Hà Song Diệp vội vàng mở cửa, trông thấy Huyền Minh Thạch đang đỡ một người, nhìn vô cùng chật vật, trên mặt còn có vết thương.
"Vào đi!" Hắn nói với mấy người phía sau.
Hà Song Diệp nhanh chóng mở rộng cửa, đợi ba người phía sau cùng Huyền Minh Thạch đi vào, thoạt nhìn bọn họ rất giống mấy nam sinh, tuổi cũng không lớn. Cô không nói lời nào, tự giác đem ra một bình nước. Khi trở ra liền nhìn thấy ba người kia cũng có thương tích, Hà Song Diệp nói: "Đợi tôi lấy hộp thuốc tới."
Huyền Minh Thạch lập tức cho cô một ánh mắt, có hộp cứu thương thì nhanh chóng đem ra.
Đem hộp cứu thương ra, nam sinh được Huyền Minh Thạch đỡ liền lên tiếng trước: "Cám ơn chị dâu."
Hà Song Diệp nhìn kĩ một chút, người này còn đang dùng hai miếng khăn giấy chặn lỗ mũi, bên khóe mắt có vết trầy. Trần Khang thấy Hà Song Diệp vẫn nhìn mình chằm chằm, có chút khẩn trương, vợ của Huyền Minh Thạch sao lại nhìn hắn thế kia, trên mặt hắn thảm thương lắm sao, cả người liền không được tự nhiên. Mấy người kia nghe Trần Khang cảm ơn cũng nhao nhao cảm ơn Hà Song Diệp.
"Cám ơn cái gì..." Huyền Minh Thạch lẩm bẩm, cũng không phải vợ hắn, việc gì phải gọi chị dâu cơ chứ. Mấy người kia nghe được hắn nói, đều có chút không hiểu, đây không phải vợ anh sao? Huyền ca, đây là ý gì?
Cũng may Hà Song Diệp không nghe thấy, có nghe cũng sẽ không để ý.
"Mấy người... Đánh nhau à?", Hà Song Diệp nhìn mấy vết thương trên mặt bọn họ, cảm giác có chút không đúng.
Trần Khang sửng sốt, sờ sờ sườn mặt, cuối cùng cũng hiểu vì sao Hà Song Diệp nhìn hắn chằm chằm.
Quang Vinh lập tức phản ứng: "A, không phải... Cũng có thể xem là đánh nhau."
Trần Khang gật đầu: "Hôm nay bọn em đi ăn, đụng phải mấy người kia, bọn họ nói Huyền ca không dự thi là vì kỹ thuật không được..."
Hà Song Diệp vểnh tai nghe, vẻ mặt tò mò nhìn phía Huyền Minh Thạch. Trong tiểu thuyết cũng không nói Huyền Minh Thạch làm gì, chủ yếu chỉ xoay quanh nam chính cùng nữ chính, rất nhiều chi tiết của các nhân vật phụ không được nhắc đến. Hiện tại nghe nói vật, xem ra Huyền Minh Thạch đối với "kỹ thuật" kia là có liên quan.
Ngô Minh Húc ngắt lời Trần Khang: "Bọn họ là quá khinh người, vậy nên bọn em mới đánh nhau, cũng không phải tự nhiên gây sự rước phiền toái vào thân."
Càng nói càng thấy chột dạ, Quang Vinh chuyển mắt nhìn Huyền Minh Thạch, phát hiện sắc mặt người kia âm trầm vô cùng.
Ngô Minh Húc lại nói: "Bọn em cũng không thua!..."
Huyền Minh Thạch cao giọng một chút: "Không cần để ý, đi ngủ trước đi."
Lúc trở về đã thấy biệt thự tắt hết đèn, xem ra là Hà Song Diệp cũng rất buồn ngủ rồi. .
đam mỹ hàiHà Song Diệp sửng sốt một chút, không có chú ý tới mấy người Trần Khang đang vô cùng kinh ngạc, cô cũng gật đầu phải phép rồi trở về phòng. Cô thật sự không tò mò nhiều tới vậy, không muốn cô biết thì cô không hỏi nữa...
Đợi Hà Song Diệp đi khuất, Trần Khang nhìn Huyền Minh Thạch trách móc: "Huyền ca, anh làm gì thế!"
Cậu nam có tóc vàng cam rực rỡ tên Lâm Thần Hi tiếp lời: "Sao anh lại cộc cằn vậy, nữ nhân là để cưng chiều, huống chi chị dâu lại còn xinh đẹp như vậy..."
Hắn vừa vào cửa đã giật mình, chị dâu không trang điểm, nét mặt sạch sẽ còn rất ôn nhu.
Cậu nam tóc xanh lam, Ngô Minh Húc cũng không hiểu lắm, sau khi bọn hắn gọi Hà Song Diệp là chị dâu, Huyền Minh Thạch lại tức giận như thế: "Huyền ca, vợ chồng anh cãi nhau à?"
Khóe mắt Huyền Minh Thạch giật giật: "Đừng suy nghĩ nhiều. May mà hôm nay Trần Khang không bị đánh gãy tay"
Nghĩ tới chuyện này, bọn họ cũng còn có chút sợ.
"Đã tốt rồi", Quang Vinh cùng Lâm Thần Hi gật đầu.
Ngược lại, sắc mặt Huyền Minh Thạch âm trầm, không ngờ ở quán đồ nướng lại gặp đám người kia, còn bị bọn họ chặn. Một tên còn cầm bình rượu nhắm vào Trần Khang mà đánh...
Cũng đã mệt mỏi rồi, tạm thời đêm nay trú lại đây.
Sáng hôm sau, Ngô Minh Húc là người đầu tiên thức giấc. Hắn đối với thói quen sinh hoạt của mình luôn nề nếp, đúng bảy giờ rưỡi liền tỉnh giấc. Vận động thể dục xong thì hắn đi xuống lầu, liền ngửi thấy có mùi hương hấp dẫn từ trong bếp tỏa ra, hắn liền đi vào liền thấy Hà Song Diệp mặc một bộ váy trắng thoải mái di chuyển linh hoạt trong bếp.
"Chị dâu?", không nghĩ tới Hà Song Diệp đang chuẩn bị bữa sáng, Ngô Minh Húc cảm thấy có chút kì quái.
Mấy tên kia mơ mơ hồ hồ nhưng hắn lại hiểu rõ. Lần trước hắn đã gặp Hà Song Diệp một lần, là cô đến trụ sở của bọn họ tìm Huyền Minh Thạch. Sau đó hắn cũng nghe được một ít chuyện hai người bàn bạc trong phòng họp, hắn không cố ý, chỉ là vô tình nghe được, lại vô cùng khiếp sợ. Đây là lần đầu tiên thấy hai vợ chồng nói chuyện với nhau như cùng bàn công việc, mấy giờ thì gặp người lớn trong nhà, y phục chuẩn bị ra sao, lễ vật Huyền ca đã chuẩn bị xong...
Vợ chồng bình thường nói chuyện với nhau vậy sao?
Trụ sở của bọn họ là Huyền Minh Thạch cho thuê, thiết bị cũng là hắn trang bị, cái gì cũng là loại tốt nhất. Từ những thứ này có thể thấy Huyền Minh Thạch đại khái là một người có tiền, mà trong giới phú nhị đại, họ Huyền rất ít, chỉ có một nhà, chính là công ty Huyền Thải ni danh của Nam thành, đứng đầu cũng là một người họ Huyền, Huyền Tín Kì. Nếu Huyền Minh Thạch có tiền, Hà Song Diệp rất có thể chính là người vợ hợp đồng trong truyền thuyết, kỳ thực giữa bọn họ không có ái tình.
Ngô Minh Húc gật gù, rõ ràng là mình nắm được chân tướng rồi! Trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn vẫn rất tôn trọng Hà Song Diệp: "Chị dâu, sao chị dậy sớm vậy?"
Hà Song Diệp cười cười, bây giờ đã tám giờ rồi, nếu không mang danh nữ chủ nhân của biệt thự này cô cũng muốn tùy tiện ngủ nướng cho khỏe. Thế nhưng trong nhà có nhiều khách vậy, cô cũng không quên trách nhiệm phải sắm thật tốt vai vợ của Huyền Minh Thạch cho nên cũng cố gắng một chút.
Ngô Minh Húc gãi đầu, nhìn về phía bàn ăn, lập tức bị hấp dẫn, kinh ngạc reo lên: "Oa, chị dâu cũng quá lợi hại rồi! Tốn không ít công sức nha, thật sự rất tinh xảo."
Trên bàn ăn có bày ít khay ăn, mỗi khay đều có mấy lát sandwich, trứng chiên cùng thịt xông khói, chính giữa bàn bày bánh mì ngọt cùng một bình sữa tươi và một bình cà phê.
Trong lò nướng còn có bánh nướng, mùi thơm ban nãy là từ đây mà ra.
Ngô Minh Húc cảm thán nghĩ, đúng là vợ của lão bản!
Lời dễ nghe ai cũng thích, Hà Song Diệp một bên khiêm tốn một bên cong cong khóe miệng. Mấy câu khích lệ này làm cô nhớ tới lúc trước, khách hàng ghé đến mua bánh ngọt cũng thường khen ngợi như vậy.
"Được rồi, khi nào bọn họ mới thức dậy vậy?" Hà Song Diệp hỏi.
Suy nghĩ một chút, bữa sáng này là rất quan trọng, là bữa sáng chị dâu tự mình thức dậy sớm làm cho bọn họ. Ngô Minh Húc liền chạy băng băng lên lầu, quyết tâm đánh thức mấy người kia. Mấy người bọn họ quen nhau nên cũng không khóa cửa, ngủ cùng phòng hắn là Trần Khang, đánh thức tiểu tử đó trước đi.
"Trần Khang, Khang Khang! Dậy đi"
Ngô Minh Húc gọi Trần Khang là Khang Khang chỉ bởi vì năm đó đi học trong sách Tiếng Anh có một nhân vật minh họa tên Khang Khang, cứ vậy mà chết tên.
Trần Khang mắt nhắm mắt mở mơ màng nói: "Gọi cái gì thế?"
"Dậy đi." Ngô Minh Húc tát Trần Khang một cái, trực tiếp đem người đánh thức.
Trần Khang ăn một tát liền tỉnh một, lập tức xù lông: "Ủa mày có điên không? Dậy sớm vậy để làm gì? Huyền ca đã nói hôm nay không cần dậy tập luyện rồi, điên khùng thì chơi một mình đi, hành người khác chi vậy."
Dứt miệng cũng biết không thể ngủ lại, Trần Khang cầm điện thoại lên, mới 8 giờ 15, hắn hung tợn quay đầu: "Rồi rồi, không cần luyện tập cho nên muốn ngủ bù mệt mỏi hôm qua, mày điên thật rồi, bây giờ hầu tao ngủ đi."
Ngô Minh Húc nói: "Chị dâu dậy sớm làm bữa sáng."
Nghe được câu này, Trần Khang sửng sốt một giây đồng hồ lập tức thanh tỉnh, hắn không thể không cho Huyền ca mặt mũi nha! Đây là vợ của Huyền ca nha!
Trần Khang đã tỉnh, Ngô Minh Húc ra khỏi phòng đi gọi Quang Vinh có cùng Lâm Thần Hi, gõ cửa thật lâu mới có người mở ra.
"Náo loạn cái gì vậy?" Huyền Minh Thạch bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ đi ra từ phòng bên cạnh.
Ngô Minh Húc càng hoảng sợ. Vì sao Huyền ca lại từ phòng ngủ của khách đi ra, chị dâu ở tận lầu ba cơ mà? Tầng này toàn bộ đều là phòng ngủ của khách mà? Xảy ra chuyện gì vậy? Huyền ca không ở chung phòng với chị dâu.
Nhìn Ngô Minh Húc đờ đẫn, Huyền Minh Thạch tức giận: "Hôm nay không phải huấn luyện!"
Ngô Minh còn chưa kịp trả lời, cửa phòng của Quang Vinh cũng mở ra.
"Sao thế?" Quang Vinh còn không mở mắt nổi, trên người chỉ có một chiếc boxer xuất hiện ở cửa, "Sao tất cả mọi người đều dậy hết rồi vậy? Hôm qua đã nói không huấn luyện mà?"
Mấy người giằng co, Trần Khang đánh răng xong liền muốn xuống lầu, kết quả trên hành lang lại bày ra một đống người, muốn đi cũng không được. Hắn nghi ngờ hỏi: "Không định đi ăn sáng hả?"
"Ăn sáng!"
Mấy người đều giật mình, đặc biệt Huyền Minh Thạch, hắn căn bản thật không ngờ náo loạn thế này là vì ăn sáng!
Vì vậy mấy người liền sửa soạn một chút mới xuống lầu, chưa nhìn thấy gì đã ngửi được mùi hương mĩ vị.
Trần Khang kinh ngạc trợn tròn mắt: "Thơm quá đi mất!"
Hắn là người đầu tiên chạy tới bàn ăn, trông thấy giữa bàn có bày một giỏ bánh bao, một ổ bánh nướng, từng khay trên bàn được sắp xếp ngay ngắn với sandwich, trứng và thịt xông khói, còn có một bình sữa nóng, một bình cà phê thơm ngát. Nước mắt hắn đột nhiên muốn rơi, rốt cuộc cũng có ngày không phải ăn thức ăn ngoài nữa rồi...