Lúc Hà Song Diệp vừa check out, kéo hành lý ra phòng chờ, xung quanh tụ tập rất đông người, hình như là các fan đợi đón nhân vật nào đó.

Cô nhíu mày, Dương Văn Tiếu hẹn cô đến chỗ này, giờ cũng đã điểm thế mà một chút bóng dáng cũng không có, bên kia còn thật nhiều người, rất có ý thức giữ gìn trật tự, chỉ nhỏ giọng trao đổi với nhau, hình như là đang chờ một diễn viên nào đó...

Cái gì? Diễn viên?

Hà Song Diệp nghĩ nghĩ, chẳng lẽ Dương Văn Tiếu đã nổi tiếng đến mức độ đó sao?

Kết quả, cô nhìn thấy một người đàn ông từ trong đi về phía cô, đưa cho cô một ly trà sữa.

Hà Song Diệp dụi dụi mắt, nếu cô không nhầm, người này chính là nhân vật cô tưởng là được fan đợi đón cơ đấy.

Dương Văn Tiếu cười cười, choàng qua vai Hà Song Diệp: "Ai nha, nữ nhân này, vừa nhìn thấy gia đã bị hớp hồn sao?"

Hà Song Diệp đáp: "Đầu tư hóa trang tốt đấy."

Dương Văn Tiếu vẫn chưa thôi đùa dai: "Vậy cô nương có muốn theo gia lên xe về phủ không?", vừa nói vừa chỉ một chiếc bốn chỗ mini phía bên kia.

Nhìn chiếc xe nho nhỏ kia, khóe miệng Hà Song Diệp giật giật, được rồi, không chỉ là một chiếc mini nghèo nàn, bên người cô còn có một "nam nhân" ăn mặc rất buồn cười.

Trên người Dương Văn Tiếu lúc này là một chiếc quần hoa thùng thình, phối cùng một chiếc sơ mi chim cò khác, nếu không phải trước ngực có chút nhô lên, người ta liền có thể khẳng định chắc chắn đây một "nam nhân" dự định đi du lịch biển, còn nghĩ muốn lừa cô nương nhà lành cơ đấy.

Hà Song Diệp theo chân Dương Văn Tiếu vào xe, đừng nhìn bên ngoài sơ sài đơn giản, bên trong vô cùng tiện nghi, có tủ lạnh, TV, điều hòa, ghế cũng đã được chỉnh lại, êm ái và dễ chịu vô cùng.

Hà Song Diệp không khỏi khen một tiếng: "Rất biết hưởng thụ nha."

Dương Văn Tiếu ngồi vào ghế phụ, đáp lời: "Đương nhiên, phải nhìn xem tỷ tỷ của ngươi là ai chứ."

Giới showbiz đều chính là như vậy. Phương tiện di chuyển này nọ mới nhìn qua đều rất giản dị, nghèo nàn, đi trên đường không thể nào phân biệt được bất quá bên trong đều là tiện nghi bậc nhất, có tiền để làm gì, đương nhiên không được bạc đãi bản thân mình rồi.

Tài xế đưa hai người bọn họ đến khách sạn, Dương Văn Tiếu đang ở đây, cũng đã thay Hà Song Diệp thuê một căn phòng rồi.

Sau khi làm thủ tục, hai người các cô vừa đi vào thang máy, phát hiện ra bên trong còn có người.

Dương Văn Tiếu nhất thời cười lạnh một tiếng nhưng cũng không nói gì.

Hà Song Diệp liếc mắt, à, không quen, cứ coi như không khí là được.

Nam nhân bị xem nhẹ - Bạch Tằng Khải không nhịn được liền lên tiếng trước: "Ngứa mắt."

Sau đó ghét bỏ lùi sát vào góc thang máy.

Dương Văn Tiếu cũng không nhịn được, đáp trả: "Tiểu tử ngốc kia, sáng sớm liền muốn ăn mắng à?"

Đối phương liếc mắt, bày ra bộ dạng không muốn để ý Dương Văn Tiếu, cô lập tức kéo một chiếc balo của Hà Song Diệp, quật vào bụng Bạch Tằng Khải.

Bạch Tằng Khải bày ra biểu tình ruồi nhặng không muốn đụng: "Cô có bệnh à?"

"Anh mắng người trước."

"Ồ? Cô cũng hiểu được tôi nói gì à?", lời này anh nói cũng không sai, Dương Văn Tiếu có muốn hóa trang tránh mắt nhìn của fan đi nữa thì cũng không nên ăn mặc thành bộ dạng này, khiến người thật sự nhìn không nổi.

Dương Văn Tiếu lại quật thêm một cái nữa, ước gì có thể đè chết người này.

Hà Song Diệp hoang mang, không rõ vì sao sự tình đột nhiên lại thành ra như thế, lúc này mới có thể chen miệng: "Thang máy sắp mở rồi."

Một câu này thành công làm Dương Văn Tiếu lấy balo trở lại, không phải cô thua trận, mà vạn nhất có ai trông thấy thì không tốt.

Bạch Tằng Khải hít sâu một hơi xoa cái bụng, than một câu: "Ngứa mắt."

Hai người các cô đi đến cửa phòng, Hà Song Diệp bắt đầu sắp xếp hành lý, Dương Văn Tiếu liền trực tiếp nằm trên giường giả chết.

Hà Song Diệp bất đắc dĩ: "Xin hỏi vị đại tỷ này, người vừa rồi là có quan hệ thế nào với cậu?"

Dương Văn Tiếu mệt mỏi nhìn Hà Song Diệp: "Kẻ thù không đội trời chung.", nói xong cũng không quên nhe răng trợn mắt biểu thị chán ghét.

Hà Song Diệp biết bên trong có ẩn tình, hỏi ra mới biết người kia cũng là diễn viên, là Bạch Tằng Khải. Hai năm trước đã có một bộ phim truyền hình trở nên nổi tiếng, lần này cũng tới thử vai, thành công giữ vai nam ba. Tình cờ lại là người mà vai nữ phụ của Dương Văn Tiếu thích....

Nghe đến đây Hà Song Diệp đã cười đến đau bụng: "Thế cậu phải làm sao bây giờ?"

Đứng trước mặt một người mình ghét đến nghiến răng còn nói thích người ta, đúng là làm khó Dương Văn Tiếu rồi.

Dương Văn Tiếu phiền muộn: "Biết sao bây giờ, vì miếng cơm manh áo thì phải nhịn thôi."

Khủng khiếp hơn cả là kết cảnh của bọn họ là cảnh hôn...

Khi đó nam ba nhận ra mình không thích nữ chính mà có tình cảm với nữ phụ, quay trở lại tỏ tình, còn cưỡng hôn người ta.

Dương Văn Tiếu tức giận đến độ mỗi lần nhìn thấy Bạch Tằng Khải liền không nhịn được nhớ tới kịch bản kia, hận không thể cắn người.

Hà Song Diệp nhịn cười đến nội thương.

Buổi chiều, Hà Song Diệp theo Dương Văn Tiếu đến studio, bên trong đang có người thử vai, hai người liền đợi ở bên ngoài.

Dương Văn Tiếu không ngừng động viên Hà Song Diệp: "Cậu yên tâm đi, dung mạo cậu tốt như vậy, đạo diễn không chọn cậu chính là mắt mù. Chưa kể đến nhân vật lần này hợp với cậu nhất...."

Hà Song Diệp vội vàng bịt miệng Dương Văn Tiếu, mấy lời nhăng cuội này ở trong phòng nói với nhau thì không sao, hiện tại nói như vậy ngộ nhỡ có ai nghe được thì liền gây hận thù rồi.

Quả nhiên, Bạch Tằng Khải vừa tới liền nghe được mấy câu này, liếc mắt nhìn Dương Văn Tiếu, cười lạnh một tiếng.

Cũng không biết Dương Văn Tiếu thế nào, như mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, nhất quyết đứng lên cùng Bạch Tằng Khải cãi vã, trực tiếp muốn ăn thua đủ rõ ràng.

Cho đến lúc đạo diễn gọi Hà Song Diệp vào thử vai, chiến tranh vẫn chưa kết thúc.

Hà Song Diệp vừa bước vào, hai mắt đạo diễn cùng biên kịch liền tỏa sáng, bởi vì hôm nay cô cố ý mặc một thân sườn xám đỏ rượu, thoạt nhìn qua mị hoặc vô cùng.

Nghe Hà Song Diệp nói mình đến thử vai nữ ba, sắc mặt mấy người xung quanh liền có chút quái dị, nụ cười trên mặt đạo diễn cũng phảng phất nhạt dần.

Hà Song Diệp mẫn cảm phát hiện được điều này, cũng đã biết kết quả cuối cùng sẽ là gì, tình huống này không phải cô chưa từng gặp qua.

Cũng may cô đã tự động viên chính mình, được hay không cũng là trải nghiệm cho nên tinh thần cũng khá tốt.

Hà Song Diệp đã đọc qua kịch bản rồi, biên kịch hỏi cô vài vấn đề sau đó liền muốn cô diễn thử: "Cô diễn cảnh bị nam chính bị lợi dụng đi."

Hà Song Diệp gật đầu, cô mỉm cười với một số giám khảo, sau đó biểu hiện trên khuôn mặt ngay lập tức trở nên không đúng.

Mấy người còn chưa hiểu vì sao Hà Song Diệp lại đột nhiên đờ đẫn như thế, chưa kịp hỏi thì đã bị đạo diễn chặn lại.

Hà Song Diệp ngây người nhìn chằm chằm vào trung tâm, mọi người đều cảm thấy cô ấy đang theo dõi đạo diễn, nhưng chỉ có đạo diễn và biên kịch mới biết rằng cô lúc này không nhìn vào bọn họ.

Đột nhiên Hà Song Diệp nở nụ cười, dùng tay chặn miệng của mình, khóe mắt nổi lên lệ quang: "Được, chuyện gì chàng nói ta đều làm theo, dù sao chúng ta cũng đã ước định như vậy rồi."

Biên kịch biết ý, phối hợp: "Ước định gì?"

Chân mày Hà Song Diệp xụ xuống rất khẽ: "Ah, việc này cũng đã quên, xem ra cũng không có đem ta để trong lòng."

Biên kịch không nói gì, Hà Song Diệp thả tay xuống, đi qua một bên chọn đồ đạc: "Lúc trước chàng tặng cho ta một cái ngọc bội, chàng nhớ không?"

"Nhớ kỹ."

"Vậy hôm nay trả lại cho chàng."

Khi nói lời này, Hà Song Diệp đặt miếng ngọc bội lên bàn, khóe miệng cười đến chói mắt, bất quá ý cười cũng không lan đến đáy mắt, khóe mắt của cô phiên phiến hồng, có điểm khổ sở lại có điểm tự giễu.

Biên kịch thở dài một hơi: "Ta đây nhận."

Nói xong lời này, Hà Song Diệp xoay người, dừng lại một chút: "Vậy, đại nhân, ngày mai ta sẽ rời đi."

Đạo diễn nói thêm một câu: "Vai nam chính rời đi."

Hà Song Diệp xoay người lại, nhìn vào hư vô, tựa như đang dõi theo thân ảnh của nam chính, cô chớp mắt một cái, đuôi lông mi lóe lên một giọt nước mắt trong suốt.

Lại nhắm mắt, khóe miệng cũng đã thôi không còn nụ cười, mở mắt ra, toàn bộ biểu tình chính là thờ ơ đến vô tận.

Đạo diễn nhìn một màn này không nhịn được muốn khen ngợi, mấy người xung quanh cũng nhận ra được, bất quá biên kịch bên cạnh đạo diễn đã nhanh chóng đè tay đạo diễn tên mặt bàn.

Người kia giật mình, rút tay ra.

Biên kịch ôn hòa nói: "Cô diễn rất khá, bất quá cảm giác vẫn còn chút giả tạo."

Hà Song Diệp đã hồi hồn, cười cười: "Cảm tạ anh đã góp ý, tôi sẽ cố gắng thêm."

Sau khi Hà Song Diệp rời khỏi, một số người trong phòng liền có biểu tình không tốt.

Biên kịch thở dài một hơi: "Quả thực rất thích hợp với vai diễn, bất quá kỹ thuật tốt cũng ăn được chống lưng..."

Mấy người kia cũng không nói gì, chỉ có đạo diễn ngồi một bên phiền não, viết xuống một cái tên khác cho vai nữ ba.

Hà Song Diệp cũng không biết chuyện này, cô vừa ra ngoài liền cùng Dương Văn Tiếu bàn bạc tìm một quán ăn thật ngon, còn vui vẻ dạo phố. Sau đó còn cười cười nói nói cùng nhau trở về khách sạn, Dương Văn Tiếu lúc này nhận được một tin nhắn của đạo diễn.

Dương Văn Tiếu đọc tin nhắn, nói cho Hà Song Diệp: "Đạo diễn bảo tớ phải báo lại với cậu là lần sau người ta có vai diễn sẽ xem xét tìm cậu..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play