Tiếng chuông Đế Long kéo dài không thôi, càng ngày càng tấp nập tiên nhân từ Thiên Môn chạy vào, bay về hướng Huyền Thiên Điện. Thượng Cổ và Thiên Khải sớm đã ẩn thân, nấp ngoài Huyền Thiên Điện.

“Thiên Khải, huynh nghĩ Tiên Giới sẽ phát sinh chuyện gì?”

“Tới thời điểm này, có lẽ chuyện gì cũng có thể xảy ra được.” Thiên Khải nhìn vào trong đại điện, nói.

Uy nghiêm tràn ngập khắp điện. Kim Diệu thượng quân đứng phía dưới, tất cả các ti chức thượng quân đều vào vị trí. Thiên Hậu, Cảnh Dương, Cảnh Chiêu vội vàng chạy lại, chứng kiến khung cảnh trịnh trọng thế này, bỗng cảm thấy hơi bất ngờ.

Chỉ có mỗi chuyện thương lượng kế sách xuất binh vào Yêu Giới thôi mà, cần gì phải cần đánh trống khua chiêng như vậy! Gõ chuông Long Đế, yết kiến chúng tiên luôn sao? Bước vào đại điện, không thấy bóng dáng chào đón của Mộ Quang trên vương tọa, Thiên Hậu mới mơ hồ phát giác được điểm không đúng, bà lập tức quay sang phía Kim Diệu thượng quân – người quản lý của chuông Đế Long.

“Kim Diệu, Thiên Đế đâu rồi, vì sao ngươi lại gõ chuông Long Đế?”

Kim Diệu thượng quân thẳng tắp đứng dưới vương tọa, thần sắc nghiêm túc, thi lễ với Thiên Hậu rồi nói: “Thiên Đế bệ hạ lúc trước có dặn dò, bảo hạ quân triệu tập chúng tiên, ban xuống dụ lệnh.”

“Ồ?” Thiên Hậu dần cảm thấy có điềm không đúng, trầm giọng nói: “Khi nào Thiên Đế trở về?”

Nghe thấy câu đó, hàng lông mày vốn sừng sững như núi cao của Kim Diệu thượng quân bỗng run rẩy, thần sắc hắn có chút ảm đạm, nhưng trên mặt vẫn một mực nghiêm túc: “Bệ hạ chờ chút, khi nào tiếng chuông Đế Long ngừng, Thiên Đế ắt sẽ xuất hiện.” Hắn nói xong, rồi nhìn ra xa đại môn của Huyền Thiên Điện, đáy mắt khẩn khoản sự chờ mong.

Thiên Hậu giật mình, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh. Trước mặt chúng tiên, bà cũng không tiện bộc lộ quá nhiều, chỉ có thể trầm mặt ngồi xuống vương tọa của mình.

Cho tới khi mặt trời lên cao đến đỉnh Thiên Cung, soi sáng cả đại điện, hồi chuông thứ bốn mươi chín cuối cùng của chuông Long Đế mới văng vẳng vọng lên khắp tứ hải.

Cả điện yên lặng, dưới ánh sáng đỏ rực của mặt trời, một con chim phượng hoàng vàng óng bay từ điểm cuối của Thương Khung đáp trước Huyền Thiên Điện, hóa thân thành Phượng Nhiễm một thân đế bào ánh vàng, tóc dài cột cao, gương mặt uy vũ, nàng từng bước tiến về đại điện.

Thượng Cổ ẩn một bên bỗng chau mày, trong mắt cũng có một chút rõ ràng.

Chúng tiên trong đại điện kinh ngạc, chỉ có Kim Diệu thượng quân ở dưới vương tọa đang khẽ than thầm một tiếng.

Thiên Hậu nheo mắt, quan sát lễ phục Phượng Nhiễm đang mặc, trong lòng đột nhiên vô cùng khó chịu.

Phượng Nhiễm đi vào đại điện, một tràng thăm hỏi vang lên liên hồi. Nàng là hoàng giả tộc phượng hoàng, lại kiêm thêm chức danh thượng thần, thân phận cao quý, có lẽ còn hơn cả Thiên Hậu.

Chỉ có điều, chúng tiên quả thực không đoán nổi Phượng Hoàng có hận cũ gì với Tiên Giới không, mà hôm nay lại xuất hiện ở Huyền Thiên Điện?

Mấy câu thỉnh an vang lên không ngớt này khiến Vu hoán đang ngự trên ghế phó tọa bỗng cảm thấy hơi khó chịu. Vị trí của bà cũng chẳng kém Phượng Nhiễm là bao, nhưng Phượng Nhiễm lại là Phượng Hoàng, theo lý đáng ra bà cũng phải hành bán lễ với nàng ấy mới phải. Đang lúc khuôn mặt bà đanh lại, thì Kim Diệu chạy lại nghênh tiếp Phượng Nhiễm.

“Phượng Hoàng, ngài cuối cùng đã đến, hạ quân an tâm rồi.” Kim Diệu kích động, thi lễ với Phượng Nhiễm.

Phượng Nhiễm cau mày, cũng không né tránh, sau khi nhận lấy thi lễ của hắn, nàng trầm giọng nói: “Thiên Đế ở đâu?”

Lời này quả thực cũng chẳng lễ phép gì mấy, thậm chí còn mang theo một chút thờ ơ. Thiên Hậu có vẻ không vui, bà lạnh lùng nói: “Hôm nay chúng tiên tụ họp, thương nghị chuyện phát binh Yêu Giới. Mấy ngày trước, Phượng Hoàng đã ban xuống ngự chỉ Phượng Tộc ở La Sát, rút khỏi cuộc chiến Tiên – Yêu. Không biết cớ sao hôm nay lại đại giá Huyền Thiên Điện?”

Phượng Nhiễm lườm Thiên Hậu, thấy tiên quân cả điện đang mong chờ nàng giải thích nghi hoặc, Phượng Nhiễm bèn quan sát tứ phía, lông mày nhướng lên, móc ra một vật từ trong tay áo, ném về phía Đông Hoa thượng quân đang cúi gằm mặt.

Quyển trục cổ xưa lập tức hiện ra khí tức uy nghiêm, Đông Hoa luống cuống tiếp lấy. Mới vừa chạm vào tay, ông đã thấy phần cạnh quyển trục ẩn hiện cổ văn màu vàng óng, bộ râu màu hoa râm liên hồi run rẩy, ông thầm than không may.

Kính Thiên Triệu? Không ít tiên quân chấn động, kể từ hôm Thiên Đế xử phạt Tử Viên thượng quân vào hai trăm năm trước, thì chưa thấy thứ này xuất hiện lần nào. Hôm nay Phượng Hoàng mang theo Kính Thiên Triệu đến đây, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Đôi mắt chúng tiên tập trung hết lên quyển trục, lại thấy Đông Hoa thương quân vốn bình tĩnh mà nay cũng đột nhiên cau mày, bọn họ vô cùng tò mò, bèn ngước sang bên này.

“Đông Hoa, có chuyện gì vậy?” Thiên Hậu bình tĩnh nhìn, thản nhiên nói.

Thấy Thiên Hậu lên tiếng, Đông Hoa không tình nguyện mở quyển trục ra. Mới vừa đọc vài dòng, sắc mặt của hắn đã khựng lại, lập tức cuống cuồng kinh ngạc.

Bộ dáng như thế càng khiến người khác nghi ngờ, Cảnh Dương sốt ruột, cao giọng phất tay: “Này lão thượng quân, rốt cuộc có chuyện gì vậy, sao ngươi lại không chịu nói chứ?”

Đông Hoa nuốt nước miếng một cái, thấp giọng lầm bầm: “Thiên Đế bệ hạ có nói, đem…”

Lời ông nói không rõ ràng, mọi người không nghe được lập tức thiếu kiên nhẫn, Cảnh Chiêu dời bước: “Lão thượng quân, rốt cuộc trong đó viết cái gì?”

“Ngự chỉ của bệ hạ nói rằng, ngày hôm ấy, vị trí Thiên Đế sẽ do Phượng Hoàng đảm nhận, chúng tiên của Tiên Giới đều do Phượng Hoàng làm chủ.” Đông Hoa bị Cảnh Dương gặng hỏi, lập tức đề cao giọng, vô cùng dõng dạc.

Phượng Nhiễm chớp mắt, đơn giản chỉ cần nàng nhẫn nại.

Cả điện đều kinh sợ, chỉ có mỗi tiếng vọng từ lời nói của Đông Hoa thượng quân, vừa buồn cười, vừa hãi hùng.

Một góc cung điện, Thiên Khải ngó sang Thượng Cổ, nói: “Muội đã sớm đoán được?”

Thượng Cổ không trả lời, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang bên chiếc ghế phó tọa mà Vu Hoán đang ngồi.

Cho tới bây giờ, Vu Hoán à, với ngươi tôn vị Thiên Hậu này có còn quan trọng như trước nữa không?

Ngay lúc Thượng Cổ đảo mắt, tiên quân cả điện đều không để ý đến Phượng Hoàng đang sắp lên ngôi, ngược lại đồng loạt nhìn sang phía Thiên Hậu.

Kính Thiên Triệu đã hạ xuống, dù là Thiên Đế cũng không thể sửa được. Nếu sau này Phượng Hoàng cai quản Tiên Giới, thì Thiên Hậu sẽ phản ứng như thế nào đây? Suy nghĩ này vừa mới lóe lên, tất cả chúng tiên khó xử nhìn nhau.

Thiên Hậu cứng đờ người trên chiếc ghế phó tọa, cảm giác hàng trăm đôi mắt dò xét đặt trên người mình, bà nổi giận đùng đùng, lạnh lùng quay sang Kim Diệu thượng quân: “Kim Diệu, chuyện gì đang xảy ra thế này? Bệ hạ đi đâu rồi? Lúc quan trọng như thế này, sao có thể hạ xuống ý chỉ như thế?”

Vừa lúc Thiên Hậu mở lời, Kính Thiên Triệu lập tức hóa thành hư vô. Phượng Nhiễm híp mắt, khóe miệng mím lại.

“Thiên Hậu bệ hạ…” Kim Diệu cụp mắt, trầm ngâm cả nửa ngày, đột nhiên quay người hướng mặt sang: “Thiên Đế lưu lại ngự chỉ, mong chúng tiên bạn hữu xem qua.”

Hắn vung tay lên, tấm ngự bài kim long xuất hiện trong lòng bàn tay. Chậm rãi trong hư không, một bóng người mờ ảo xuất hiện trước mặt đám đông, Thiên Đế một thân áo bào trắng, thần thái uy nghi.

Phượng Nhiễm cũng không ngờ Thiên Đế xuất hiện một cách gián tiếp như thế này, thì ra là y đã lưu lại một đạo thần lực giấu trong ngự bài kim long. Nàng tập trung ngẩng đầu, nhìn lên không trung.

“Chúng tiên nghe chỉ, hôm nay trẫm đem vị trí Thiên Đế truyền cho Phượng Hoàng, thời điểm các khanh thụ lệnh, chính là lúc Phượng Hoàng lên ngôi.”

Chính tai nghe thấy lời truyền ngôi của Thiên Đế, tiên quân trên đại điện nhao nhao nhìn nhau, nhất thời đều hơi bối rối. Tuy Phượng Hoàng là thượng thần, nhưng tuổi tác vẫn còn trẻ, chẳng biết có thể gánh vác được trọng trách của Tiên Giới hay không? Huống chi cuộc chiến Tiên – Yêu càng ngày cận kề, mà ngay lúc này Thiên Đế lại bỗng dưng nhường ngôi, quả thực khiến người ta khó hiểu.

Bóng người hư vô bỗng khựng lại, chờ mong hướng về phương xa, dáng vẻ trông có phần trống rỗng.

“Ta chấp chưởng Tiên Giới đã sáu vạn năm, được các khanh tương trợ, mới có thể lập nên Tiên Giới thái bình, phồn thịnh. Nhưng chấp niệm của ta với Yêu Giới đã khiến Tam Giới bất ổn, huyết thù Tiên – Yêu khó lòng bình yên, đây là sai lầm lớn nhất của ta từ trước tới nay, hối hận bây giờ thì đã muộn, đó là nguyên do ta không còn mặt mũi nào để đảm nhiệm tiếp vị trí Thiên Đế, thống ngự chúng tiên nữa.”

Thiên Đế rũ đầu xuống, giống như đang nhìn về hướng tất cả tiên quân bên trong đại điện, y nhướng mày trịnh trọng thỉnh cầu.

“Phượng Hoàng công chính nghiêm minh, tư tương không đặt nặng lên chuyện chiến tranh, chính là người thích hợp nhất cho vị trí chấp chưởng Tiên Giới. Mong các khanh tận tâm phụ tá, vượt qua kiếp nạn lần này, bảo vệ Tiên Giới trọn đời vạn toàn.”.

Bóng người hư ảo chậm rãi biến mất, linh bài kim long ảm đạm rơi xuống tay Phượng Nhiễm, biến ảo thành hình dáng đôi cánh kim phượng, vô cùng uy phong.

Cả điện yên tĩnh, chúng tiên hết nhìn ngự bài kim phượng trong tay Phượng Hoàng thì lại chuyển sang nhìn gương mặt tái mét của Thiên Hậu, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Dưới Kình Thiên Trụ, vị vương giả mặc áo bào trắng giản dị, y ngước lên nhìn về hướng Tiên Giới lần cuối. Ánh mắt ngưng tụ, hóa thành cự long bay thẳng lên trời.

Một tràng âm thanh rồng ngâm vang vọng nơi chân trời. Như thể vừa nhìn thấy chín tầng mây, từ chỗ giao giới ở dưới Kình Thiên Trụ, Ngũ Trảo Kim Long đã vọt mình bay lướt lên không trung. Cuối cùng, cơ thể rồng to lớn đảo mình bay lại về cái hố kiếm Cổ Đế từng ở đấy.

Đại địa vốn cằn cỗi vì ngọn lửa thiêu đốt trăm năm nay, bỗng nhiên xuất hiện sinh cơ. Trên mảnh đất bằng phẳng, mọc lên những cây cổ thụ, suối bắt đầu chảy róc rách, tiên khí tràn ngập, kim long đáp xuống đất, tiếng nổ ầm trời vang rền. Tam Giới chấn động, chờ vạn vật yên tĩnh trở lại, là lúc thần quang tiêu tán. Tộc nhân của hai giới mới nhận thấy rằng, mùi máu tanh sát khí bao phủ nơi đây đã sớm bị quét sạch. Tượng đá cự long dài trăm trượng sững sững một đầu Tiên Giới đã phủ đầy bụi trần.

Một dải tiên chướng rắn chắc xuất hiện quanh cơ thể cự long, dịch chuyển về nơi ở giữa hai giới, ngăn cách cả hai tộc Tiên – Yêu.

Từ xa xưa đã có lời đồn đại rằng, thần thú thượng cổ khi tấn lên thượng thần, cơ thể có thể hóa thành tiên chướng, vững chắc như thần khí của chân thần. Trên đời này, chỉ có chân thần mới có thể phá vỡ được nó.

“Ngũ Trảo Kim Long, trời ơi, đó là Thiên Đế!” Tiên Yêu hai bên tụ tập lại, kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên có người đánh vỡ bầu không khí lặng yên, hoảng sợ nói.

Kéo theo sau đó là một cảm giác vô định hướng, vô luận Tiên – Yêu, ai cũng cảm nhận như vậy.

Từ Hậu Cổ Giới, Thiên Đế Mộ Quang đã cai quản Tiên Giới, ngự lâm chúng sinh. Y tại vị trí hơn sáu vạn năm, giúp Tiên Tộc hưng thịnh, an hưởng thái bình, nhưng sự hiện hữu của y cũng như vật cản khiến Yêu Tộc không thể vượt qua.

Cho dù hôm nay Tiên – Yêu hỗn chiến, tình thế căng thẳng như nước với lửa. Nhưng tiên quân hay yêu quân nào cũng biết rõ những cống hiến của y cho Tiên Giới. Từ khi chúng thần Thượng Cổ Giới biến mất, Thượng Cổ Giới phủ bụi suốt sáu vạn năm, nếu nói người có thể khiến muốn dân trăm họ tin tưởng nhất, cahức chắn không phải vị chí cường thần bí – Cổ Quân, hay Thiên Hậu Vu Hoán mạnh mẽ và thủ đoạn, mà chính là vị vương giả ngự trong Huyền thiên Điện – Mộ Quang.

Ngũ Trảo Kim Long – Mộ Quang, một đời hoàng giả, thay danh Thượng Cổ chấp chưởng hạ giới. Mấy vạn năm sau, y khai mào trận chiến giữa hai giới, cũng vì cuộc giao tranh hai tộc không dừng lại, nên y đã lấy thân hóa thành đá, canh giữ ở biên giới Tiên – Yêu, dùng thần lực cả đời trả lại phong cảnh trăm năm trước vốn có của vùng đất cằn cỗi bên dưới Kình Thiên Trụ.

Là vậy, nhưng cũng không phải vậy. Ưu khuyết điểm sáu vạn năm, ai có thể bình phán đây?.

Kim long uốn lượn cả mấy trượng, hòn đá lớn hóa thành long nhãn nhìn xuống chín tầng mây trong Tiên Giới, mờ mịt ngưng tụ lại, tựa như đang dõi theo muôn dân trăm họ ở đại địa.

Thiên Cung. Huyền Thiên Điện.

Đạo ảo ảnh dần dần xa xăm, tiếng rồng ngâm văng vẳng phía chân trời. Trong nháy mắt, phía dưới Kình Thiên Trụ bỗng nhấp nháy một luồng thần lực màu trắng. Các tiên quân trong đại điện đều vội vã bay ra ngoài điện, dù cách nhau bởi chín tầng mây cao nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dáng cự long to lớn đang uốn lượn.

Chúng tiên lặng im, hai mắt Cảnh Chiêu phiếm hồng, Cảnh Dương ngây người trong đám đông, toàn thân hắn cứng ngắc, nhớ lại những lời hôm qua Thiên Đế nói ở Ngự Vũ Điện, hắn bịn rịn ôm lấy Cảnh Chiêu, bàng hoàng nhìn về phía Thiên Hậu.

Thiên Hậu như thể vừa mới bình tĩnh lại tinh thần, bà khó khăn cất từng bước nhỏ khỏi vương tọa của mình, hướng ra ngoài điện.

Bà đứng bên trong chúng tiên, dường như không đủ can đảm để nhìn xuống dưới. Bà còn từng nghĩ rằng, chuyện đau khổ nhất mấy vạn năm nay chỉ mỗi chuyện ra đi của Cảnh Giản, vậy mà Mộ Quang hôm nay…

Đáp lại ánh mắt tha thiết của hai đứa con mình, Vu Hoán đứng đơ như trời trồng, bờ môi cập rập mấp máy, cả người run lẩy bẩy.

Sao chàng lại có thể buông bỏ hết tất cả của chúng ta chứ, Mộ Quang, sao chàng có thể nhẫn tâm như vậy?

Cách đó không xa, Thượng Cổ quan sát cự long dưới biển mây, thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thiên Khải vỗ vỗ vai nàng, khẽ nói: “Thượng Cổ, đây là lựa chọn của hắn.”

Nguyệt Di hóa thân thành tượng đá ở đầm Uyên Lĩnh ngót nghét sáu vạn năm, hồn phách sớm đã tiêu tán khỏi thế gian. Nhưng Mộ Quang lại dùng thần lực biến cơ thể mình thành đá để làm tiên chướng. Linh hồn bị giam trong tượng đá, nếu y muốn bảo vệ Tiên Giới nghìn năm, nghĩa là hồn phách không thể siêu sinh trong vòng nghìn năm. Muốn bảo vệ vạn năm, nghĩa là vạn năm không giải thoát.

Có lẽ đối với Mộ Quang mà nói, đây chính là đền bù duy nhất mà y có thể làm được..

Phượng Nhiễm trầm mặc cụp mắt xuống. Nửa ngày sau, dường như trong lòng nàng đã quyết định, Phượng Nhiễm bước ra phía trước chúng tiên. Xuyên qua chín tầng mây bao la, nàng khẽ hành bán lễ đối với hòn đá kia.

Kim Diệu, Đông Hoa liếc nhau, dẫn theo chúng tiên sau Phượng Nhiễm khom lưng hành lễ. Lúc này, Kính Thiên Triệu trong tay Đông Hoa bay lên không trung, ngự chỉ truyền ngôi của Phượng Nhiễm thoắt ẩn thoắt hiện trên cao, bay tròn thành hình vòng cung màu vàng.

“Bái kiến Thiên Đế.” Thanh âm lễ bái vang vọng bên ngoài Huyền Thiên Điện, Phượng Nhiễm quay đầu lại, thấy tiên quân trên quảng trường quỳ rạp đầy đất, gật đầu nói: “Các khanh không cần đa lễ, Phượng Nhiễm sẽ không phụ với nhờ vả của Thiên Đế.”

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Phượng Nhiễm một thân đế bào màu vàng óng, mắt phượng thấp thoáng uy nghi, quân lâm Tiên Giới.

Trong lúc đó, ít ai để ý rằng, Thiên Hậu và Cảnh Chiêu, Cảnh Dương đã biến mất từ lúc nào.

Ba người biến mất khỏi Huyền Thiên Điện bỗng bị một cỗ thần lực bao bọc lấy, cuốn bọn họ vào một vùng cảnh giới hỗn độn mờ mịt. Phát giác thấy tiên lực của mình bị quản chế, Cảnh Dương hoảng sợ, đỡ lấy Cảnh Chiêu, hắn quay sang Thiên Hậu hỏi: “Mẫu hậu, có chuyện gì thế ạ?”

Trong bọn họ, chỉ có Thiên Hậu còn có thể đứng thẳng, Cảnh Chiêu và Cảnh Dương thì đang run rẩy dưới sự áp chế của cỗ thần lực uy nghi này. Thần lực quấn lấy bọn họ bất thình lình biến mất, trong thế giới trống rỗng này có một tòa đại điện ẩn hiện trong làn sương mù phía xa, xuất hiện trước mắt ba người.

“Mẫu hậu, đây là nơi nào vậy?” Tòa đại điện cổ xưa phảng phất khí tức viễn cổ, bức tượng nữ thần bằng đá bên ngoài điện được bao bọc bởi thần lực, khiến người ta không thể nhìn rõ mặt mũi. Cảnh Chiêu kéo lấy tay áo Thiên Hậu, thấp giọng hỏi, đôi mắt đỏ hoe vì sự ra đi của Thiên Đế nay lại càng ngày càng bất an.

Vu Hoán buông tay Cảnh Chiêu ra, bước tiếp hai bước, bèn kinh ngạc nhìn tòa đại điện trước mắt.

Ngoại trừ Thượng Cổ, không ai có thể quen thuộc nơi này hơn bà cả.

Đại điện nằm phía bên rìa phía sâu Thượng Cổ Giới, sáu vạn năm chưa ai bước vào. Đại môn nặng trịch được đúc từ đá đen chậm rãi mở ra, tiếng cây kêu xào xạc không dứt bên tai. Vu Hoán tựa như đang quay ngược lại những năm tháng hồng hoang, trở về sáu vạn năm trước..

Khi đó, bà vẫn còn là một nữ thần quân trông giữ Triêu Thánh Điện, tứ đại chân thần chấp chưởng thế gian, Tam Giới yên vui, thế gian nơi nào cũng là thiên đường.

“Kia là Triêu Thánh Điện.” Bà nghễnh đầu, bàn tay chậm rãi rủ xuống bên hông siết chặt, nói khẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play