hơn một triệu phá hỏng."
Trần luật sư lập tức bật cười, đều là người thông minh, hai người rất nhanh liền trao đổi một cái nhìn đầy ẩn ý, trong lòng thay 3 người fan cuồng kia tưởng niệm một chút.
Nghe giá trị chiếc xe, một trong ba cô gái thở phào một hơi. Chút tiền này không là gì...
Lâm luật sư liền buông một câu: "Chọc phải người của Huyền gia xem ra cũng không phải là chuyện tốt đâu."
Có thù tất báo, Huyền gia tuyệt không dễ đối phó.
Chuyện Huyền gia năm đó bỏ xuống mặt mũi, thành toàn cho nữ nhân Trần Mạt kia đã trở thành chuyện cười muôn thuở. Nhưng Trần gia mấy năm nay cũng không ngóc đầu lên được, quan hệ hợp tác càng ngày càng xa cách. Mặc dù Trần gia cũng có chút năng lực, không tính là tán gia bại sản nhưng con đường làm ăn cũng bị thu hẹp không ít, giao du trong giới cũng không dám quá cao ngạo.
*
Huyền Minh Thạch hít một hơi thật sâu, tự nhủ không được tức giận, ném chìa khóa cho trợ lý vừa chạy tới. Nói người kia thay anh bán chiếc xe này ngay, ngày mai tìm mua một chiếc xe khác.
Quá là xui xẻo!
Vì vậy khi Hà Song Diệp trông thấy Huyền Minh Thạch một thân chật vật vào cửa liền lo lắng chạy ra cửa đón:
"Ôi trời, người bị tạt trà sữa thật sự là anh sao?"
Hà Song Diệp vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, thật không thể tin được, đám fan cuồng này cũng quá là kích động rồi.
Huyền Minh Thạch xốc mí mắt, muốn nằm dài ra ghế, về đến nhà rồi, không cần phải gắng gượng nữa. Anh mỏi mệt đến rã rời, ngày hôm nay thật sự quá dài rồi....
Hà Song Diệp nhìn người đàn ông ủ rũ như một chú chó Samoyed cụp tai ủy khuất, nhanh chóng đi tới kéo anh: "Nào, ngoan đi tắm đi, cơm tối xong rồi."
Huyền Minh Thạch: "Chỉ mỗi cơm tối sao?"
Hà Song Diệp bật cười, ôn nhu dỗ dành: "Hôm nay có cá ngừ đại dương mà anh thích. Ăn tối xong sẽ làm cho anh thêm một ít đồ ngọt được không?"
"Ngoài mấy cái này cũng không có gì khác sao?"
Sao đây?
Còn muốn cái gì nữa?
Hà Song Diệp không hiểu, cũng không biết Huyền Minh Thạch thích cái gì nữa.
Nhìn một thân chật vật của anh, Hà Song Diệp nói thêm: "Vậy anh đi tắm ngoan đi, em giúp anh sấy tóc nhé?"
Sấy tóc?
Huyền Minh Thạch buồn cười, anh cũng không đòi cái này, bất quá nhượng bộ thế này thì cũng được.
Huyền Minh Thạch tắm xong liền cảm thấy cả người thoải mái, mang một đầu tóc còn ẩm ướt xuống nhà.
Hà Song Diệp rất nhanh đã đem máy sấy tới, cô ngồi ngay ngắn trên ghế, đưa cho anh một cái khăn tắm lớn.
Khăn là để anh khoác lên người, tránh nước nhỏ lên người, vậy mà người kia lại đem cả cái khăn lớn trùm lên đầu.
Hà Song Diệp thở dài, chưa kịp nói tiếng nào thì Huyền Minh Thạch đã nằm lên đùi cô, đem khăn trải dưới mái tóc ướt của mình.
Hà Song Diệp ngây ngẩn cả người, cô che miệng mình, luống cuống không sấy được.
"Sao em chưa sấy?", Huyền Minh Thạch hỏi, cặp mắt đào hoa chuyên chú nhìn cô.
Hà Song Diệp cắn cắn môi, được rồi, người này chính là như vậy. Chỉ cần anh không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Thấy Hà Song Diệp thật lâu không có động tĩnh gì, Huyền Minh Thạch tưởng hành động đường đột của mình làm cô không thoải mái. Anh định ngồi thẳng dậy thì đã bị một bàn tay nhỏ nhỏ đè lại, thanh âm máy sấy ồn ồn cùng nhiệt khí nhẹ nhàng thổi trên tóc anh.
Cô ấy sấy tóc cho anh, cô ấy không nổi giận.
Huyền Minh Thạch vui vẻ, khóe miệng cong lên. Cũng may mà anh mặt dày, bằng không cũng không có đãi ngộ tốt thế này. Ở nhà có vợ nhỏ cũng thật tốt, cả ngày bôn ba mỏi mệt, về nhà chỉ cần mấy thứ thế này, thật sự rất đáng để khát vọng...
Tóc Huyền Minh Thạch rất mềm, mỗi sợi đều mỏng nhuyễn nhưng rất khỏe khoắn. Hà Song Diệp luôn thích chất tóc này, cũng có chút ganh tị, tóc nam mà đẹp thế này đúng là quá bất công mà.
Cô chậm rãi sấy, không ngừng lấy tay cào tơi tóc, nhẹ nhàng massage, nhịp tim cũng từ từ bình tĩnh lại.
Mà cái tên Huyền Minh Thạch xấu xa thì vừa hưởng thụ mỹ nữ chăm sóc vừa suy nghĩ xem làm sao để gia tăng tình cảm với cô gái nhỏ này. Đãi ngộ tốt như vầy, phải thường xuyên được hưởng thụ mới tốt, nâng cấp hơn nữa lại càng tốt hơn.
Bất quá Huyền Minh Thạch cũng không vui được mấy lúc.
Hà Song Diệp nghiêm túc gọi anh: "Huyền Minh Thạch, có chuyện này rất quan trọng này."
Huyền Minh Thạch: "Sao?"
"Tóc anh rụng nhiều quá, nếu không tỉ mỉ chăm sóc sẽ bị hói đầu thật đấy."
Huyền Minh Thạch chậm rãi mở mắt, sâu kín nói: "Em có biết thế nào gọi là sát phong cảnh không? Không nói ra thì không vui đúng không...."