Trước điện Thương Khung bao trùm bầu không khí yên tĩnh đến độ nghe được tiếng kim rơi, thị vệ quỳ rạp đầy đất ai cũng giả vờ ngây ngốc, làm bộ không biết cảnh tượng đang diễn ra trước đại điện.
Bạch Quyết chăm chú quan sát cậu bé bên cạnh Thiên Khải, bỗng than nhẹ một tiếng.
Tiếng than đó não nề tựa như thanh âm dây cung đứt gãy, cảm xúc hắn vỡ òa khôn nguôi. A Khải bỏ tay của Thiên Khải ra, xoay người cất cái chân ngắn ngủi của mình, chạy về hướng đại điện, thân ảnh nhỏ gầy có chút lảo đảo chật vật.
Thiên Khải bất ngờ, mãnh liệt liếc về hướng Bạch Quyết, ánh mắt y nheo lại…. Bóng người xanh đen thoáng chốc đã biến mất, nháy mắt xuất hiện trước đại điện ngăn cản A Khải.
“Ầm” một tiếng vang lên, A Khải đâm sầm vào người Bạch Quyết, lảo đảo mấy vòng. Bạch Quyết đỡ lấy A Khải xém chút ngã nhào trên mặt đất, cầm lấy cổ áo cậu dẫn vào trong.
Thiên Khải nhìn thân ảnh một lớn một nhỏ dần biến mất trước đại điện, y bèn chỉ tùy tiện một tên thị vệ bên cạnh, nhướng mày nói: “Dẫn ta đi gặp Thượng Cổ.”
Thị vệ bị chỉ điểm có phần lo lắng, liên tục không ngừng run rẩy mà bò lên khỏi mặt đất. Xong xuôi, hắn cung kính dẫn Thiên Khải về phía hậu điện.
Thân ảnh đỏ rực ấy vốn đang nhàn tản di chuyển, nhưng khi băng ngang qua những hành lang u tĩnh, dẫn thẳng đến hậu viện có mái che bằng ngọc thạch, từ đây có thể ngắm cả một phương trời Thương Khung, y chợt dừng bước. Ánh mắt rơi xuống biển mây bao phủ đầm lầy Uyên Lĩnh và cả bãi cát vàng mênh mông kia, trong lòng chỉ còn lại tiếc nuối và hối hận.
“Buông tôi xuống! Mau buông tôi xuống…” A Khải nghễnh đầu, vặn qua vặn lại, xoắn người lại thành hình bánh quai chèo, cậu không ngừng vùng vẫy đạp lên đạp xuống trước người Bạch Quyết. Bàn tay nhỏ nhắn túm lấy áo bào trước ngực hắn, không ngừng kêu gào.
Giọng của trẻ con vốn vừa cao vừa mỏng, càng nghe càng thấy oan uất, đáng thương bội phần.
Bạch Quyết cúi đầu quan sát hốc mắt đỏ hoe của A Khải, trong lòng hắn không nén nổi sự yêu thương dành cho cậu. Thấy áo bào của mình bị đạp đến nỗi đen xì, hắn mới thả A Khải xuống đất, nhăn mặt nói: “Tuổi còn nhỏ, ở đâu học cái thói càn quấy đó?”
A Khải thoát khỏi sự trói buộc của Bạch Quyết, cậu tỏ vẻ không quan tâm đến hắn mấy. A Khải tức giận, định quay người định rời đi thì lại bị một cỗ lực ngăn lại trong đình.
“Để tôi đi ra ngoài!” A Khải quay đầu lại, tay siết thành nắm đấm, nghiến răng: “Tôi chả có cha, chả có mẹ, ở đâu có thể quản tôi được chứ!”
Bạch Quyết chắp hai tay sau lưng, cau mày nói: “Thiên Khải thông cổ bác kim, Phượng Nhiễm võ kỹ xuất sắc, Thanh Trì Cung – Trường Khuyết nắm rõ sự tình Tam Giới trong lòng bàn tay, có bọn bên cạnh, sao con lại nói không có ai quản con?”
A Khải nghễnh đầu: “Vậy thì ông là ai chứ? Tôi không được dạy bảo, thì có liên quan gì đến ông! Có bản lĩnh thì tự ông dạy tôi đi nào, cớ sao lại trách người khác!”
Sắc mặt Bạch Quyết biến hóa, xót xa khi thấy tiểu hài tử đáng yêu đang ở trước mặt mình nổi cơn giận giữ, hắn vẫn mạnh mẽ chống đỡ, kiên định nói: “Tại sao ta lại không được quan tâm chứ, ta…”
Một lúc lâu, nửa lời còn lại cũng chẳng thốt nên nổi, như có chút hụt hẫng, hắn hờ hững buông xuống một câu: “Có một vài chuyện, con còn nhỏ, ít hôm sau sẽ hiểu thôi…”
“Tôi không hiểu!” A Khải lớn tiếng thét lên: “Tôi vĩnh viễn chả thèm muốn hiểu đâu.”
“Ông có biết hay không, rằng tôi không phải là A Khải, mà là A Khí (Khí: vứt bỏ), mẫu thân không biết tôi là ai, ông cũng chẳng màng đến tôi, cớ sao năm đó còn muốn tôi xuất thế?”
Bạch Quyết lẳng lặng nhìn A Khải khàn giọng thét lớn, hốc mắt cậu rơm rớm nước, hắn dùng hết khí lực toàn thân mới giữ cho bản thân không nhúc nhích khỏi chỗ.
“Phượng Nhiễm nói với tôi, cha tôi là Thanh Mục thượng quân ở Tiên Giới trăm năm trước, mẫu thân tôi là Hậu Trì thượng thần.” A Khải đương nhấc cái chân ngắn ngủn của mình, đột nhiên tiến lên vài bước, cậu giữ chặt vạt áo của Bạch Quyết, nhỏ giọng nỉ non: “Bạch Quyết thần quân, con biết rõ ngài không phải là cha của con, ngài trả lại cha cho con đi, được không? Phượng Nhiễm kể lại lúc con vẫn còn trong trứng, mỗi ngày cha đều cùng con học bài, cùng nói chuyện với con. Chính tay cha còn tự dựng một gian phòng trúc cho con ở núi Liễu Vọng nữa, con không cần lâu đâu… Một tháng thôi được không?”
Nhìn Bạch Quyết vẫn một mực im lặng, A Khải càng thêm vài phần khẩn khoản cầu xin: “Mười ngày… Năm ngày…”
Giọng nói ngày càng nhỏ dần, cuối cùng chẳng thể nghe được nữa, thứ còn lại chỉ là tiếng khóc nức nở: “Một ngày, một ngày được không, Bạch Quyết thần quân, giúp con gặp cha đi mà…”
“A Khải này, Phượng Nhiễm, Thiên Khải đối với con đều toàn tâm toàn ý, Thượng Cổ sau này cũng sẽ thế. Có bọn họ bên cạnh con là đủ rồi, ta không phải là Thanh Mục, không làm cha con được. Thượng Cổ đang nghỉ ngơi ở hậu điện, con đi tìm muội ấy đi.”
Giọng nói đạm mạc vang lên trong đình, bình chướng ngoài điện đã được dỡ bỏ, Bạch Quyết không đợi nhìn biểu cảm của A Khải đã vội quay người sang nơi khác.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ có tiếng thở dài mệt mỏi xen lẫn thanh âm tiếng bước chân chạy khỏi đình nghỉ… Sau đó, mọi thứ im bặt.
Bạch Quyết quay đầu lại, nhìn đình nghỉ mát trống rỗng, mới vừa rồi vẫn còn A Khải sống động trước mắt, giờ khắc này chỉ còn lại ảo ảnh. Sắc mặt hắn tái nhợt, tay gắt gao nắm chặt, hai mắt nhắm nghiền.
Đã ngót nghét trăm năm trôi qua rồi, nhưng chung quy hắn vẫn không thể nào tiêu trừ hết sức ảnh hưởng của Thanh Mục.
Vừa rồi, thiếu chút nữa hắn đã nhào lại ôm chầm lấy đứa bé đó, xém một chút nữa… Xém một chút đã thất bại trong gang tấc rồi.
Ngươi là Bạch Quyết, chứ không phải Thanh Mục.
Thở một hơi thật dài, Bạch Quyết rướn thẳng lưng lại, rồi vụt biến mất khỏi phía cuối con đường mòn.
***
Thượng Cổ mở mắt, đối diện ngay một đôi mắt phượng đầy yêu mị, bởi vì khoảng cách quá gần nên làm nàng có chút không thoải mái. Nàng đẩy Thiên Khải ra xa, ngáp dài một hơi: “Sao lại tới điện Thương Khung vậy, A Khải đâu rồi?”
Thiên Khải trừng mắt, giận quá hóa cười: “Muội còn nhớ tới A Khải sao, sao lúc trước vứt nó lại Thanh Trì Cung chứ! Thằng nhóc này ngày nào cũng khóc rống, quả thực khiến người khác khó chịu!”
Thấy Thiên Khải to tiếng, bản thân Thượng Cổ không khỏi chột dạ, cảm thấy chuyện mình bỏ lại A Khải ở Thanh Trì Cung đúng thật vô trách nhiệm, nàng bèn ho khan một tiếng: “Ta có một số chuyện phải làm ở cảnh giới Thương Khung. Bạch Quyết đi Yêu Giới rồi, ta đang đợi huynh ấy về.”
“Hắn và tên yêu quái kia vừa mới về, ở trước đại điện đụng phải A Khải, dẫn nó đi mất rồi.”
“Ồ?” Nghe vậy, Thượng Cổ lập tức hào hứng: “Huynh ấy gặp A Khải à, phản ứng như thế nào?” Nói ngoài miệng vậy thôi, nhưng trong lòng nàng cũng xẹt qua một tia cảm xúc mong đợi.
Thiên Khải nheo mắt nhìn nàng, y đứng dậy khỏi nhuyễn tháp, nhấm nháp hoa quả trên bàn: “Không phản ứng gì hết, nếu hắn ta thực sự quan tâm A Khải thì trăm năm nay đã không bỏ mặc nó bơ vơ ở Thanh Trì Cung rồi.”
Thượng Cổ nhíu mày, nàng ngồi xếp bằng thẳng lại, thắc mắc hỏi: “Thiên Khải, sáu vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì vậy? Năm xưa, huynh không thân với Bạch Quyết bằng Chích Dương, nhưng cũng không phải cái kiểu chán ghét huynh ấy như bây giờ.”
Thiên Khải tự biết mình lỡ lời, bèn tự châm chước: “Hắn là chân thần hoá thành từ tiên lực, còn bản nguyên thần lực của ta là yêu lực. Bạch Quyết từ trước đến nay luôn thanh cao, đã bao giờ để ý đến ta đâu. Năm xưa, quan hệ chúng ta vốn không tốt, chỉ qua muội không biết mà thôi.”
“Nói bậy, tiên yêu chính là căn cơ của Tam Giới, không hề phân biệt cao thấp. Nếu huynh ấy thực sự như vậy, sao giờ đây lại ra tay giúp đỡ Yêu Giới chứ, nói thật đi!” Thượng Cổ điềm nhiên nhìn Thiên Khải, rõ ràng là không vui.
Thiên Khải nhíu mày, Thượng Cổ trước giờ không để ý quan hệ giữa hai người họ, lần này lại quan tâm một cách kỳ quái, lẽ nào đã nhìn ra được gì đó…
Còn chưa kịp đáp lại, bên ngoài đã truyền tới một hồi tiếng bước chân vang lên, hàng loạt tiếng gọi “Tiểu thần quân” văng vẳng khắp hành lang, A Khải bước vào trong phòng. Cậu khựng lại, trông thấy hai người Thượng Cổ với Thiên Khải thì òa khóc chạy nhào vào lòng nàng.
“Cô cô, cô cô, cô cô…” Tiếng gọi kinh thiên động địa, quả thật đau tận tâm can.
Mọi sự nghi hoặc trong lòng Thượng Cổ đều lập tức biến mất, nàng vội vã ôm lấy A Khải: “A Khải, không khóc nào, đã xảy ra chuyện gì, nói cô cô nghe.”
“Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, chính xác là do cái tên Bạch Quyết gây ra đấy.” Thiên Khải xùy cười một tiếng, khẽ nói.
Thượng Cổ trừng mắt lườm Thiên Khải, cũng biết y nói tám phần đúng, nàng bèn xoa nhẹ búi tóc nhỏ trên đầu A Khải, vẻ mặt nhu hòa: “Đừng sợ, có cô cô ở đây.”
A Khải dần dần ngừng thút thít, cẫu ngẩng đầu bắt lấy vạt áo Thượng Cổ, thì thầm: “Thật sao?”
“Ừ.” Thượng Cổ gật đầu, ánh mắt nhu hòa: “Ta hiểu A Khải nhất, đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được.”
A Khải gật đầu, dùng sức ôm lấy Thượng Cổ, dựa đầu lên vai nàng, tựa hồ ban nãy khóc lóc mệt mỏi, nên thoáng chốc đã ngủ vùi. Từ đầu tới cuối, Thượng Cổ vẫn luôn ngồi đấy vồ về lưng cậu, thì thầm dỗ dành, trông như một người mẹ hiền.
Nhìn Thượng Cổ như vậy, Thiên Khải trừng mắt, có chút cảm giác không thể tin nổi.
“Chúng ta cũng không thể ở lại đây lâu. Có chuyện gì tối nay hỏi Bạch Quyết đi, giải quyết xong thì ngày mai chúng ta quay về.” Sợ Thượng Cổ đề cập lại chuyện vừa rồi, Thiên Khải mau chóng nhấc chân đi ra ngoài.
Thượng Cổ chớp mắt, nàng vụt ngẩng đầu dậy quan sát bóng lưng rời đi của Thiên Khải, trong lòng đầy ắp suy tư.
Quả nhiên có biến lớn rồi, Thiên Khải, xem ra chuyện huynh giấu ta cũng không hề ít.
***
Mép bờ Tây Giới.
Nơi đây là lối vào duy nhất từ Kình Thiên Trụ dẫn đến hai giới Tiên – Yêu, trước giờ là vùng giao chiến hai tộc. Hai giới được chia cách bởi đầm lầy Hắc Hải trải rộng mấy trượng, chính là La Sát Địa, nơi đây quanh năm bị bao phủ trong khói đen, chướng khí sinh sôi tràn lan, chả có cọng cây cỏ nào có thể sinh trưởng nổi. Vốn là vùng đất cằn cỗi nhất Tam Giới.
Phượng Nhiễm mất vọn vẹn tận hai ngày mới từ Kình Thiên Trụ tới được đây, từ phía xa ngàn dặm đã có thể cảm nhận được sát khí ngất trời cùng mùi máu tanh ngập tràn trong không khí.
Dù sao Thanh Trì Cung vốn không can dự chuyện tranh đấu giữa Tiên – Yêu, Phượng Nhiễm niệm một câu quyết ẩn thân, tiến lại gần phía La Sát. Nào biết còn mười dặm nữa là tới doanh trướng, thì một đạo bạch quang bất ngờ xuất hiện, một đại trận cực lớn phát quang trên không trung, nhốt Phượng Nhiễm vào trong đó.
Nàng khẽ thì thào một tiếng, cảm giác cả người bị trói buộc thì vô cùng hào hứng, một luồng linh lực màu đỏ tuôn trào từ trong tay, nhằm đáp trả lại trận pháp.
Động tĩnh vô cùng to lớn, tướng sĩ trong trận doanh Tiên Giới nghe vậy liền lập tức rút kiếm, không hề bối rối mà bày trận địa sẵn sàng nghênh chiến kẻ thù. Tuy nhiên, bọn họ chỉ thấy một đốm sáng đỏ lập lòe, chả có bóng dáng của ai cả, thế nên trong lòng không giấu khỏi kinh ngạc.
Trong trận pháp của nhị điện hạ mà còn có thể vừa dùng linh lực, vừa ẩn thân sao, nhân vật tầm cỡ này thực sự hiếm thấy. Bọn họ đóng giữ tại La Sát đã trăm năm, hầu như đều mạnh mẽ hơn các tiên tướng bình thường, nhãn lực tất nhiên khác hẳn. Mọi người nhìn luồng linh lực trong trận pháp, mơ hồ ẩn hiện tiên khí, các tướng lĩnh không khỏi thở phào, ngược lại trong lòng nổi lên tò mò về xuất thân của người mới tới.
Chẳng lẽ có lão tiên quân nào đấy tới La Sát sao?
Bên trong trận pháp, luồng ánh sáng đỏ và trắng không ngừng giao thoa, giằng xé nhau, nhất thời bất phân thắng bại. Bỗng dưng, một bóng người bay ra từ trong đại trướng, hắn thu hồi trận pháp, trầm giọng: “Tiên hữu nơi nào, dám tự tiện xông vào La Sát Địa?”
“Bái kiến nhị điện hạ.” Tiên tướng thu kích hành lễ, lui xuống mọt bước.
“Trăm năm không thấy, ngươi ngược lại uy phong không ít.” Nhận thấy đã lộ ra hành tung của bản thân, Phượng Nhiễm nghiêm túc lại, rút về linh lực quanh thân, xuất hiện ở giữa không trung.
Cảnh Giản một thân tiên giáp ánh bạc, mặt mày kiên nghị, tay cầm bội kiếm, ánh mắt sắc bén như điện, so với trăm năm trước, quả thực thay đổi không ít.
Nữ tử mặc trường bào đỏ đang lơ lửng trên không, vẻ điên cuồng của nàng vẫn giống ngày trước, Cảnh Giản nhất thời bất ngờ, thất thanh nói: “Phượng Nhiễm, sao nàng lại tới đây?”
“Có chuyện mới đến chứ, sao vậy, không mời ta vào ngồi một chút à.” Phượng Nhiễm đáp xuống từ không trung, đứng trước mặt Cảnh Giản.
“Nàng chịu tới đây, ta rất chào đón.” Cảnh Giản trầm giọng, vẫy tay về trước: “Đi thôi, mặc dù nơi đây có hơi cằn cỗi, nhưng có nhiều cái hay mà bên ngoài không có.”
Hai người biến mất trước doanh trướng, tiên tướng xung quanh lúc này mới biết nữ tiên quân một thân sát khí đó là Phượng Nhiễm thượng quân đến từ cung Thanh Trì, nhất thời trong lòng bọn họ không khỏi sốt sắng.
***
Trong doanh trướng, Cảnh Giản cởi bỏ tiên giáp, lộ ra một thân nho phục màu xanh, hắn lưu loát cuộn lại tóc đen phía sau. Nếu không phải chiến đấu quanh năm suốt tháng, Phượng Nhiễm còn cho rằng kẻ trước mặt chỉ là một thư sinh nho nhã bình thường. So với trăm năm trước quý khí ôn hòa, hôm nay Cảnh Giản càng ẩn hiện sát khí nghiêm nghị của một người tướng soái.
Đại trướng được bố trí khá đơn sơ, vài chiếc ghế kèm theo một cái bàn, một cái giường nhỏ đặt trong góc, còn lại chẳng có gì. Phượng Nhiễm đi vào, tùy tiện dựa người lên ghế. Nàng hơi bùi ngùi, nếu không có Thường Thấm, e là bản thân đã quên mất những ngày thiếu vắng Cảnh Giản và chuyện tận mắt đi gặp hắn.
Vừa rồi, trận pháp bên ngoài đại trướng rất giống với linh lực của Cảnh Giản, hẳn là do hắn thiết lập. Linh lực như thế, không phải có trong một sớm một chiều, nhớ về lúc tranh giành Chích Dương Thương trên núi Liễu Vọng, Phượng Nghiễm chắc chắn Cảnh Giản không hề sử dụng hết toàn lực.
“Chích Dương Thương vốn cũng không thuộc về tiểu muội.” Cảnh Giản cười nói, nhìn Phượng Nhiễm, ánh mắt hắn có chút sâu xa: “Trăm năm nay, nàng có sống tốt không?”
Nhớ tới trăm năm trước, vì nàng mà Cảnh Giản lảng tránh Thiên Hậu và Cảnh Chiêu, bỏ đi La Sát trăm năm không về, Phượng Nhiễm có phần áy náy: “Cảnh Giản, năm xưa do ta lỡ lời, chuyện của mẫu hậu ngươi đáng lý ta không nên đổ hết lên người ngươi. Chờ cuộc chiến hai tộc chấm dứt, ngươi trở về Tiên Giới đi.”
Thanh niên đối diện bỗng hơi thất thần, như thể vừa mới nhớ lại cảnh tượng ở bên ngoài Thanh Trì Cung năm xưa, hắn cười khổ một tiếng: “Phượng Nhiễm, chuyện ngày xưa cũng do mẫu hậu ta quá phận, không trách nàng được. Ta đã sớm không quan tâm việc đó rồi, ở lại La Sát thật sự không liên quan đến ngày đó, nàng không cần để ý đâu. Ta rất vui, hi vọng sau này gặp lại, chúng ta vẫn có thể là bằng hữu.”
Phượng Nhiễm xong câu đó, thấy Cảnh Giản vẫn một mực bình tĩnh, thầm biết bản thân tự mình đa tình, nhất thời có phần xấu hổ, bèn cười trừ “Ha ha”: “Như vậy thì tốt rồi, tốt rồi.”
“Phượng Nhiễm, hôm nay nàng tới đây có chuyện gì vậy?” Cảnh Giản rũ mắt, châm thêm trà trong chén Phượng Nhiễm.
“Thiên Hậu gửi ngươi một đạo mật chỉ, Phượng Kỳ lo lắng cho mấy tiểu phượng hoàng ở Kình Thiên Trụ, chỗ này lại nguy hiểm, nên nhờ ta đi thay.” Phượng Nhiễm đột nhiên nhớ tới việc chính mình đến đây, bới móc một hồi trong tay áo mới lấy ra một trang giấy nhăn nhó, bèn đưa đến tay Cảnh Giản.
Cảnh Giản nhìn tờ giấy nhăn nheo trước mặt chỉ biết dở khóc dở cười, hắn cầm lên xem, một lát sau liền nhíu mày, nói với Phượng Nhiễm: “Mẫu hậu bảo ta giăng sẵn trận địa nghênh chiến quân địch, Phượng Nhiễm, giao tranh ở ngoại giới Tiên – Yêu gần đây có gì nghiêm trọng không?”
Phượng Nhiễm gật đầu: “Trước khi đến đây ta có gặp Thường Thấm, quả thực đúng là vậy. Còn La Sát thì sao?”
“La Sát trăm năm nay vẫn vậy, mấy bữa nay không có gì căng thẳng lắm. Chỉ có điều, ta rất bội phục với Thanh Li yêu quân của tộc hồ ly.”
Phượng Nhiễm nhíu mày, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia không quan tâm: “Sao lại nói vậy? Chẳng lẽ trong thời gian canh giữ suốt trăm năm này, hai ngươì các ngươi thích nhau rồi à?”
“Nàng nói bậy cái gì thế!!” Cảnh Giản ngạc nhiên, hắn bật cười: “Ta chỉ đơn thuần cảm thấy nữ tử này quá mức kinh khủng mà thôi, trong thời gian trăm năm, cô ta lại có thể dấy lên hơn nghìn trận chiến ở La Sát, dù cho dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, dù cho yêu nhân hi sinh vô số, cô ta vẫn không lùi bước. Nếu ta là cô ấy, sợ rằng đã sớm buông bỏ rồi.”
“Ngươi đã làm tốt rồi.” Nhìn có vẻ mạnh mẽ như thế, những sự mệt mỏi trên mặt Cảnh Giản vẫn không lừa nổi Phượng Nhiễm, nàng chăm chú quan sát hắn, nói: “Ta biết ngươi đã làm việc rất xuất sắc. Nếu không có ngươi, đại quân của Yêu Giới đã sớm chiếm lấy La Sát, các phúc địa của Tiên Giới e rằng đã bị phá hủy từ lâu rồi.”
Tranh đấu hai giới, quả thật không ai đúng ai sai, chẳng qua vì lập trường bất đồng mà thôi.
Nhưng so với Tiên Tộc thích thuyết giáo, Yêu Tộc quả thực thích hiếu chiến và ngang ngược hơn.
Cảnh Giản bị cặp mắt phượng hẹp kia nhìn chăm chú, thanh âm ôn hòa của nàng truyền vào tai, nhất thời hắn như mất hết sức lực, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, có phần chật vật đảo mắt: “Với một ta thì đã không được, nếu không nhờ bình chướng của phụ hoàng được bố trí ở giới môn, ta khó có thể kiên trì đến bây giờ. Tính Khí của Thanh Li vốn tàn độc, La Sát không phải nơi ở lâu dài. Phượng Nhiễm này, nhờ nàng đưa tin đã rất khó xử rồi, nàng quay về Thanh Trì Cung đi, ở đó có Thiên Khải chân thần và Thượng Cổ chân thần, chuyện này sẽ không dính dáng đến nàng được đâu.”
“La Sát nguy hiểm mà ngươi vẫn ở đây canh giữ trăm năm, huống chi ta không quan tâm đến mấy cái thủ đoạn của Thanh Li đâu. Cho ta nghỉ một ngày đi, mai hẵng về Thanh Trì Cung.”
Nghe thấy chuyện đó, Cảnh Giản cũng không nhiều lời, hắn gật đầu đáp ứng, nhưng vẻ mặt vẫn còn nghiêm trọng.
***
Tại một chỗ khác trong La Sát.
Gã tướng sĩ Yêu Tộc lặng lẽ tiến vào doanh trướng, chợt thấy một cô gái cả người mặc trang phục yêu dã, gã nhỏ giọng bẩm báo: “Thưa Thanh Li yêu quân, vừa rồi bên kia truyền tin, nói là Thanh Trì Cung Phượng Nhiễm đã tới La Sát Địa.”
“Ồ?” Thanh Li nhíu mày, nói: “Nhìn đúng không đấy?”
“Tất cả đều là thật, Phượng Nhiễm thượng quân đụng phải đại trận Cảnh Giản bố trí, mới lộ ra thân hình, e là có biến, thám tử bên kia vội vàng truyền tin tức tới đây.”
“Tốt, ta biết rồi, đừng nói với bất kỳ kẻ nào. Đích thân ta sẽ bẩm báo với bệ hạ.” Thanh Li xua tay, yêu tướng lập tức lui xuống.
Đáng chết, nàng đợi chờ lâu như thế cuối cùng sắp diệt trừ được Cảnh Giản, sao Phượng Nhiễm lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này chứ? Nhớ lại tất cả hành động ngày xưa Phượng Nhiễm và Thường Thấm từng làm với nàng ở Đệ Tam Trọng Thiên, Thanh Li mím môi lại, yêu quang lóe lên trong mắt.
Vô luận như thế nào cũng không thể bệ hạ thay đổi suy nghĩ, chỉ cần đoạt được La Sát, Thường Thấm sẽ không thể trèo lên đầu nàng được. La Sát này, đã định là của nàng rồi!
***
Đỉnh Thương Khung. Chạng vạng.
Lúc này, ánh tà dương chỉ còn là một nhúm sáng len lỏi nơi chân trời. Thiên Khải băng qua núi non trùng điệp, một mình xuất hiện trong hoang mạc cát vàng ẩn mình ở đầm lầy Uyên Lĩnh.
Ở chỗ đó, có hơn mười bức tượng đá sừng sững nhìn lên bầu trời, vừa thê lương vừa yên tĩnh.
Thiên Khải chậm rãi dừng lại, y vươn hai tay ra, một dòng cát mịn từ ngón tay chảy xuống, cảm giác nóng hổi.
Y biết rõ ý nghĩa trong câu trả lời hôm nay Bạch Quyết nói.
Những năm gần đây, ngoại trừ buổi hôn lễ đó, y chưa bao giờ bước vào nơi này, dù chỉ là nửa bước.
Bạch Quyết không thể đối mặt với A Khải, còn thứ y không dám đối diện trực tiếp, là mười bức tượng đá vô hồn trống rỗng trước mắt.
Đây chính là chúng thần Thượng Cổ Giới đã bị chôn vùi dưới yêu lực của y.
Thượng Cổ, ta có tội, chỉ có điều, muội đã quên mà thôi.
Ta may mắn không phải vì muội đã mất đi trí nhớ của Hậu Trì. Mà là ký ức ba trăm năm trước Hỗn Kiếp, muội đã quên mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT